Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 162

Triều Phong trong lòng kinh ngạc, Tương Liễu này có thể không phải là bán mặt mũi cho hắn. Thanh Quỳ đỡ hắn, đi vào trong phòng. Hắn ở chỗ này dưỡng thương, đương nhiên cũng có y phục tắm giặt. Thanh Quỳ tìm ra, đích thân thay cho hắn.


Triều Phong cảm nhận bàn tay trắng nõn nhỏ dài kia vuốt phẳng nếp gấp trên y phục cho hắn, rồi thắt đai lưng lên, hắn quả thực là cả người đều muốn bay lên. Thanh Quỳ lại thấp giọng nói: "Điện hạ đi chuyến này, tôn thượng nhất định là chất vấn chuyện của Nhị điện hạ."


Triều Phong an ủi nàng: "Ta sẽ tùy cơ ứng biến. Cho dù là kết quả xấu nhất, phụ tôn cũng đã mất đi Nhị ca, sẽ không giết đứa con trai khác nữa đâu. Nàng không cần lo lắng. Nàng tạm uống một thang thuốc mê man bất tỉnh, kéo dài trong khoảng năm ngày. Ta chắc chắn giải quyết xong chuyện này."


Hắn suy xét cho Thanh Quỳ đến có thể nói là vô cùng chu đáo, nhưng Thanh Quỳ nói: "Chàng có tính toán gì, đều nói cho ta biết được không? Độc ta dùng ta hiểu rất rõ, hiện tại Nhị điện hạ và Chúc Cửu Âm nhất định đã chết rồi."
"Sao?" Triều Phong ngẩn ra.


Thanh Quỳ nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, ta cũng không biết có thể giúp được chút gì cho điện hạ hay không. Nhưng ta vẫn muốn biết, điện hạ có tính toán gì. Chuyện này ít nhiều cũng có liên quan tới ta, ta......" Nàng đỏ mặt xấu hổ, hồi lâu mới nói, "Ta muốn cùng điện hạ đối diện."


"Nàng bình yên vô sự, chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với ta." Triều Phong cầm tay nàng, một lòng ấm áp như nước mùa xuân. Hắn thích nữ tử này, trước kia là kinh ngạc với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó mến mộ sự ngây thơ lương thiện của nàng, mà hiện tại, lại sa vào sự cứng cỏi dũng cảm của nàng.


Hắn cúi đầu, đôi môi áp nhẹ vào giữa trán nàng. Hai má Thanh Quỳ bất chợt đỏ ửng lên, nhưng nàng không hề né tránh.


Triều Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm êm, một vạt áo thơm ngát, người trước mắt, một sợi tóc, một ánh mắt, một lần hô hấp đều có thể khiến cho người ta thần hồn run rẩy, tim đập loạn nhịp.


"Nàng hãy nhớ kỹ, chúng ta có đi Bách Quỷ hạng. Xảy ra xung đột với Nhị ca. Nhưng chúng ta rời khỏi ngay sau đó, nàng chỉ biết như vậy thôi. Ngoài ra, người khác có hỏi như thế nào đi chăng nữa, cũng không cần phải nói. Từ nay về sau, cả Ma tộc này, trừ ta ra, không được tin bất cứ kẻ nào."


Thanh Quỳ thoát khỏi sự ôm ấp của hắn, sắc mặt đỏ bừng, nói: "Được."


Triều Phong khẽ vuốt ve tay nàng, cười nói, "Nàng biết không, từ nhỏ đến lớn, mẫu phi tuy rằng yêu ta, nhưng không hề bảo vệ ta. Hơn hai ngàn tám trăm năm, lần đầu tiên có người cùng ta vượt qua cửa ải khó khăn. Mà người này, lại chính là nàng."
Kiếp này còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Nhân gian, Nguyệt Oa thôn.


Bước chân của Dạ Đàm dần dần chậm lại.
"Xem ra, ngươi vẫn không thể hạ quyết tâm." Đông Khâu Xu tháo chiếc mặt nạ hiền đức giả dối xuống, giọng nói rét lạnh như băng, "Ngươi thật khiến cho người khác thất vọng."


Dạ Đàm cười lạnh: "Vậy thật đúng là rất có lỗi rồi, ta vốn cũng không tính cho ông hy vọng."


Nàng vừa dứt lời, một sợi chỉ phong của Đông Khâu Xu liền kéo tới, đánh trúng vào giữa đầu gối Dạ Đàm. Cả người Dạ Đàm run lên, chịu không được quỳ rạp xuống đất. Đông Khâu Xu từ trên cao mà nhìn xuống nàng, vẻ mặt phai nhạt: "Lúc ta là một con kiến, đều không thể được như ý."


Dạ Đàm cắn răng, nửa ngày không dậy nổi. Đông Khâu Xu nói: "Thế nào, vẫn không phục à?" Tay phải ông ta chỉ một cái, Hồng Quang Bảo Tình trên trán Dạ Đàm đột nhiên phát tác. Dạ Đàm hét thảm một tiếng, nhất thời mồ hôi vã ra như tắm.


"Như vậy là được rồi. Nhìn qua càng thêm điềm đạm đáng yêu, nếu ba người bọn họ thấy, nhất định cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc." Đông Khâu Xu vung ống tay áo, đưa lưng về phía nàng, "Mau đi đi. Hoàn thành thật tốt nhiệm vụ, chớ nói lung tung. Uy lực của Hồng Quang Bảo Tình, ngươi đều rõ hơn ai hết. Nếu xong trước khi mặt trời ngày mai mọc lên, Thiếu Điển Hữu Cầm khôi phục ý thức, có thể áp chế pháp bảo này cho ngươi, vậy ngươi còn có cơ hội sống sót. Nếu không...... đồ vô dụng, chi bằng đi chết đi."


Dạ Đàm mím chặt đôi môi, giãy dụa vài lần mới từ trong bùn đất đứng lên, lần này không già mồm được nữa. Nàng lảo đảo nghiêng ngả bước đi về phía thạch ốc.