Tôi đi tìm cô Vân, cô ta cho tôi biết lão Trần vừa mới đi và có để giấy lại cho tôi. Lão ta bảo phải đi xa, nên đã bán ngôi nhà này. Lão cho tôi biết là còn cả tháng để lo tìm nhà và tôi sẽ được một số tiền bồi thường về việc này. Cuối cùng, lão mong rằng sẽ tìm một dịp để nói chuyện với tôi trước khi lão rời khỏi Hương Cảng.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô Vân:
Trong thư ông ấy bảo là sẽ bỏ Hương Cảng! Cô có biết ông ấy đã định đi đâu không?
Tôi không biết! – Vân ngây thơ nói – Tôi nghe nói ông ấy sắp cưới vợ.
Cưới vợ ư? Đây thật là một tin bất ngờ.
Ông ấy không nói với ông sao! – Vân bụm miệng nói – Không ai ngờ ông già đã sáu mươi mà hãy còn ham muốn cưới vợ!
Tôi hối hả hỏi tiếp:
Ông ấy cưới ai vậy?
Nghe đâu là một người bạn già của ông ấy!
Tôi không tin!
Thật đấy! Chính ông ấy nói với tôi đấy! – Vân lấy ra một bao giấy màu đỏ có in một chữ “hỉ” – Ông xem, ông ấy cho tôi ba tháng lương, với một trăm đồng “lì xì” nữa này.
Ông ấy có cho cô biết hiện giờ ông ấy ở đâu không?
Có lẽ ở nông trại! Nghe nói nông trại cũng bị bán luôn. – Cô Vân lơ đãng nói - Mấy hôm nay ông ấy rất muốn gặp ông, theo tôi, tốt nhất là ông nên đến nông trại gặp ông ấy.
Tôi không thấy lưu luyến ngôi biệt thự này, nhưng rất muốn hiểu tâm trạng của lão Trần. Ông ta sắp cưới vợ nhưng sao lại phải rời Hương Cảng? Đồng thời tôi còn muốn hỏi cho rõ cái vụ Triết nữa. Tuy ông ta luôn luôn nói muốn gặp tôi, nhưng thật ra ông ta đã cố tình lẩn tránh tôi. Tôi nhất quyết đến nông trại.
Nông trại cũng thật ồn ào, công nhân đang bận lên hàng, gà và vịt được nhét vào trong những chiếc lồng nhỏ hẹp kêu oang oác. Dê và bò sữa trong xe hàng cũng không ngớt kêu than. Lão Trần có thể nhẫn tâm nhìn cái cảnh bi thảm thế này sao? Động lực nào đã buộc lão p hải bỏ cái nông trại mà lão đã tốn biết bao mồ hôi nước mắt mới tạo dựng nên? Con người đột nhiên thay đổi hẳn nếp sống… Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, khi tôi bước đến trước cửa ngôi nhà gạch thì chạm mặt với Đức Sanh.
Cậu đến đây làm gì vậy? – Tôi kinh ngạc - Chẳng lẽ cậu là tên chủ nhân của nông trại này sao?
Tôi đến đây để tìm ông Trần! - Hắn hơi hối hả trả lời tôi - Cậu có gặp ông ta không?
Tôi cũng đến đây để tìm ông ta đấy!
Hỏng bét! - Đức Sanh nhún vai - Thật khó tìm ông ta quá, tôi nghe người quản sự ở đây bảo ông ta ký giấy bán nhà xong, nhần tiền liền và chẳng trở về đây một lần nào nữa cả.
Tôi thò đầu vào nhà, giường phản vẫn còn nguyên, bộ đồ làm việc thường khi của ông vẫn treo trên vách đầu giường. Đức Sanh nhìn đồng hồ thất vọng:
Hôm nay ông ta không trở về nữa đâu.
Cậu tìm ông ta có việc gì vậy?
Tôi biết hai người không hề quen biết nhau, có lẽ khi Đức Sanh đến vườn Hồng Mai có gặp lão được một hai lần. Đức Sanh ngập ngừng nói:
Một vụ án có liên quan đến ông ta. Chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện! - Đức Sanh móc thuốc lá ra, đưa cho tôi một điếu – Tôi cũng vừa định cho cậu biết một việc cũng có chút liên quan đến cậu.
Có liên hệ đến tôi?
Cậu còn nhớ việc người đó đã mạo tên cậu biếu tiền cho giáo sư Trung không?
Cậu đã điều tra được người đó rồi hả?
Phải! - Đức Sanh gật đầu – Vì tình trạng giáo sư Trung, bác sỹ Vi bảo tôi phải tìm người chủ xe đã đụng phải giáo sư Trung, mà người đưa tiền là manh mối.
Cậu nghĩ số tiền đó là của lão Trần à? Tôi biết hai người không thân nhau như vậy đâu.
Người đưa tiền chính là mẹ của Bạch Lộ.
Bà Hoa à! Chẳng lẽ giáo sư Trung là bạn của bà ấy sao?
Cố nhiên, bằng không thì tại sao bà ấy lại phải đưa tiền cho ông ta?
Nói thế là bà Hoa và lão Trần cũng là bạn với nhau à?
Có lẽ còn mật thiết hơn nữa.
Thế thì tại sao bà ta lại phải mượn danh nghĩa của tôi chứ?
Vì Bạch Lộ biết được mối liên hệ giữa cậu và giáo sư Trung.
Cậu đoán không lầm chứ?
Đức Sanh hít mạnh một hơi thuốc lá, chậm rãi nói:
Chính bà Hoa đã nói với tôi là vì bà không muốn để lộ hình tích, nên Bạch Lộ đã mạo danh cậu.
Sao cậu biết được mối liên hệ giữa bà Hoa và lão Trần?
Chẳng có việc gì hoàn toàn bí mật cả! - Đức Sanh mỉm cười nói – Có lần tôi thấy tận mắt bà Hoa và lão Trần đi tản bộ với nhau.
Đi bộ? Bà Hoa mắc chứng phong thấp trầm trọng lắm mà.
Đó chỉ là để giấu Bạch Lộ, cả cậu cũng bị lừa luôn! - Đức Sanh trầm ngâm giây lát - Cậu còn nhớ cậu đã nhờ tôi đặt kiệu cho lão Trần không?
Nhớ chứ!
Chiếc kiệu đó dùng để đón bà Hoa xuống núi đây.
Bà Hoa có thể đứng được thì cần chi phải làm cái việc ấy!
Dĩ nhiên bà không muốn Bạch Lộ nghi ngờ.
Tôi bị Đức Sanh làm cho điên đầu mất.
Vì bà cần tiền thuốc men dài hạn do Bạch Lộ cung cấp! - Đức Sanh buông tiếng thở dài – Không hiểu sao bà lại không chịu nhận sự giúp đỡ của lão Trần.
Vì cuộc sống của bà Hoa rất bình dị.
Cậu đã tiếp xúc với bà ta khá nhiều lần, chẳng lẽ cả đến việc bà ta hút thuốc phiện cậu cũng không biết sao?
Hút thuốc phiện ư?
Cậu phải biết chứ! - Đức Sanh gật đầu nói - Vả lại cậu đã từng cung cấp độc dược cho bà ta cơ mà!
Tôi nhớ đến lọ Vạn Ứng Đơn, bất giác rùng mình:
Bác sĩ Vi chứng thực rồi sao?
Bác sĩ Vi còn biết được mặt trong của viên bào chế kia nữa, Tiền Bán Tử có phần hùn trong đó. Hiện nay, hắn cũng bị chính quyền bắt giam rồi.
Sao trước kia cậu không cho tôi biết?
Tôi không thể nói vì nếu như cho cậu biết nhất định cậu sẽ chất vấn họ. Họ hay tin trốn mất, chúng tôi làm sao tìm cho ra.
Tôi thoáng lạnh mình:
Bây giờ cậu hiểu rồi chứ! Nhà của Bạch Lộ sao lại ở khu đó? Đó là vì để dễ mua thuốc phiện.
Vì điều tra vụ án kia cậu mới tìm ra bà Hoa à?
Không, vì việc của Phúc Huê, anh ta bảo tôi đến thăm người vợ trước của anh ta, ngờ đâu ba ấy chính là mẹ của Bạch Lộ.
Tôi nhớ đến tình cảnh của Việt Sanh.
Bà ấy cho cậu biết à?
Không! Chính bác sĩ Vi muốn nghiên cứu căn bệnh tâm lý của giáo sư Trung, nên tôi đã phải theo dõi lão Trần rất lâu.
Cậu cho rằng người đụng giáo sư Trung bị thương là lão Trần à?
Phải! Tôi dùng chứng nghiệm của bà Hoa để ép bà nói sự thật. Lúc bấy giờ bà ta mới nhìn nhận đúng là lão Trần. Chính chiếc xe cậu đã đi hôm nọ cậu còn nhớ không?
Phải! Hãng xe của Hà Phi còn sửa chữa bánh xe cho tôi nữa.
Khi tôi đến hãng của Hà Phi điều tra, thì người thợ thay bánh xe đã khám phá trên đó có vết máu.
Tại sao họ lại cho cậu biết việc đó!
Đi điều tra người gây tai nạn thì không gì bằng đến các hãng sửa chữa để hỏi thăm. Về sau cảnh sát còn nhặt được một chiếc nắp trục bánh xe đã vỡ, do đó tôi đã tình nghi lão Trần.
Cũng có thể lão Trần cán chết gà vịt gì chứ! – Tôi vẫn hoài nghi – Lũ gà vịt chẳng có mang kính cận mà.
Nhưng loại máu của gà và của người khác nhau chứ.
Cậu đã biết những gì?
Theo lời bà Hoa thì đó là giáo sư Trung bị tai nạn vì say rượu, vì lúc đó ông ta cũng ngồi trong xe nhưng không hiểu sao ông ta lại phóng xuống.
Cậu tin lời bà Hoa à?
Tin chứ! Vì người gọi điện thoại cho cảnh sát là lão Trần.
Sao lão Trần lại không dám ra mặt?
Vì giữa hai người có nhiều rắc rối vì chuyện tình cảm.
Chẳng lẽ giáo sư Trung cũng yêu bà Hoa à?
Đức Sanh trầm ngâm một hồi, xong quả quyết nói:
Tôi chắc chắn bà Hoa chính là Độc Mai Quế trong dĩ vãng của giáo sư Trung.
Bà ta có lẽ cũng là Annie của lão Trần chăng? Tôi linh cảm đến câu chuyện mà lão Trần đã kể với tôi.
Annie ư?
Tôi sơ lược thuật lại câu chuyện của lão Trần cho hắn biết.
Chúng ta không thể hiểu được mối liên hệ của họ! - Đức Sanh ngẫm nghĩ rồi bỗng nhảy dựng lên nói – Bây giờ tôi đã hiểu được nguyên nhân Triết tự tử rồi!
Sao?
Câu chuyện họ kể tuy không thật mấy nhưng chứng thực được một sự kiện. Triết và Bạch Lộ là hai anh em cùng cha khác mẹ. Cậu còn nhớ anh hai trong câu chuyện của giáo sư Trung không?
Tôi ngơ ngẩn một hồi, lan man nhớ đến người họ Lưu trong câu chuyện của lão Trần, rồi lại nhớ kỹ đến giọng điệu của bà Hoa. Càng lúc tôi càng thấy sự suy đoán của Đức Sanh là đúng. Lưu Triết vì lẽ đó mà tự tử? Và bí mật này nhất định là lão Trần đã kể cho Triết biết. Tôi thở dài:
Có nằm mộng cũng không tưởng tượng được câu chuyện éo le này.
Còn có nhiều việc cậu không ngờ nữa. Cậu có biết tên buôn lậu họ Nguyễn là ai không? Chính tên Robert Lý mà cậu vẫn thường nói với tôi đó.
Tôi gật đầu:
Còn nữa, cậu biết vợ của Robert Lý là ai không? Dư Uyển Thu mà có một hồi Triết theo đuổi đấy.
Cậu biết chuyện này lâu lắm rồi à?
Tôi chỉ cung cấp cho cậu một ít chi tiết để cậu hiểu được câu chuyện mà khuyên giải Triết thôi.
Cần nhất là phải hiểu rõ nguồn gốc của tấn bi kịch này. À, lão Trần đã sắp cưới vợ và đi hưởng tuần trăng mật đó.
Người đàn bà đó nhất định là bà Hoa! - Đức Sanh mừng rỡ đứng dậy - Thế thì tôi có thể đến nha hộ tịch để tìm địa chỉ của họ, và đến các hãng du lịch là biết ngày đi của họ, mà còn cả số ngoại kiều cũng có thể cho mình biết về họ nữa.
Bây giờ tôi đã nghĩ ra tên Chu Ký Trần có thể là giả, bởi vì người họ Trần mà lão nói có lẽ mới là tên thật của lão.
Đức Sanh ghi vào trong quyển sổ tay, nhìn đồng hồ:
Trễ rồi, tôi phải đi lo cho xong những việc này.
Tôi ngồi trên yên sau xe gắn máy của Đức Sanh và hắn phóng trên con đường dọc theo bờ biển nhanh như gió.
Sương đêm thật nồng, gió biển thật to, từng cuộn sóng bạc đầu đua theo lồng lộn trên mặt biển xanh thẫm.