Mắt thấy sắc trời chuyển sáng, Nguyên Chiểu thượng tiên sốt ruột thành kiến bò trên chảo nóng. Địa tiên Cơ Bạch Yến đi qua nơi này tuần tra nghe được những lời này, vuốt bộ râu bạc trắng, nói: "Nguyên Chiểu thượng tiên nếu không chê tiểu tiên nhiều chuyện, tiểu tiên ngược lại nhớ tới một chuyện......"
Nguyên Chiểu thượng tiên sớm đã như ngồi trên đống lửa, vội nói: "Tiên hữu cứ nói!"
Cơ Bạch Yến nói: "Hồi tháng tư năm nay, đứa con trai bất hiếu Cơ Lang của Cơ gia ức hϊế͙p͙ một vị cô nương. Không lâu sau đó, vị cô nương này cầm trong tay tín vật của quân thượng, tiến đến cửa lớn nhà Cơ gia xin nhận lỗi. Tín vật kia, chính là ngọc bội ngôi sao bên hông quân thượng. Về phần thân phận của vị cô nương này, tiểu tiên cũng không dám nói."
Nguyên Chiểu thượng tiên vội hỏi: "Ý của tiên hữu, là Thủy Trạch tộc có kẻ đắc tội người không nên đắc tội?!"
Cơ Bạch Yến nói: "Chuyện này, tiểu tiên cũng không rõ nữa. Nhưng người có thể khiến cho quân thượng hầm hầm giận dữ ra mặt như vậy, chẳng lẽ còn có kẻ khác nữa sao?"
Nguyên Chiểu thượng tiên chuyển hướng sang đám con cháu của mình, nhất thời giận run cả người: "Là họa do ai gây ra, tự mình đứng ra đây!!"
Trong lòng Khánh Kị có chút run rẩy, nhưng hắn nào dám? Lúc trước Cơ Lang bị gia chủ nghiêm khắc trừng trị, đến nỗi thân thể tàn phế! Cơ Bạch Yến đành phải nhỏ giọng nói: "Thượng tiên, vị cô nương đó một thân áo tím, dáng người duyên dáng, mặt mũi cũng cực kỳ linh động. Nhìn qua, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi."
Ngay lúc này, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Khánh Kị —— Thiên phi tương lai, công chúa của Li Quang thị. Hiện giờ đang học ở Thượng Thư Nang cùng với hắn.
"Nghiệt tử!" Ủy Xà tóm lấy con trai chuẩn bị đánh cho một trận. Khánh Kị vẫn không phục: "Hôm nay tiên sinh vừa dạy Giáo Nhu Thăng Thiên, con chẳng qua chỉ luận bàn một trận rất bình thường, đắc tội gì đâu chứ? Quân thượng hành động như vậy, có hơi không công bằng rồi!"
Nguyên Chiểu thượng tiên tức giận: "Khốn nạn. Chả trách vừa rồi quân thượng chỉ tung ra một chiêu này, thì ra là tiểu tử ngươi chuốc lấy tai họa tày trời này! Quân thượng nói không thiên vị, thì ngươi liền ức hϊế͙p͙ tiểu cô nương mười lăm tuổi nhà ngài ấy à! Bây giờ ngươi lập tức đến Thượng Thư Nang, mặc kệ quỳ cũng được, van xin cũng được, nếu như không nhận được sự tha thứ của Thanh Quỳ công chúa, ngươi cứ chờ giống như Cơ Lang, trở thành phế nhân đi!"
Khánh Kị thấy lão tổ nhà mình nói thật, cũng có chút kinh sợ, tức khắc chuẩn bị trở về Thiên giới. Vừa định đi, Nguyên Chiểu thượng tiên lại nói: "Đừng cứ như vậy mà đi, chỉ sợ công chúa nhìn thấy cũng chưa thể nguôi giận!"
Ủy Xà cũng vội vã nói: "Lão tổ nói đúng, phải đánh cho một trận rồi hẵng đi!"
Khánh Kị: "......"
Thiên giới, Thiên Ba viện.
Dạ Đàm đang cầm sách pháp đi ra, chuẩn bị đến Thượng Thư Nang học. Vừa mở cửa điện ra, nàng liền hoảng sợ —— trước cửa có một...... thứ gì đang quỳ vậy?
Nàng bước gần tới trước mặt, nhìn thật kĩ, phát hiện nàng còn quen biết người này.
"Ngươi......" Dạ Đàm một mặt hoài nghi, "Khánh Kị? Ngươi quỳ ở đây làm gì? Không phải hôm qua còn rất ngang ngược sao?"
Mặt Khánh Kị toàn là máu, y phục tả tơi, chỉ thiếu không viết chữ "thảm" lên mặt nữa thôi. Nhìn thấy Dạ Đàm, hắn dập đầu xuống đất, còn chưa nói câu nào, nước mắt đã chảy xuống.
Dạ Đàm sợ tới mức nhảy ra phía sau một bước: "Ngươi làm gì vậy?"
Khánh Kị là Thái tử của Thủy Trạch nhất tộc, có bao giờ chịu loại ủy khuất này, hắn dập đầu vài cái thật mạnh, rồi mới nghẹn ngào nói: "Khánh Kị phạm phải sai lầm, vẫn xin công chúa đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân này!"
"Ngươi nói chuyện hôm qua á," Dạ Đàm nhớ lại, nói, "Tự bản lĩnh của ta không bằng người khác, có gì đáng giận đâu. Ai đánh ngươi thành như vậy thế?"
Khánh Kị không dám nói —— nếu ngươi thực sự không muốn tính toán, thì đừng cáo trạng với quân thượng. Hắn không dám thở mạnh, Dạ Đàm nhìn nửa ngày, dùng ngón tay chọc vào miệng vết thương của hắn. Khánh Kị oái một tiếng nhảy dựng lên.
Dạ Đàm tấm tắc vài tiếng: "Xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi, có thù oán gì đây chứ. Rau của ta ——" Nàng gọi với vào trong điện, "Lấy chút thuốc bôi cho hắn."
Tuy rằng không trách Khánh Kị, nhưng vừa ra khỏi cửa đã phát hiện một cái trứng xui xẻo, nàng hiển nhiên tâm tình không tồi. Tia nắng ban mai từ trong mây tía nhô đầu ra, chiếu vào hai gò má mịn màng của nàng, có thể thấp thoáng thấy được cả lông tơ tinh tế.
Nàng nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười rực rỡ. Nhưng nụ cười này, trong khoảnh khắc vừa quay đầu thấy Huyền Thương quân, liền biến mất không còn thấy tăm hơi —— nàng chính là rất mang hận.
"Hừ!" Nàng cau mày quắc mắt, hung hãn mà liếc Huyền Thương quân một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Phi Trì, Hàn Mặc: "......"