Tình hé môi sầu

Chương 3

Tôi không nhớ rõ là ai đã nói, và chính tôi, tôi cũng lặp ại biết bao nhiêu lần, những thứ mà độc giả đã từng quen thuộc. Nhân vât, hoàn cảnh và cuộc sống.

 

Tôi quyết định phải tìm đề tài nơi những người bạn trẻ thân cận tôi nhất. Nhắm mắt ngẫm nghĩ một hồi, trong óc tôi lờ mờ thấy hình bóng quen thuộc. Trương Đức Sanh, một giáo sư tinh ranh, quái lạ ; Thôi Vạn Thạch một họa sĩ đầu bù tóc rối; Cao Mục Địch, một thi sĩ ốm yếu ho hen ; Lâm Việt Sanh đúng là loại “yểu điệu thục nữ”

 

Nghĩ đến đây, tôi phải bật lên tiếng cười, nếu mang những nhân vật này vào tiểu thuyết, chắc hẳn những nhân vật này vào tiểu thuyết, chắc hẳn sẽ có người cười đến vỡ bụng mà chết luôn. Toàn một lũ đàn ông nhút nhát gặp đàn bà là run lập cập

Huống chị Cao Mục Dịch bị cuốn hút trong ảo tưởng của hắn. Thôi Vạn Thạch không bao giờ rời phòng vẽ. Lâm Việt Sanh hãy còn là một gã trai tân. Trương Đức sanh được kể là có chút kinh nghiệm trên đường đời, nhưng xem ra thì vẫn không hiểu tình yêu là cái quái quỷ gì cả, có lẽ là do cái tham vọng của hắn quá ư trầm trọng. Gần đây Sanh chán cuộc sống gõ đầu trẻ, đi ra làm trinh thám tư, một công việc mới được thành lập gần đây. Tính ra, trong số những người bạn mà tôi giao du thường nhất, phải kể chỉ một mình Lưu Triết mới cho tôi một chút tin tưởng thôi.

Gần đây hình như Lưu Triết đang yêu, theo chỗ tôi biết thì giáo sư Ngô Doãn Trung đã có ý muốn gã con gái của ông cho Lưu Triết, nhưng nghe đâu Lưu Tiết đang tới lui với một nữ biên tập viên nào đó. Tuy nhiên, bao giờ hắn cũng tỏ ra hết sức bí mật và khó hiểu.

Hẳn nhiên trong cái xã hội phóng túng buông thả này, Lưu Triết có thể gọi là khá đủ điều kiện. Tốt nghiệp đại học, ra đời được ba năm, còn trẻ, đẹp trai, thông minh và ăn diện đúng mốt. Tiền nhuận bút hầu hết đều trút vào việc ăn mặc. Áo quần và những đồ phụ tùng phải là hiệu sang nhất và mới nhất. Những vật này đi với thân hình nở nang, bộ tóc quăn tự nhiên, nước da trắng nhưng ửng hồng, đôi mắt đen và sáng của hắn, càng thêm vẻ hào hoa và anh tuấn cho con người hắn. Nếu không bị chiếc mũi hơi thấp thì hắn được coi như có đủ điều kiện để đi Hollywood đóng phim lắm.

Nhưng tôi hiểu rõ tính nết của hắn hơn ai hết. Hắn là đồ đệ của triết học nên hắn có xu hướng cô độc và ngạo mạn. Nhất là việc theo đuổi đàn bà, không bao giờ hắn chịu thố lộ sự nhút nhác và mong muốn của nội tâm mình, hắn cho đó là một việc tệ hại nhất trần đời.

Nghĩ đến đây, tôi buông viết xuống và cố tìm cách "khai thác" Lưu Triết. Ngay khi đó, Lưu Tiết hớn hở chạy ùa vào phòng tôi. Tôi lên tiếng trước:

- Lại có hẹn à?

- Không! Hôm nay tao rảnh, định ngồi tán dóc với mày đây. - Lưu Triết nhìn tôi mỉm cười một cách bí mật.

- Lạ quá!

Tôi vừa lạ lùng vừa mừng rỡ buông viết xuống và thu dọn giấy tờ.

- Máy mới là lạ chứ! Sao mày có thể trốn kín trong nhà suốt ngày, mày không cảm thấy quạnh hiu sao?

- Sự khô héo của óc tưởng tượng còn đau khổ hơn hiu quạnh nhiều! - Tôi khổ sở cắn cán bút - Mày đến đây thật đúng lúc. tao đang bị cái vấn đề này làm cho nhức óc quá, mình thử bàn về triết học nhân sinh xem sao?

-Bàn về triết học nhân sinh, trịnh trọng quá, hay là tụi mình nói nghệ thuật nhân sinh vậy!

-Thế thì tình yêu cũng được kể là một thứ trong nghệ thuật nhân sinh, mày có thể nói chút ít hứng thú của mày về vấn đề đó không?

-Mày tìm người đui mà hỏi thăm đường. Tao có hứng thú chi về vấn đề này đâu.

Tôi chợt nhớ đến câu thơ của Tolstoy, nên nói:

-Từ dấu chân tao biết được ngựa tốt, cũng như từ đôi mắt tao có thể biết được người nào đang yêu!

-Yêu! –Lưu Triết khẽ hừ một tiếng, chua chat xổ một câu văn chương:-Yêu trên một hòn đảo không có mùa xuân và cũng chẳng có tiếng hát à?

-Mày đừng hòng giấu tao!-Tôi giả vờ làm ra vẻ quan trọng hơn-Mọi việc tao đều biết cả rồi, nghe đâu văn chương của mày đã làm một nữ biên tập trẻ đẹp rung động phải không?

-Nhảm nhí!-Lưu Triết nhăn mặt, trợn to đôi mắt-Tao không muốn cưới cô gái chuyên nghiên cứu văn học như con mọt sách.

-Nhưng mày không thể phủ nhận là cô con gái của giáo sư Ngô Doãn Trung rất có tình ý với mày!

-Thằng này hay nhỉ, mày muốn tao suốt đời làm nô lệ cho đàn bà à?

-Các điều kiện của cô Phụng cũng không gọi được là tệ lắm, vì cô ta vừa trẻ vừa thong minh. Diện mạo cũng không khó coi lắm, gia đình và giáo dục cũng khá đàng hoàng. Mày đã cho tao biết giáo sư Trung và ba mày lại là bạn thân nữa.

-Tình yêu không phải là luận lý toán học- Lưu Triết lắc đầu –Dù sao chăng nữa, tao cũng không muốn tính toán như vậy. Gỉa sử nếu tao thích, cho dù nàng có mù hay là gái giang hồ cũng chẳng sao.

-A, cái điểm này là có sự mới lạ rồi đây?

-Hay chửa! Mày tìm đề tài nơi tao à?-Lưu Triết nhún vai, buông tiếng cười –Tao là một độc giả trung thành của mày, nhưng không phải là người mẫu trong sự tưởng tượng của mày đâu nhé!

Lưu Triết đã vô ý nói toẹt ra tâm sự thầm kín của tôi, tôi cũng đành thẳng thắn nói:

-Thế thì, hôm nào mày cũng ra phố để làm gì?

-Vì tao không chịu được hiu quanh, thế thôi!-Lưu Triết hẵng giọng-Ừ! Tao không muốn để cho tuổi xuân tiêu hao trong bốn bức tường vô vị như mày vậy!

Tôi đã thất bại trong việc thuyết phục Lưu Triết, trải lại còn bị hắn khích động tâm trạng. Nỗi u sầu như một luồng khói dày đặc bao quanh làm mờ tâm lẫn trí tôi.

-Tao hiểu ý mày rồi, có phải mày định tìm những đề tài thực tế không?- Lưu Triết mỉm cười –Nếu vậy mày nên buông bút xuống và dấn thân vào đời sống ngay. Nếu mày muốn làm một đại văn hào, trước nhất mày nên làm cho cuộc sống mày phong phú cái đã. Hán Minh Uy hiện đang bắt sư tử ở Phi châu còn mày thì ở nhà trống để xem mèo vật lộn,thế thì ra cái quái gì chứ?

-Thời gian và hoàn cảnh đều không cho phép tao mở một cuộc tìm hiểu.

-Nhưng tối thiểu mày cũng nên dành chút thì giờ để chứng kiến một ít hoàn cảnh mới, tiếp xúc với một ít người mới và sự thật mới, đào xới một ít vấn đề mới. Những điều này đều giúpi1ch rất nhiều cho việc sáng tác của mày. Tụi mình ở trên núi Kim Cương đã lâu, tao hỏi mày có biết được khuôn mặt thực của nó không?

-Hừ, tao đã trèo lên đỉnh núi cao nhất của Thái Bình Sơn mà cũng chẳng thấy chi gọi là thú vị cả!

-Có rất nhiều đề tài xuất sắc được moi móc từ trong những sự việc tầm thường. Lưu Triết khẽ nhướng mày, đưa tay đẩy cánh cửa sổ, chỉ trỏ lung tung-Từ đây ra, đi hết một con đường thẳng, ở cuối đường, có một ngôi miếu của các ni cô tên là”Chí Liên Tịnh Uyển”. Trong miếu có hoa, có cỏ, có đình và bồn nước. Nhưng trước cửa miếu có một bụi tre to che lấp, nên có rất nhiều du khách không tìm ra nó, nhưng mày có thể phát hiện một tiểu ni cô dưới ngòi bút của Lỗ Tấn.

-Mày đã đến nơi đó rồi à?

-Những cái hay còn ở phía sau nữa!-Hắn kéo tôi đến bên soong cửa, ra vẻ ta đâylà thổ địa vùng này-Từ trong miếu đi ra, mày sẽ thấy một con rạch, có một chiếc cầu đá bắc ngang qua. Nhưng qua cầu mới biết đúng là núi Kim Cương. Tuy không có người thiết lập hầm mỏ tại đó, nhưng mày có thể tạo dựng được một câu chuyện nên thơ.

-Có phải là ngọn núi mà chúng ta nhìn thấy đó không?-Tôi chỉ tay về phía dãy núi xám xám.

-Đúng vậy, ở đó mày có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp nhất thế giới.

-Còn gì khác nữa không?

-Để xem! Kia là sư tử đá, mày có thể tượng tưởng được tòa kim tự tháp ở Ai Cập. Trèo lên đỉnh núi mày có thể nhìn thấy hòn vọng phu ở khu Sa điền. Đương nhiên, mày đã biết nó là một sự tích lưu truyền trong nhân gian nhưng lại thật mỉa mai đối với thời đại hiện tại.

-Tao không muốn phí nhiều sức lực như vậy.

-Qua bên kia, mày có thể dạo chơi bên hồ Tái Tây.

-Tao có thấy cảnh hồ trên phim ảnh rồi. Tao không muốn ở bên cạnh một vũng nước lớn để hoài niệm đến cảnh vật Hàn Châu.

-Thôi được rồi! Chúng ta hãy ra ngoài chốc lát, dù sao cũng tốt hơn là cứ giu giú mãi trong nhà. Tao bảo đảm với mày là sẽ thích thú hơn cả việc ngồi trong một nhà hang sang trọng có máy lạnh nữa.

Lưu Triết nhìn đồng hồ tay, hối thúc tôi và sốt sắng lấy cho tôi một chiếc áo khoác.

Chúng tôi bước trên con đường gồ ghề, khúc khuỷu, ngang qua miếu ni cô. Tôi có ý định vào thăm, nhưng tấm bảng treo trước cửa ghi”Đã hết giờ thăm viếng xin quý khách dừng bước” đập vào mắt. Lưu Triết đành phải thẳng đường đưa tôi ra đầu ngõ.

Một luồng gió đêm thổi qua, tôi rung mình hắt hơi. Bước gần đến chiếc cầu đá, quả nhiên có một con rạch nằm ngang, vài người đàn bà quê mùa đang ngồi giặt áo. Trong đống đá ngổn ngang, một bầy trẻ thơ trần truồng bơi lội vui đùa. Lưu Triết bảo với tôi là mấy hôm trước hắn có đến đây với mấy người bạn, và hắn đặt tên cho con rạch này là “Phụng Hoàng khê”

-À, đẹp lắm!

-Mày có thể viết một quyển tiểu thuyết lấy nhan đề là” Một cuộc tình tại Phụng Hoàng khê”!

-Tầm thường quá!

-Mày có biết sự tích của phụng hoàng lửa không?-Lưu Triết lắc đầu tiếp:-Cũng như tình yêu, càng được rèn luyện thì càng xinh đẹp.

Tôi thừa dịp dò dẫm:

-Có phải mày cũng đang luyện không?

Lưu Triết mỉm cười không nói, đưa mắt xem đồng hồ. Và hắn bỗng dừng chân lại, chỉ tay về phía một con đường đá, và nói:

Từ con đường này đi lên, độ mười phút đồng hồ, thì đến động Tân Hà , nơi luyện thuốc của những nhà tu. Tới nữa là “thung lũng mỹ nhân”, “đài anh hung” và “ma quỷ nhai”v…v…

-Sao mày rành quá vậy?

Tôi biết những địa danh này Lưu Triết buột miệng nói càn, thật cũng có và bịa cũng có, nhưng trong nhất thời không thể hiểu rõ dụng ý của hắn.

-Tao là triết học gia! – Lưu Triết nở một nụ cười úp mở-Triết là một môn học chuyên nghiên cứu tư tưởng của nhân loại. Tao chỉ có thể giúp một ít tài liệu cho mấy thằng nhà văn như mày, còn về cái bảo tàng, thật thì phải do chính bản thân mày đào xới lấy. Xong rồi, tao không muốn quấy rầy mày nữa, mày muốn đi đâu thì cứ đi,mong mày sẽ mang được chút cảm tưởng trở về.

-Sao thế?-Tôi nhìn hắn đăm đăm

Lưu Triết ngập ngừng nói:

-Xin lỗi, tao có cái hẹn khá quan trọng.

-Hẹn à?Đây rõ rang là một trò đùa mà Lưu Triết cố tình sắp đặt-Chắc chắn là bạn gái rồi, cô biên tập viên hay cô Phụng? Nhưng tại sao mày giấu tao hả?

-Không tại sao cả-Lưu Triết thuận tay hái một trái dại đưa cho tôi.

-Mày xem,những trái cây chưa chin luôn luôn đắng.

-Thế thì mày đang gặp khó khăn phải không?-Tôi thật tâm an ủi hắn –Nếu mày cần tao giúp, tao xin vui lòng vì mày mà lặn lội một phen, chắc mày cũng biết giáo sư Trung hợp ý tao lắm, phải không?

-Cảm ơn mày! Nếu mà tao có cần gì, dĩ nhiên tao sẽ xin mày chỉ bảo cho!-Lưu Triết tươi cười vùng khỏi bàn tay tôi-Nhưng hiện giờ thì không, đây là một tập truyện chưa được hoàn tất, cũng như một luận văn chưa có kết luận.

Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng nghe vui khôn tả. Hèn gì Lưu Triết lại vui mừng như thế, tôi thầm nghĩ:

-Tình yêu quả thật có một hấp lực không thể nào tưởng tượng nổi, mặc dù hắn không chịu bày tỏ rõ ràng cho mình biết…Thôi đúng rồi, hắn đã cố tình dẫn tôi ra ngoài, để mời bạn gái đến nhà tình tự đây mà. Thế giới của tình yêu thật quá nhỏ hẹp, hẹp đến nỗi chỉ chứa đựng được hai con người và một quả tim.

Tôi chợt tỉnh ngộ…