Triều Phong vừa cảm thán số phận quá nhiều chông gai, vừa hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm đâu?"
Dạ Đàm hiển nhiên không muốn nghe đến cái tên này, tức giận nói: "Ai biết! Hắn ở đâu ngươi tự đi mà hỏi hắn, hỏi ta làm gì?"
Thanh Quỳ lập tức nghe ra bất hòa, vội hỏi: "Hắn chọc giận muội sao?"
Dạ Đàm vừa dịp tìm được người kể khổ, liền nói: "Hắn chính là một tên biến thái, tỷ đoán xem hắn đã làm gì? Chẳng biết tại sao hắn lại chạy đến Thượng Thư Nang dạy học. Sau đó thừa dịp khi lên lớp, cư nhiên sờ mó ta!"
"......" Thanh Quỳ một mặt khϊế͙p͙ sợ, ngay cả Triều Phong cũng suýt chút nữa cắm cái mặt của mình vào trong nước: "Không, không thể nào......"
"Sao không thể chứ?!" Dạ Đàm cả giận nói, "Ta luôn cảm thấy hắn mấy ngày nay hành động quái dị, ánh mắt đáng khinh, ngươi không biết ấy chứ, hôm nay hắn rõ ràng mang theo sách pháp, theo lý, là sẽ dạy pháp thuật đúng không? Nhưng hắn đầu tiên là lấy cớ dạy chỉ quyết, đến sờ tay của ta. Sau đó còn sửa dạy kiếm quyết...... Càng đáng sợ hơn chính là, hắn còn muốn ta buổi tối một mình đến tẩm điện của hắn, hắn dạy bù cho ta!"
Nói tới đây, nàng oái một tiếng, tay ôm lấy trán, Hồng Quang Bảo Tình lặng im hồi lâu cuối cùng nhịn không được, hào quang lấp lánh.
Bên kia, Triều Phong nghe nàng diễn tả như thật mà kể xong quá trình, rốt cuộc không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Dạ Đàm thẹn quá hóa giận: "Ngươi cười cái gì?!"
Thanh Quỳ liên tục tỏ ý với hắn —— đừng cười nữa! Triều Phong ôm bụng, cười không ngừng đến đứng cũng chẳng vững: "Hắn hẹn ngươi buổi tối học bù, ngươi đi à?"
Dạ Đàm ôm trán, tức giận nói: "Sao ta dám đi được chứ!"
Triều Phong run rẩy cả người, hoãn nửa ngày mới nói: "Ngươi đưa cái...... pháp bảo xấu xí này của ngươi cho Thiếu Điển Hữu Cầm đi. Ta có việc cần nói với hắn."
Dạ Đàm là người sẽ ngoan ngoãn nghe lời chắc? Nàng lập tức nói: "Xí, cút!"
Triều Phong thở dài, nói: "Lần trước Thanh Quỳ sau khi bị thương, vẫn còn yếu. Cùng Tang có một con suối, tên là Tiên Tâm tuyền, rất có ích với nàng. Nếu ngươi thực sự quan tâm tỷ tỷ của ngươi, thì đưa pháp bảo này cho Huyền Thương quân, để ta mượn hắn Tiên Tâm tuyền dùng một chút."
Dạ Đàm trong lòng rùng mình, nói: "Tỷ tỷ y thuật siêu việt, không thể tự mình luyện đan sao?" Nói là nói như vậy, nhưng nàng vẫn đứng dậy đi ra. Nhưng vừa mới mở cửa phòng, nàng liền sửng sốt.
Ngoài cửa phòng, Huyền Thương quân dáng người thẳng tắp, đúng là chi lan ngọc thụ sinh ở đình giai, tao nhã xán lạn.
Người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà. Dạ Đàm da đầu tê rần, hồi lâu mới cười mỉa hỏi: "Quân, quân thượng đến từ lúc nào vậy?"
Huyền Thương quân tiếp nhận "khoai nướng" trong tay nàng, ngón trỏ tay phải điểm lên trán nàng, áp chế sự trừng trị của Hồng Quang Bảo Tình, mặt không chút thay đổi nói: "Từ lúc nàng nói bản quân là một tên biến thái."
......
Đầu "khoai nướng" bên kia, Triều Phong lại bật cười.
Thanh âm của Huyền Thương quân đều lộ hàn khí: "Rất buồn cười à?"
"Khụ!" Giọng Triều Phong nhanh chóng nghiêm túc, "Nếu ngươi đã nghe thấy hết, vậy Tiên Tâm tuyền có cho mượn hay không?"
Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Ngươi hình như đã quên, hai tộc Thần, Ma đang giao chiến."
Nói xong, hắn đang định ngắt cuộc trò chuyện, Triều Phong rất nhanh bồi thêm một câu: "Ta cũng có chỗ tốt có thể cho ngươi mượn." Ngón tay Huyền Thương quân khẽ dừng lại giữa không trung, Triều Phong nói: "Loại chuyện này, ngươi càng nên tin tưởng ta. Lúc ở Tàng Thức hải, ta vẫn được nữ nhi chào đón hơn ngươi nhiều mà, không phải sao?"
Huyền Thương quân không nói lời nào, tay cầm khoai nướng đi ra ngoài.
Dạ Đàm vội nói: "Này! Cái đó là của ta mà!"
Nhưng Huyền Thương quân đâu có để ý nàng? Hắn giống như thuận gió đạp trăng, rất nhanh đã đi xa.