Sau khi dùng bữa xong, bà Hoa uống chút ít rượu Đỗ Tòng, nuốt vài viên thuốc ngủ và ngủ quên trên chiếc xe lăn.
Gương mặt Bạch Lộ cũng đỏ ửng, nàng lấy trong tủ lạnh ra một cái chậu, mỉm cười nói:
- Đây là bánh trứng trái lật mẹ tôi tự làm đấy, ngoài phố không có bán đâu.
- Cảm ơn cô.
- Mẹ tôi còn biết nấu rượu nho nữa. Mà đàn ông các anh có ai chịu uống rượu nho đâu.
- Tôi không thể dùng thêm chút gì nữa.
- Anh Từ! – Bạch Lộ cười duyên dáng – À, hay tôi vẫn gọi anh là anh Văn nhé. Tôi thích bút hiệu này của anh lắm, và tôi cũng hy vọng anh gọi tôi là Bạch Lộ, nhé! gái xinh đẹp, hương hoa và hương trà hữu hạng, làm tôi ngất ngây say đắm trong gian nhà gạch ấm cúng.
Sau khi dùng bữa xong, bà Hoa uống chút ít rượu Đỗ Tòng, nuốt vài viên thuốc ngủ và ngủ quên trên chiếc xe lăn.
Gương mặt Bạch Lộ cũng đỏ ửng, nàng lấy trong tủ lạnh ra một cái chậu, mỉm cười nói:
- Đây là bánh trứng trái lật mẹ tôi tự làm đấy, ngoài phố không có bán đâu.
- Cảm ơn cô.
- Mẹ tôi còn biết nấu rượu nho nữa. Mà đàn ông các anh có ai chịu uống rượu nho đâu.
- Tôi không thể dùng thêm chút gì nữa.
- Anh Từ! – Bạch Lộ cười duyên dáng – À, hay tôi vẫn gọi anh là anh Văn nhé. Tôi thích bút hiệu này của anh lắm, và tôi cũng hy vọng anh gọi tôi là Bạch Lộ, nhé!
- Sao cô biết tên thật của tôi?
- Tôi hỏi thăm anh Đức Sanh đấy, một hôm tôi gặp anh ấy ngoài phố, tôi nhờ anh ấy viết địa chỉ của anh vào sổ ghi địa chỉ của tôi, anh ấy không biết là anh chỉ cho tôi biết bút hiệu.
- Đức Sanh khôn ngoan như vậy mà cũng bị cô cho vào tròng. Thật ra, tên họ bất quá cũng chỉ là một phù hiệu để phân biệt mà thôi.
- Chắc anh phải ngạc nhiên khi nhận được thiệp mời.
- Tôi tưởng là của một nữ độc giả ngổ ngáo nào chứ!
- Còn tôi thì tưởng là anh không chịu đến!
- Lẽ ra cô chỉ cần viết tên cô vào là đủ rồi, sao cô lại nói vòng quanh như thế để làm gì!
- Tôi bắt chước anh đấy. Vì nhà văn thường quay độc giả vòng vòng, rồi cuối cùng vẫn không sao đoán được kết cuộc.
- Cuộc sống thực tế không phải là tiểu thuyết.
- Nhưng đôi khi còn phức tạp hơn cả tiểu thuyết nữa.
- Nhưng tiểu thuyết không phải là đùa với độc giả.
- Tôi có đùa với anh đâu! Thật tình tôi không đùa với anh, nếu anh muốn rõ cuộc đời của tôi, anh sẽ công nhận đây là một cái hẹn rất quan trọng.
- Tôi muốn biết cái nghiêm trọng đó lắm!
Bạch Lộ hắng giọng, khẽ gọi mẹ, bà Hoa chỉ thoáng nhếch môi và ngáy đều.
- Mẹ tôi ngủ say rồi. - Bạch Lộ thấp giọng - Chính mẹ tôi đã buộc tôi phải dùng cách này để mời anh đến đây.
- Nhưng tôi chưa gặp mẹ cô bao giờ, và tôi tin rằng mẹ cô cũng chưa hề đọc một tác phẩm nào của tôi.
- Dị nhiên anh không thể nghĩ ra được nguyênn do. Mẹ tôi rất ghét bạn trai của tôi. Tôi không hiểu tại sao, có lẽ bà cho rằng bạn trai của tôi còn trẻ quá, và có lẽ cũng vì những nguyên nhân khác nữa. Đấy là việc xảy ra hôm kia.
- Tôi có nghe bà nhắc đến việc này, nhưng bà không chịu giải thích.
- Phải rồi, mẹ tôi đã bảo tôi phải mời một người bạn trai khác đến nhà.
- Vì thế cô nhớ đến tôi, nhờ tôi giúp cô lấy lòng mẹ cô?
- Không phải vậy! Thật ra, tôi cũng có thể mời người khác đến, nhưng không người nào hợp với tính nết của bà. Do đó, tôi mới nhớ đến anh, tôi biết rằng nhà văn như anh đều muốn tìm hiểu những người có tính nết kỳ lạ khác thường, có phải thế không?
Tôi gật đầu cười như mếu.
- Có ai chịu quấn quít bên một bà lão tính tình quái dị suốt ngày. - Bạch Lộ thở dài - Tôi không chịi nổi cái lẩm cẩm của bà, nhưng bà là mẹ của tôi, tôi thương yêu bà và cũng thương hại bà! Bà...
- Tao không cần ai thương hại tao cả. - Bà Hoa đột nhiên mở bừng mắt - À thì ra mày nuôi tao là vì mày thương hại mụ già tàn tật này à?
- Mẹ! - Bạch Lộ thè lưỡi, vội vã chạy sang đấm lưng cho bà Hoa - Thưa mẹ con không có ý đó!
- Con, đúng hơn là mẹ thương hại cho con! - Bà Hoa hắt hơi, bà vội lấy một viên thuốc bỏ vào miệng, tinh thần bà trở lại bình thường - Mẹ có thể rời bỏ căn nhà này, đến ở tại một biệt thự sang trọng, đời sống của mẹ sẽ sung sướng hơn nhiều. Chắc con cũng biết tiền của con kiếm được cũng chẳng đủ nuôi mẹ đâu!
- Mẹ đã say rồi đó! - Bạch Lộ quay sang tôi cầu cứu bằng ánh mắt.
- Mẹ không say đâu! Sự thật là mẹ vì con đấy, nhưng mẹ không thể nói cho con biết được.
- Mẹ! Bạch Lộ bối rối đến muốn phát khóc;
- Thưa bác! Bạch Lộ muốn bảo là người già cả hay bàn bạc chuyện trò, và cháu thích hợp với bác hơn người khác. Cô ấy nói đúng lắm, mẹ cháu cũng giống như bác vậy đó.
- Cậu nói thật chứ? - Bà Hoa thở dài ngơ ngẩn nhìn tôi - Tôi công nhận là tôi hay nhiều chuyện nhưng ngoài thằng bé kia ra, tôi chưa làm phiền đến người bạn nào của nó cả. Tôi biết họ không thích cái tính lẩm cẩm của tôi nên có lúc tôi chỉ lặng lẽ ngồi một bên để nghe chúng trò chuyện