Hoàng cung Li Quang thị, Ẩm Nguyệt hồ.
Dạ Đàm trèo lên tường thành, đang định trốn. Đột nhiên, trong cung ồn ào náo động một trận. Quốc sư Nguyện Bất Văn và Thừa tướng Li Quang Xích Dao vẻ mặt ngưng trọng. Dạ Đàm nghiêng đầu lắng nghe, chỉ nghe binh sĩ báo lại: "Quốc sư, Thừa tướng! Một lượng lớn ma binh xuất hiện khắp nơi ở nhân gian, không có trình chiến thư, không rõ nguyên nhân!"
Dạ Đàm không để ý —— Đỉnh Vân đã chết, Ma tôn dẫn binh đánh giết nhân gian, không ngoài dự tính. Nàng xoay người lại đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy Li Quang Xích Dao nói: "Ma tộc xâm lấn, bệ hạ lại mất tích không rõ, vậy phải làm sao mới được đây?"
Dạ Đàm bỗng dừng lại, dưới tường cung, Nguyện Bất Văn nói: "Có phải là Ma tộc bắt bệ hạ đi hay không?"
Li Quang Xích Dao không trả lời, Dạ Đàm cũng không chờ đợi câu trả lời của ông ta —— nàng biết đáp án. Là Đông Khâu Xu, nhất định là ông ta bắt Li Quang Dương đi. Sự tàn nhẫn của người này, người khác không biết, nhưng Dạ Đàm lại rất rõ ràng. Li Quang Dương rơi vào tay ông ta, có thể thương lượng được gì nữa chứ?
Nàng cúi đầu từ trên tường cung nhảy xuống, Thiếu Điển Lạt Mục lúc này mới đuổi kịp.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Dạ Đàm trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen tích tụ tầng tầng lớp lớp, nói: "Thực ra, ta sắp chết rồi."
Vốn tưởng rằng Thiếu Điển Lạt Mục sẽ khϊế͙p͙ sợ, nhưng mà nghe nói như thế, hắn lại chỉ mềm giọng nói: "Vừa rồi lúc đi ra, ta nhìn thấy bia văn ngươi viết rồi. Ta...... cũng đang muốn hỏi ngươi. Bây giờ, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?"
Thanh âm của hắn, trầm ổn như núi cao. Nhưng hắn không thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt. Li Quang Dương rơi vào tay Đông Khâu Xu, chỉ suy đoán thôi cũng biết phải chịu khổ hình tra tấn như thế nào.
Dạ Đàm cầm tay hắn, ấn lên giữa trán mình, nàng nghe thấy giọng nói của mình, ở trong mưa từng giọt từng giọt to rơi rụng, cũng lạnh lẽo vô tình: "Ngươi không phải rất muốn biết ba người các ngươi tại sao có bộ dạng giống nhau như đúc sao? Bởi vì ba người các ngươi, đều là thiên thạch của linh hồn sao trời đang chịu kiếp thì bị sét đánh rơi xuống. Dị hỏa trên người ngươi, cũng bởi vì lôi kiếp mà nổi lên."
Những lời này là thật. Thiếu Điển Lạt Mục đương nhiên cũng liền tin tưởng không nghi ngờ gì. Hắn nói: "Khó trách, từ lúc có ý thức tới nay, cảm giác ta đối với thế giới này vô cùng mỏng manh." Hắn đối với thân thế của mình, vậy mà không hề theo đuổi đến cùng, chỉ hỏi, "Ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi?"
Dạ Đàm nhìn chăm chú vào hai tròng mắt hắn, từng chữ từng chữ, vững vàng bình tĩnh: "Viên ngọc trên trán của ta, cũng là mảnh vỡ linh hồn của sao trời. Nếu ba người các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực, ý niệm dung hợp, sức mạnh cùng nguồn cùng gốc có lẽ có thể lấy nó ra."
Thiếu Điển Lạt Mục cầm tay nàng, nói: "Vậy thì có gì khó đâu, chúng ta lập tức quay về Nguyệt Oa thôn, tìm Văn Nhân Hữu Cầm và Mai Hữu Cầm thương lượng."
Dạ Đàm theo hắn đi vài bước, rồi lại dừng bước chân. Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Dạ Đàm lắc lắc đầu, dây dưa không dứt khoát như vậy, không giống chính mình.
Nàng đi theo Thiếu Điển Lạt Mục trở về Nguyệt Oa thôn.
Trời đã tối, trời và đất sa vào bên trong hoàng hôn vô biên.
Nguyệt Oa thôn, thạch ốc.
Văn Nhân Hữu Cầm đang xúi giục Mai Hữu Cầm: "Thiếu Điển Lạt Mục đi lâu như vậy còn chưa trở về, hắn nhất định biết Nguyệt Hạ ở đâu, tự mình lén lút đi tìm rồi." Mai Hữu Cầm lau kiếm, sát khí dần dần tràn ra ngoài, Văn Nhân Hữu Cầm còn đang đổ thêm dầu vào lửa: "Nguyệt Hạ vốn luôn phân biệt đối xử với hắn, hiện giờ hai người họ không biết đã tình chàng ý thϊế͙p͙ ra sao rồi!"
Một tiếng "bốp" vang lên, Mai Hữu Cầm oán hận đập vỏ kiếm xuống bàn đá.
Đúng lúc này, Dạ Đàm và Thiếu Điển Lạt Mục một trước một sau đi vào thạch ốc. Nàng chưa nói câu nào, kiếm của Mai Hữu Cầm đã vắt ngang lên cổ Thiếu Điển Lạt Mục.