Trên cầu có rất nhiều ghế đá để ngồi chơi, và còn có các hàng kem nữa. Tôi mua một ly kem , ngồi trên ghế đá, đốt thuốc, và hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ vừa qua.
Tôi đã hết sức tức giận vì sự hiểu lầm của cô gái kia, nhưng rôi rất lấy làm lạ vì một cô gái trẻ đẹp như vậy lại dám tắm ở nơi hoang vu mà miệng còn nghêu ngao hát. Tôi hơi tiếc là đã quên không nhìn rõ mặt nàng. Dưới ánh trăng mờ mờ tôi thấy nàng tựa như một đóa sen đang mê ngủ, bồng bềnh trên làn sóng bạc.
Từ cách ăn nói của nàng, tôi có thể suy ra nàng không phải là một cô gái quê mùa ở khu này. Tôi thầm nghĩ:
-Không phải là người nhà quê, chẳng lẽ lại từ thành phố đến đây tắm hay sao?Đúng rồi!Nàng biết thưởng thức cái thú thiên nhiên. Nhất định nàng phải là một người phụng sự cho nghê thuật. Nàng biết ca hát, rất có thể là một nhạc sĩ, nếu không thì cũng là một nữ thi sĩ thuộc phái lãng mạn rồi.
Một nghệ sĩ, nhạc sĩ, nữ thi sĩ?Sự tưởng tượng của tôi ngày càng thêm huyền bí. Nhưng từ giọng nói của nàng mà phán đoán, nhiều lắm là chỉ độ trên dưới hai mươi tuổi. Một cô gái trẻ trung như thế, chắc chưa thể hiểu rõ nghệ thuật là bao đâu!
Tôi tự chế nhạo sự tưởng tượng của mình như chế nhạo một quyển tiểu thuyết thiếu thực tế.