Chiếc taxi ngược chiều gió hơi lắc lư, người tài xế nhìn tôi trong kính hậu cười mếu mạo. Tôi nhét cho hắn một tấm giấy bạc mười đồng.
Nhiều gian nhà gỗ trên triền núi đã bị cơn bão cuốn đi, từng mảnh gỗ như những cánh bướm bay tung trên nền trời xám đục.
Khắp nơi chìm trong một cảnh tượng thê thảm. Trên mặt lộ đầy những bảng hiệu bị gió thổi rơi xuống cùng những xác chết của lũ mèo chó, tôi bỗng phát hiện chiếc xe cũ của lão Trần cũng nằm tại đó.
Không kịp nghĩ ngợi phải chăng lão Trần cũng có mặt tại nhà Bạch Lộ, tôi chỉ lo nhận định phương hướng. Cũng may tôi còn nhớ được ngôi nhà của Bạch Lộ.
Trên đường bỗng có ánh đèn bừng sáng, ánh đèn đó từ xa dần đến gần, một thanh âm chói tai cũng vang lên từ yếu đến mạnh dần, tôi dần thấy rõ những chiếc xe cứu hoả, xe cứu thương và cảnh sát, từng chiếc một lần lượt nối đuôi nhau lao vun vút.
Cháy nhà! Tôi quay nhìn dáo dác, quả nhiên trước mặt tôi có lửa bốc lên. Trong tiếng gầm thét điên cuồng của gió bão, tôi nghe thấy hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết, và tiếng khóc gào hỗn độn. Một đội cảnh sát đến nơi hung hăng như sắp phải đụng trận.
Tiếng còi hú ghê rợn, cảnh sát tay cầm ống loa kêu ầm ĩ, chỉ đường cho dân chúng chạy nạn.
Những chiếc lưới lửa khổng lồ càng lúc càng nhiều, thoạt đầu chỉ có một nơi, trong khoảnh khắc, toàn khu nhà gỗ đều rực cháy. Trong ánh lửa sáng loà, ngôi nhà của Bạch Lộ đã ở trước tầm mắt tôi. Chợt tôi cảm thấy trong mình như có một sức mạnh kinh hồn, thúc đẩy tôi cố gắng bò về phía trước. Chỉ cần qua một chiếc cầu ván, tôi đã đến nhà Bạch Lộ. Nhưng trên chiếc cầu ván chất đầy đồ đặc của những người xấu số. Người thì khóc lóc, người thì kinh hoảng kêu gào:
Cháy! Cháy nhà!
Mở vòi nước…
Xe cứu hoả đã đến chưa?
Tôi cũng bắt chước quần chúng gọi oang oang:
Bạch Lộ! Bà Hoa ơi ơi ơi ơi…
Cánh cửa của ngôi nhà gỗ bật mở, một cô gái quần áo ngắn, đầu tóc rối bù, người tiều tuỵ, trên tay ôm một chiếc va ly, kinh hoảng chạy ra, được vài bước lại do dự quay nhìn về phía sau.
Bạch Lộ! Bạch Lộ! Hãy chạy ra nhanh lên đi! Tôi lượm một viên đá ném mạnh về phía nàng, mong nàng chú ý.
Bạch Lộ đã thấy tôi, nàng chạy đến dưới vách núi:
Đi ngả nào đây?
Tôi đưa tay chỉ chiếc cầu duy nhất có thể đi qua.
Bạch Lộ khóc oà:
Tôi chạy hết được rồi!
Vứt chiếc va ly đó đi!
Đây là đồ cưới của mẹ tôi, và cả các vật kỷ niệm của tôi nữa.
Tôi nói như ra lệnh:
Ném bỏ đi!
Mẹ tôi vãn còn trong nhà! Bà bệnh nặng lắm.
Tôi hối hả nói:
Đỡ bà ra nhanh đi!
Bạch Lộ bỏ chiếc va ly xuống đất, quay trở vào nhà. Tôi sốt ruột nhìn ngôi nhà sắp bị rực cháy. Đột nhiên, một người đàn ông khoác áo mưa màu đen, tay ôm đầu, lùi lũi xông vào nhà.
Không lâu sau, Bạch Lộ vừa khóc vừa chạy trở ra, và một lão già theo sau, lưng cõng bà Hoa. Tôi nhìn kỹ mặt ông già đó, thì ra là lão Trần. Lão chỉ gọi tôi được một tiếng, thì đã ngã quỵ. Bạch Lộ quay về phía tôi réo:
Anh có thể giúp một tay không?
Tôi cố hết sức xông về phía trước, nhưng đoàn người ùa tới, kiên cố như một bức tường, tôi không dám xô lấn quá mạnh, sợ những người già yếu bị đẩy rơi xuống núi. Lão Trần cõng bà Hoa leo dốc núi, Bạch Lộ tay vẫn còn ôm khư khư chiếc va li, lảo đảo chen lên cầu ván.
Bên này này Bạch Lộ! Qua khỏi cầu là yên rồi, tôi sẽ đón cô ở bên này!
Tôi không nghe được tiếng trả lời của Bạch Lộ, chỉ nghe thấy tiếng kêu réo khóc than.
Chết rồi! Núi đá sắp lở kìa!
Tôi không tự chủ được và bị người xô ngã trên triền núi. Một tiếng nổ long trời lở đất, tảng đá khổng lồ lăn về phía cầu ván, rồi những tiếng kêu thảm khốc tuyệt vọng vang lên. Chiếc cầu ván đã sụp, trong khoảnh khắc, đất đá đã lấp đầy con rạch, bụi bay mịt trời.
Tôi kinh hoàng nhắm chặt đôi mắt.