Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 154

"Ân huệ ba...... ba bữa cơm?" Thanh Quỳ nhìn Triều Phong, hiển nhiên nghe không hiểu. Sắc mặt Triều Phong từ từ ngưng trọng, trong lòng cũng biết không tốt. Hiện giờ hắn thân mang trọng thương, Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm há có thể chịu để yên?


Hắn vừa suy nghĩ đường lui, vừa hỏi: "Đệ còn tưởng là ai, thì ra là Nhị ca. Nhị ca hôm nay sao lại rảnh rỗi, đến đây thăm tiểu đệ như vậy?"


Cho dù đến loại tình huống này rồi, hắn vẫn còn không hoảng loạn. Chúc Cửu Âm cũng có chút bội phục người này, nói: "Nhị điện hạ, không cần nói lời vô nghĩa với hắn! Tốc chiến tốc thắng, để tránh gây thêm phiền toái."


Đỉnh Vân ừ một tiếng, tháo bảo cung từ phía sau lưng xuống, Chúc Cửu Âm cũng rút ra roi Cửu Tuyền, hai người cùng áp sát Triều Phong.
Triều Phong thuận tay đẩy Thanh Quỳ sang một bên, nhẹ giọng nói: "Đi tìm muội muội của nàng đi."


"Muội...... muội muội ta?" Thanh Quỳ chợt ngẩn người, còn chưa nói được gì, Dạ Đàm đã nắm tay nàng kéo sang, sau đó dẫn nàng lùi về góc tường, hiển nhiên không muốn nàng bị ảnh hưởng tới.


Thanh Quỳ vội la lên, "Nhị điện hạ, tuy rằng các ngươi không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng đều là anh em máu mủ, chảy trong mình dòng máu của Ma tôn, hà tất phải huynh đệ tương tàn?!"
Đỉnh Vân không muốn đáp lại nàng, Dạ Đàm ngược lại rất khó hiểu: "Bọn họ đánh nhau, tỷ sốt ruột cái gì?"


Thanh Quỳ nói: "Tam điện hạ thân mang trọng thương, không thể giao chiến!"
Dạ Đàm cuối cùng cũng nhìn ra một chút manh mối, nàng nói: "Tỷ...... quan tâm hắn như vậy làm gì? Trước kia không phải tỷ đều rất chán ghét Ma tộc sao?"


Thanh Quỳ cũng không biết làm sao giải thích với nàng, chỉ chăm chú xem cuộc chiến, vẻ mặt bất an. Trong viện, roi dài của Chúc Cửu Âm dẻo dai, thứ roi sắt tinh luyện này quất sắc như đao kiếm, đầu roi lướt qua chiến liêm của Triều Phong, tạo ra một chuỗi tia lửa.


Triều Phong tập trung tinh thần ứng đối, tuy rằng thân thể hắn suy yếu, nhưng đối với chiêu thức của Chúc Cửu Âm lại vô cùng hiểu rõ. Sinh mệnh lâm vào hiểm cảnh, hắn cũng không che giấu nữa, toàn lực giao chiến.


Chúc Cửu Âm đối chiến với hắn vài chiêu, cũng không khỏi nhíu mày: "Nhiều năm như vậy, ngươi che giấu được cũng thật tài giỏi! Nhưng mà đáng tiếc, hôm nay Bách Quỷ hạng này, chính là nơi chôn thây của ngươi! Nhị điện hạ, người còn chờ gì nữa?!"


Hắn thục giục Đỉnh Vân, Đỉnh Vân đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Hắn nhắm Triều Phong, bắn ra một tiễn xé gió!


Triều Phong vốn đang bị thương nặng, đối phó với một Chúc Cửu Âm đã rất tốn sức, huống hồ còn thêm Đỉnh Vân?! Hắn xoay người chặn lại, tên dài của Đỉnh Vân bị đánh bay, nhưng miệng ngắm tê rần, máu tươi bắn tung tóe, cơ hồ muốn không cầm được binh khí của chính mình.


Chúc Cửu Âm đương nhiên nhìn ra thể lực của hắn chống đỡ hết nổi, từng bước ép sát.


Tiễn thứ hai của Đỉnh Vân rít tới ngay sau đó, Triều Phong một liêm đánh bay, lại bị đuôi roi của Chúc Cửu Âm quất trúng. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trên người bị vẽ ra một đường vết thương, sâu đủ thấy cả xương.


Dạ Đàm một mặt đắc ý: "Đáng đời! Hôm nay ngươi chết chắc rồi! Nhị điện hạ cố lên!"
Bên cạnh, Thanh Quỳ đột nhiên lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng Dạ Đàm. Dạ Đàm nuốt xuống rồi mới hỏi: "Cái gì vậy?"


Thanh Quỳ chăm chú nhìn thật sâu vào mắt nàng, nói: "Dạ Đàm, Tam điện hạ là vì ta mới đến nhân gian. Ta không thể nhìn chàng chết ở đây được, ta......"


Dạ Đàm không quá hiểu được, tỷ tỷ trước mắt, trong mắt tỷ ấy rơm rớm một tầng nước mắt, sáng đến kinh tâm. Đây không giống tỷ ấy. Mà trong viện, trên người Triều Phong đã có thêm mấy vết thương, máu chảy như suối.


——tiểu di tử thực sự là không dễ chọc mà, quà đáp lễ đúng là quá nặng rồi. Hắn lau lau máu tràn ra ở khóe miệng, từ bỏ đương nhiên là không thể từ bỏ rồi, chỉ cần còn một hơi thở, thì nhất định phải tìm được đường sống trong cõi chết. Đây là quy tắc sinh tồn của hắn.


Hắn tâm niệm như điện, đang suy nghĩ biện pháp, đột nhiên, trong góc phòng quang ảnh chợt lóe, Thanh Quỳ phi thân nhảy lên, bàn tay trắng nõn giơ cao, một đoàn khói trắng trong phút chốc bao phủ cả đình viện!