- Tôi cũng không có thì giờ đến thăm anh! Tôi cũng ái ngại.
- Anh không tìm ra tôi đâu, tôi cũng dọn đi nơi khác rồi. Có gì chúng ta hãy dùng điện thoại cho tiện. Ông ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
- Sao, anh định làm nghề này à, không mở phòng mạch nữa sao?
- Sao lại không! – Bác sĩ Vi cười thiểu não - Nhổ răng, làm đẹp thiên hạ là bát cơm của những bác sĩ không bảng hiệu của chúng tôi, đâu dễ gì bỏ được.
- Thế anh đâu còn thì giờ làm việc khác nữa?
- Thật ra, đâu có nhiều răng đau cho chúng tôi nhổ hoài! – Bác sĩ Vi thở dài – Như anh đã biết, có mấy người bạn mở một bệnh viện điều dưỡng, tôi đã làm bác sĩ “lậu” tại đó.
- Tôi cầu mong cho việc làm an của anh được thịnh vượng.
- Phải nhờ đến sự giúp đỡ của các anh đấy!
- Tôi không là khách hàng của anh đâu!
- Dĩ nhiên, nếu mọi người đều như anh, thì chúng tôi đã dẹp tiệm từ lâu rồi. – Bác sĩ Vi khôi hài – Thú thật, chúng tôi phải sống nhờ vào những người bạn cùng nghề với anh đấy!
Tôi hoài nghi hỏi:
- Bộ có nhiều nhà văn đến nhờ anh điều trị lắm à?
- Không, tôi cầu mong cho họ đều mạnh khoẻ cả. – Bác sĩ Vi khôi hài - Nếu như họ ngã bệnh thì những bác sĩ “lậu” chúng tôi còn làm ăn với ai nữa chứ!
- Sao vậy!
Bác sĩ Vi buông tiếng cười nhạt:
- Anh khờ quá! Những tiểu thuyết gia màu vàng kia tạo dựng ra những mối tình màu vàng, và những bác sĩ “lậu” chúng tôi sẽ thu dọn hậu quả cho họ.
Tôi càng ngơ ngác hơn.
- Lý lẽ này rất giản dị, những tác phẩm màu vàng càng nhiều, thì sự liên hệ giữa trai gái trong xã hội càng loạng. – Bác sĩ Vi nghiêm chỉnh tiếp: - Và nghề phá thai của chúng tôi càng phát đạt.
- Phá thai ư? – Tôi kinh ngạc la lên.
- Nõi khẽ một tí nào! – Bác sĩ Vi thấp giọng nói – Phá thai là một việc phạm pháp, tôi có nhờ anh quảng cáo đâu!
- Sao anh biết là phạm pháp mà vẫn làm?
Bác sĩ Vi thản nhiên nói:
- Đó là vấn đề nhân đạo! Anh chưa thấy những cô gái khóc than, nếu đã thấy, dù cho phải ngồi tù anh vẫn quyết không từ chối đâu.
- Các anh có bảo đảm an toàn không?
Bác sĩ Vi lắc đầu:
- Không! Cũng may là đến bây giờ vẫn chưa có chuyện chi bất ổn xảy ra, nhưng vì bát cơm, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng trở thành hung thủ sát nhân!
- Anh cần phải tìm một nghề khác mới được.
- Vì thế tôi mới chuyển sang bào chế thuốc.
- Anh cũng là bạn của Tiền Bán Tử và Robert Lý à?
Bác sĩ Vi lắc đầu:
- Cũng mới thôi, nhờ một bệnh nhân đàn bà giới thiệu.
- Cũng đến phá thai à?
Bác sĩ Vi gật đầu:
- Chúng ta đừng nên nói đến chuyện này nữa, không chừng nơi đây cũng có tai mắt của chính quyền đấy!
Tôi bỗng nhớ đến Vạn Ứng Đơn, liền nói:
- Đúng rồi! Tôi cũng đình phiền anh một việc đây! – Tôi lấy hai lọ thuốc cho anh ta xem – Anh có thể khảo nghiệm giùm tôi không?
- Để làm gì vậy?
- Có người bảo đó là độc phẩm!
- Tôi không làm đâu! Mặc cho có phải hay không tôi cũng không dám làm. – Bác sĩ Vi cương quyết lắc đầu nói – Tôi khuyên anh cũng đừng nên nhiều chuyện, cho dù tôi có chứng minh được nó là chất độc thì liệu anh có dám xúc phạm đến người buôn nó không? Bọn họ có tổ chức, nếu như họ biết tôi là người hoá nghiệm ra, hừ, trong vòng một giờ đồng hò tôi sẽ bị thủ tiêu ngay.
- Tôi không muốn tố cáo một ai cả! Chỉ muốn tháo gỡ chút nghi vấn này thôi.
- Thế thì tôi sẽ thử xem! – Bác sĩ Vi nhìn đồng hồ - Tôi còn phải đến thăm giáo sư Trung nữa!
- Tôi mới từ nhà ông ấy đến đây!
Bác sĩ Vi chau mày:
- Các anh chỉ biết sốt sắng với cô Phụng, mà chẳng bao giờ chịu hợp tác với bác sĩ. Thần kinh của ông ta rất yếu, chỉ một xúc động nhỏ cũng có thể gây ra một hậu quả hết sức tai hại.
- Chúng tôi sẽ tuyệt đối tuân theo lời khuyên của anh!
- Hôm nay bệnh trạng của ông ta thế nào?
- Xem ra đã khá nhiều, nhưng ông ít nói! Như vậy có phải là hiện tượng tốt không?
- Trí óc của ông ta cần phải được tĩnh dưỡng một thời gian dài! –Bác sĩ Vi xem đồng hồ, và nói – Thì giờ dành để thăm giáo sư Trung đã bị anh làm trễ mất rồi. Bây giờ tôi phải qua biển để gặp Đức Sanh. Anh còn đi đâu nữa không?
- Tôi cũng muốn về nhà ngay bây giờ!
Trên đường về, bao nhiêu câu hỏi không ngừng quay cuồng trong óc tôi, nào là bệnh của giáo sư Trung, phần tử trí thức, độc phẩm, phá thai… Tôi định về đến nhà sẽ mang những chi tiết này bàn luận với Lưu Triết một phen, có thể hắn sẽ góp vài ý kiến hay. Nhưng khi nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của hắn thì tôi thấy nản vô cùng.
Về đến vườn Hồng Mai, cô Vân vui vẻ cho tôi biết rằng họ đã dùng xong cơm tối, lão Trần từ dưới quê trở về, có mang theo rất nhiều gà và thỏ, hiện còn dành lại một phần.
- Triết đã về rồi à?
- Ông ấy dùng cơm xong, trò chuyện với ông Trần một hồi, rồi vội vã ra phố ngay.
- Còn ông Trần?
- Cũng đã trở lại nông trại rồi!
Dùng cơm tối xong, mãi đến khi tôi viết đầy tám trang bản thảo. Lưu Triết vẫn chưa về. Đây là một việc chưa từng xảy ra từ khi tôi ở chung với hắn, thông thường, cho dù hắn về rất khuya cũng đều cho tôi biết trước, nhưng phen này cả đến điện thoại cũng không gọi về.