Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 187

Hàn Mặc dùng ánh mắt kéo Phi Trì sang một bên, nhỏ giọng nói: "Chỉ một trang sách thôi mà quân thượng đã nhìn một canh giờ rồi."


Phi Trì cũng là một mặt u sầu —— lần này quân thượng đúng là sạch sẽ làm mất lòng người ta rồi. Đừng nói đến chuyện mời người ta đến đây nữa, Thiên Ba viện ngay cả vào cũng không thể nào vào được. Hắn dùng ngón tay chỉ về phía Thiên Ba viện, Hàn Mặc một mặt không hiểu gì cả.


Phi Trì nhỏ giọng nói: "Thanh Quỳ công chúa."
"Thanh......" Hàn Mặc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe mở ra mấu chốt, "A!"
Phi Trì chặn ngang che cái miệng của hắn, vô cùng sợ hãi: "Muốn chết à, đừng để cho quân thượng nghe thấy."


Hàn Mặc kéo tay hắn ra, nhỏ giọng nói: "Quân thượng đối với Thanh Quỳ công chúa......"
Phi Trì tức giận: "Còn không mau giúp suy nghĩ biện pháp đi!"
Hàn Mặc còn đắm chìm bên trong nỗi khϊế͙p͙ sợ: "Chuyện này sao có thể chứ? Ngươi không thấy lúc ở trong điện quân thượng đã làm công chúa nhục nhã ra sao à?"


Phi Trì vẻ mặt đau khổ: "Ta chính vì thấy, mới rầu rĩ không phải sao?! Đừng nhiều lời!"


Hàn Mặc suy nghĩ một chút, cũng đau khổ theo —— làm mất lòng người ta đến như vậy, thì đừng nói đến chuyện quân thượng tự mình đi mời người ta. Cho dù bọn họ có tới cửa, cũng phải nhường cho công chúa gặm. Hắn nói: "Hiện tại chúng ta khẳng định là vào không được, chỉ có thể chờ nàng ra ngoài thôi."


Hai mắt Phi Trì sáng lên, hắn vội đi tới trước mặt Huyền Thương quân, nói: "Quân thượng đã bình an trở về, nhưng việc học của công chúa cũng trì trệ không ít. Thượng Thư Nang...... công chúa có nên tiếp tục đi học hay không?"
"Tiếp tục đến trường á?" Một đốm lửa bùng lên trong lòng Huyền Thương quân.


Phi Trì vội nói: "Đúng vậy."
Nói đúng lắm! Trong lòng Huyền Thương lập tức sáng tỏ, trên mặt lại vẫn giữ vững cái giá của Thần Quân. Hắn thản nhiên nói: "Bản quân nhớ rõ, chỉ thượng thần mới có tư cách tới Thượng Thư Nang dạy học."


Phi Trì không hổ là tiên thị bên cạnh hắn, tức khắc lòng có khôn lanh: "Quân thượng từ ngàn năm trước đã độ kiếp thành công, thăng chức thượng thần. Có thể được quân thượng truyền thụ, chắc chắn tất cả học trò của Thượng Thư Nang đều sẽ mừng rỡ như điên."


—— đương nhiên rồi, Thanh Quỳ công chúa có thể sẽ không......
Huyền Thương quân phất y bào một cái, nghiêm mặt nói: "Trình thϊế͙p͙ mời lên cho Văn Xương đế quân, cứ nói bản quân dạo gần đây rảnh rỗi, xin đến Thượng Thư Nang giảng bài."


Phi Trì nào dám chậm trễ? Hắn cúi người xuống đất: "Quân thượng anh minh!"
Thiên Ba viện.


Hương thơm của lẩu tràn ngập mọi ngóc ngách. Man Man mặc cái áo chẽn nhỏ làm từ Thiên Quang lăng, đang bỏ thịt vào trong nồi. Hồ Tuy vừa mới khôi phục hình người theo bên cạnh hỗ trợ. Thanh Hành quân và Dạ Đàm ngồi đối diện nhau. Dạ Đàm gắp một đũa thịt, cẩn thận nhìn một cái, là miếng thịt cá.


Nàng nhìn chằm chằm đôi đũa mà ngẩn người ra, Thanh Hành quân hỏi: "Làm sao vậy?"


"Lẩu cá......" Dạ Đàm đặt đũa xuống, nâng cái ly lên, không hiểu vì sao lại nói thầm một câu, Thanh Hành quân chạm ly với nàng một cái, nàng lập tức ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch. Thanh Hành quân chậc một tiếng, hỏi: "Ngươi uống như vậy quá lãng phí. Ngươi có biết đây là rượu gì không?"


Dạ Đàm lẩm bẩm nói: "Cửu Đan Kim Dịch."
"Ồ." Thanh Hành quân bình phẩm một câu, nói, "Biết được rất nhiều nha."


Dạ Đàm với lấy bình rượu, lại châm một ly. Cửu Đan Kim Dịch, màu như hoàng kim, vào ly hoa lệ. Nàng chăm chú nhìn hồi lâu, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, một giọt lệ như trân châu, rơi xuống chiếc ly, gợn sóng nổi lên từng vòng từng vòng. Thanh Hành quân sửng sốt: "Sao thế? Uống một ly rượu tới khóc luôn à?"


Dạ Đàm lau lau mắt, nâng ly lên, lần nữa ngửa đầu uống cạn: "Viễn Tụ, ta gần đây rất giả tạo."
"Vậy sao?" Thanh Hành quân châm rượu cho nàng, hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy."


Bên cạnh, Man Man yếu ớt nói: "Ta nói nghe này, các ngươi có thể cố kỵ thân phận một chút, đừng nói ra hai chữ này một cách thản nhiên như vậy không? Có biết mất mặt lắm không hả?"


Dạ Đàm tức giận: "Trời đất Tứ giới này, tất cả sinh linh, ai mà không có một vài chuyện không hài lòng chứ? Trời nghịch ý ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta giả tạo một lần sao?"
Thanh Hành quân nâng ly: "Nói hay lắm."
Dạ Đàm đối ẩm với hắn, đột nhiên hỏi: "Ngươi vì sao lại giả tạo?"


Thanh Hành quân khẽ nhếch môi lên, rốt cuộc nói không nên lời. Dạ Đàm thần bí mà nhấp nháy mắt, hỏi: "Ngươi từng nghe qua chuyện hốc cây của nhân gian chưa?"