Tình hé môi sầu

Chương 28

Tựa như là tuyết rơi mùa hạ, phen này Tiền Bán Tử đã trả cho tôi một số tiền nhuận bút rât trọng hậu ngoài sức dự liệu, và còn mời tôi ra quán nước gần đó uống cà phê.

 Tại một quán ăn rất sang trọng, Tiền Bán Tử nói đến tình hình xuất bản gần đây, hắn than khổ vả buổi và cũng khen tôi vớ vẩn một hồi. Chắc con cáo già này có việc gì nhờ vả đến tôi đây. Quả nhiên hắn lấy trong cặp da ra một tập bản thảo rất ngay ngắn, đưa tới trước mặt tôi, cười bợ đỡ:

Tập tiểu thuyết này phải nhờ đến anh giúp đỡ mới xong, chỉ cần ngòi bút tuyệt diệu của anh lướt qua thì không còn chỗ nào chê được nữa.

Tôi dâu dám nhận thế! Anh mới khám phá được một mầm non nữa, mừng cho anh!

Đấy là tác phẩm của một cô gái rất trẻ……Hà! Tôi hi vọng rằng cô ta sẽ trở thành một Sagan của Trung Hoa.

Việc này đối với tôi dễ như trở bàn tay. Mấy năn trước, Tiền Bán Tử  thường nhờ tôi xem lại bài vở; nhưng mấy năm nay, hắn phát tài nên đã nhờ người khác, không hiểu nay sao lại tìm tôi để làm gì. Thế nào cũng có điều gì bí ẩn đây chứ chửng không! Gần đây có nhiều nhà xuất bản có những chuyện làm rất mờ ám ngoài việc phóng tác, còn sửa đổi tác phẩm của người khác đôi chút để xuất bản; thậm chí còn lấy trộm sách và bút hiệu của kẻ khác mà lừa gạt độc giả. Chưa đợi cho tôi kịp hỏi, hắn lại tiếp:

Bây giờ anh hãy xem đại khái một lượt rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Tôi đã bị tập tiểu thuyết độc đáo này thu hút, nhưng chỉ cần xem thoáng qua thì cũng đủ biết đây không phải là nhà văn chuyện nghiệp, vì nét chữ thật ẻo lả mà không có chỗ nào bôi sửa.

Tôi cam đoan quyển sách này không có vấn đề tranh chấp bản quyền đâu – Hắn đưa tay sờ chiếc đầu trọc, rồi chớp chớp đôi tam giác một cách xảo quyệt.

Anh đã phát tài rồi, cần chi phải tìm thằng nhà văn nghèo này nhờ vả làm gì.

Tiền bán tử cười ha hả nói:

Chúng ta hãy nói chuyện làm ăn đi1

Anh hãy nói sơ lược truyện này trước đi!

À! À! Đây chỉ mới nửa là phần trên tôi chỉ xem đại khái thôi. Tập này thuật lại đời sống của một cô gái đánh cá nghèo hèn. Khi nàng được mười bốn tuổi, vì phải có tiền chữa bệnh cho mẹ, nàng đã phải bán tấm thân băng trinh cho một thuyền trưởng giàu có, nhưng ngay khi viên thuyền trưởng kia đã dở trò lang sói, thì nàng phản kháng, đánh đấm viên thuyền trưởng kia dữ dội, thậm chí gãy một chiếc răng, nhưng cuối cùng viên thuyền trưởng kia cũng thỏa mãn nhục dục, hơn nữa còn giữ lấy chiếc răng gẫy của nàng để làm chiến lợi phẩm. Theo tôi nghĩ, phần sau cõ cang mê ly hấp dẫn hơn.

Loại đề này đã bị người ta dùng chán rồi. Chữ nghĩa và kỹ thuật vẫn là điều kiện phụ.

Tiền Bán Tử có vẻ không đồng ý:

Cho dù là một quyển truyện tầm thường, nhưng nếu qua tay những đạo diễn tài ba thì cũng thành xuất sắc.

Nhưng tính cách thực tế của một tập tiểu thuyết này cũng thành vấn đề lắm. Một cô bé mười bốn tuổi làm sao có thể bán xác được, chẳng hợp lý chút nào cả.

Những chuyện không hợp lý thiếu gì! – Tiền Bán Tử chế nhạo tôi – Cho dù anh không để ý đến các tin vặt trên báo chí, nhưng anh thế nào cũng có biết qua cô bé trong quyển Mặt Trời lên rồi chứ!

Tôi không hài lòng vai trò đáng thương mà Tào Ngu đã tạo dựng! Nhưng ông ta cũng vẫn không thể viết ra một cô bé yếu đuối chỉ với mười bốn tuổi đời mà đã chống đối với một người đàn ông lực lưỡng.

Có lẽ người đàn ông kia đã say rượu.

Nhưng cô gái yếu đuối sao đủ sức kháng cự.

Anh chưa ăn đồ biển sao? – Tiền Bán Tử cười một cách dâm ô – Các cô gái đánh cá chèo thuyền đều có một sức mạnh khủng khiếp.

Thú thật, Tiền Bán Tử nhiều kinh nghiệm ở đời hơn nữ tác giả kia. Nhưng những lỗ hổng này sao hăn lại không chịu thảo luận với cô ta để bổ khuyết, không hơn là để cho những nhà phê bình vạch ra sau khi đã in thành sách ư? Tôi ngoan cố giữ vững lập trường;

Dù cho có trép lấp thế nào đi nữa, thì truyện này cungc chẳng có giá trị ì đâu.

Tôi tin rằng quyển truyện đó có thể là sự thật – Tiền Bán Tử cười xảo trá – nếu anh thắc mắc, tôi có thể đi hỏi ngay tác giả.

Tôi không thích nghe chuyện lòng vòng của kẻ khác. Có nhiều người thích mang cuộc đời của mình viết thành tiểu thuyết, nhưng cũng không đáng bận tâm lắm, đằng này khuyết điểm lớn nhất là tác giả đã không trung thực với mình. Kết quả là tính cách thực sự bị thắt nút; và cái phần tác giả cho là đắc ý nhất, lại hủy hoại những ưu điểm thật kia đi.

Anh nói đúng lắm, nhưng độc giả lại thích cái gọi là tình yêu, hung sát và tàn bại này. Vả lại, tập truyện này tôi đã bỏ tiền ra mua rôi, việc này bắt buộc phải có tay anh nhúng vào mới được.

Tôi lườm hắn một cái, Tiền Bán Tử là một tay xảo quyệt chúa. Ngoại trừ những tập truyện bất đắc dĩ hắn mới chịu bỏ tiền ra, nhưng truyện này tầm thường và đã được khai thác tùm lum trên báo mà hắn lại bỏ tiền ra mua?

Tôi mỉm cười gật đầu. Và hắn lập tức vào đề:

Việc này cũng không thể nào che giấu anh được. Tôi đã bỏ tiền ra mua nó thật, nhưng có điều tôi cũng phải bỏ mốt số tiền xuất bản rất lớn. Và trong công việc làm ăn tôi còn phải nhờ nhiều đến người bỏ tiền nữa. Giờ đây, tôi sẽ đưa cho anh một số tiền nhuận bút gấp đôi, tính theo bản thảo này vậy.

Tôi chợt tỉnh ngộ, té ra tác giả này là một người có liên hệ đến công việc làm ăn của hắn, chẳng trách hắn phải chịu khó thế. Nghĩ đến đây, tôi không muốn phê bình gì đến tấp tập tiểu thuyết này nữa. Tôi nói:

Cảm ơn hảo ý của anh, nhưng tôi không có thì giờ để làm việc này. Nói đến tiền bạc, tôi đề nghị với anh là để cho các biên tập viên của anh xem sơ lược một lần cũng được rồi.

Vấn đề chính là tại đây. Tác giả đã chỉ định mời anh sửa hộ! và còn hy vọng rằng anh viết cho một bài tựa nữa.

Lạ thật! Tôi chưa treo bảng làm việc này bao giờ mà.

Tác giả đã từng đọc tác phẩm của anh, hy vọng anh có thể sửa lại như của chính anh vậy.

Tôi không muốn nói vòng vo nữa, nhưng cũng không muốn để cho hắn phải khó xử đành phải thoái thác lấy lệ:

Thôi được rồi! Đợi khi nào tôi rảnh rỗi rồi chúng ta bàn tiếp!

Tiền Bán Tử không đề cập lại vấn đề này nữa và quay sang hỏi thực đơn.

Bữa cơm bắt buộc phải dùng rồi, tôi vừa ăn vừa nghĩ cách để thoái thác, và cũng định tìm cơ hội để trả ơn hắn, may thay hắn chẳng hề nhắc đến việc này nữa và gọi điện thoại về nhà sách bảo người đến lấy tập truyện mang về, và đồng thời còn mời ai đó đến cho vui.

Mười phút sau, có một người đàn ông trung niên đen đúa bước vào chào. Tiền Bán Tử đứng dậy nhường chỗ, tôi nhận thấy người đàn ông này rất quen. Tiền Bán Tử vừa định giới thiệu thì người kia bỗng ngạc nhiên chìa tay về phía tôi, bập bẹ giọng Quan thoại:

Ồ! Chúng ta đã gặp nhau rồi mà.

Vâng!

Bác sĩ La Bạt Lý đây mà! Có điểm khác là hắn trồng thêm một chiếc răng vàng lấp lánh dưới ánh đèn chói chang.

Té ra hai người đã quen biết với nhau, thế thì khỏi cần phải giới thiệu rồi! – Tiền Bán Tử cười ha hả, tiếp lấy chai rượu  của tên bồi bàn đưa sang, và rót rượu cho La Bạt Lý.

Cám ơn anh! Bạt Lý đưa tay chỉ chiếc răng vàng – Mới trồng răng xong, bác sĩ cấm tôi không được uống rượu.

Sao vậy – Tiền Bán Tử hớn hở - Thể diện của tôi cũng đâu có tệ hại gì, bây giờ tôi đã mời hai người đến đây rồi, mong rằng bước đầu tiên là tiêu thụ khá, qua bước thứ hai hãy soạn thành vở kịch sau.

La Bạt Lý thoáng kinh ngạc nhưng lập tức lại vỗ vai Tiền Bán Tử nói:

Thế thì tốt quá! Chúng ta hãy hợp tác với nhau, để khi nổi tiếng rồi hãy soạn thành kịch sau. Anh xuất bản còn tôi lo phim ảnh, mời thêm một người bạn nữa làm đạo diễn thì đâu đấy xong xuôi cả.

Mẩu chuyện này không đủ điều kiện để làm phim đâu! – Tôi đã hiểu kế hoạch của Tiền Bán Tử - Vả lại, tôi cũng không biết viết phân cảnh.

Có quan hệ gì đâu? – Tiền Bán Tử quay sang tôi – Trước nhất là xuất bản, rồi mới nói đến chuyên quay phim.

Chúng tôi định mời Bạch Lộ nhận vai nữ chính. Anh cũng là bạn của Bạch Lộ, anh thấy vai trò này có thích hợp với nàng không?

Phạm vi này không phải là của tôi, hơn nữa tôi cũng không quen thân Bạch Lộ cho lắm.

Bạch Lộ nhất định sẽ diễn xuất rất khá – La Bạt Lý tự tin – Cô ấy biết hát, biết vũ, người lại xinh đẹp, chắc chắn chúng ta sẽ lăng xê nàng nổi tiếng.

Tiền Bán Tử cũng bợ đỡ:

 

Có một ông chủ vững vàng như anh để làm hậu thuẫn thì có việc gì mà không thành công!

La Bạt Lý siết chặt tay Tiền Bán Tử, kề miệng vào tai hắn nói khẽ:

Dĩ nhiên, nếu thành công tôi sẽ mời anh làm giám đốc.

Tôi đâu đủ tư cách! – Tiền Bán Tử cười nịnh – hãy để cho tôi theo nghề cũ đi thôi, mong rằng anh có thể giúp đỡ việc kia cho tôi!

Đó là việc nhỏ thôi! – La Bạt Lý quay sang nói với tôi – Ông Lý định hợp tác với tôi mở một viện bào chế thuốc, ông ấy ra tiền, tôi ra sức, khi nào khai trương, nhất định sẽ mời anh uống một ly!

Đấy là một loại thuốc do chúng tôi đại lý, - La Bạt Lý vừa nói, vừa lấy trong cặp da ra hai chiếc hộp rất xinh, trên mặt hộp có in hình rất đẹp, trên hình có vẽ ba chữ Vạn Ứng Đơn to tướng.

Tôi thắc mắc:

Không phải anh làm nghề du lịch sao?

Còn ngành giải trí nữa, cho nên tôi muốn làm phim – La Bạt Lý bật cười – Nói tóm lại, cái nào có thể kiểm tiền được thì làm cái đó.

Ngành nào cũng tốt hơn việc làm sách cả! – Tiền Bán Tử chen vào – Bốn chữ sự nghiệp văn hóa đã làm khổ tôi quá nhiều, so với việc làm  không chính đáng, nghề của chúng ta quả thật không phải là nghề nghiệp của con người.

Tôi không lên tiếng, nhưng La Bạt Lý thì lại lạ lùng nhìn tôi nói:

Tôi thật không hiểu nổi tư tưởng của những người cầm bút như các anh, tại sao phải chịu khổ cực là vì những gì cơ chứ? Nếu ở Hoa Kỳ, đời sống các anh có lẽ khả quan được chút, có thể viết luận văn tốt nghiệp cho người khác, nhưng nơi đây lại là Hương Cảng chứ không phải là Hoa Kỳ.

Tôi biết mình không thể nào trò chuyện với hạng người như thế được. Xem đồng hồ, tôi nói:

Trễ lắm rồi! Hôm khác sẽ gặp lại vậy!

Còn sớm mà! – La Bạt Lý khẩn khoản – Dùng cơm xong chúng ta đến hộp đem chơi một lát. Tôi mời!

Cảm ơn anh! Tôi đang cảm nặng, người nghe mệt mỏi lắm!

Sao anh không chịu nói sớm! – La Bạt Lý chỉ hộp Vạn Ứng Đơn – Loại thuốc này chuyên trị nhức đầu hữu hiệu nhất đấy!

Ngay khi tôi dành trả tiền, thì La Bạt Lý chân thành cản tôi lại, tiện tay nhét hai hộp thuốc vào trong túi quần tôi.