Tình hé môi sầu

Chương 19

Tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy những lời khuyên của tôi rất mâu thuẫn. Lúc đầu tôi khuyến khích hắn bất kể tất cả mà thương yêu người bạn gái của hắn, sau cùng lại cảnh cáo hắn không nên quan trọng hóa tình yêu. Tôi bảo hắn phải yêu lấy khuyết điểm của cô gái kia rồi lại khuyên hắn đừng nên hao phí cuộc đời vì một người con gái, nhất là khi đối thủ của hắn lại là giáo sư của hắn. Thực tế mà nói, giáo sư của hắn có đủ điều kiện để cầu hôn nàng hơn hắn. Ngay cả đời sống độc thân, Việt Sanh cũng không thể tự lập thì làm sao có bình đẳng để tranh đua với giáo sư kia. Tôi chẳng những không thể khuyên hắn tiến tới mà cũng không thể bảo hắn rút lui.

Nếu đây là đề tài của một thiên tiểu thuyết, tôi sẽ xử sự rất kiên quyết và dễ dàng; tôi cho vị giáo sư của hắn là một tên sở khanh chuyên lường gạt đàn bà và cuối cùng sẽ bị lật tẩy. Thiếu nữ kia sau khi trải qua một quãng đường tình đầy chông gai, rồi cũng trở về vòng tay ấm áp của thanh niên nọ. Bằng không, tôi cũng có thể sắp đặt người thanh niên kia ra đi, hoặc đã tự tử để giữ vẹn lòng chung thủy. Không chừng tôi sẽ có thể kiếm được một số nước mắt của độc giả cũng nên. Song lẽ ở đây, tình yêu hiện thực không hẳn là như thế. Việt Sanh vẫn yêu một cách tiêu cực và tôi vẫn vô phương giúp đỡ hắn. Tôi công nhận là mình không có khả năng, nhưng tôi không hiểu vì sao tôi hồ đồ như thế.

Thật lâu sau, tôi mới nhận thức được nguồn gốc của cái hồ đồ đó. Đó là phản ứng của chính cá nhân tôi. Sau mấy lần gặp gỡ, Bạch Lộ đã gây một ít ảnh hưởng đối với tôi, ảnh hưởng này đã vượt khỏi ý nguyện của tôi, ý nguyện đó là tìm đề tài sáng tác trong cuộc sống thực tại. Nhất là ở trên đỉnh núi, tôi ganh tỵ rõ ràng với người nàng đã hẹn đến. Tôi bực mình đi tìm mấy quyển sách về tâm lý. Theo sự phân tích của tâm lý học thì ganh tỵ là một hiện tượng của tình yêu. Tuy nhiên, lý trí tôi vẫn quả quyết rằng sự ghen tỵ đó không vượt ngoài tình bạn.

Tôi có thể tìm được rất nhiều lý lẽ để giữ vững lý trí của tôi. Tôi đã có người yêu, quan niệm đạo đức không cho phép tôi có tư tưởng thấy mới quên cũ. Tôi không thích những người con gái có hành động bí ẩn và tính nết thay đổi bất thường, tôi không muốn đưa cảm hứng sáng tác của tôi vào ngõ bí nên tôi không thể phung phí tình cảm.

Tôi cảm thấy khó chịu, bực bội và quyết định chấm dứt liên lạc với nàng. Nếu vin vào việc tìm hiểu cuộc sống của nàng để đổi hướng công việc sáng tác của tôi, thì tôi thà bỏ kế hoạch đó còn hơn.

Khi tìm được lối thoát, tâm trạng của tôi nhẹ hẳn đi. Tôi bắt đầu đọc và trả lời thư của độc giả. Trong đống thư, có một lá thư của Thôi Vạn Thạch, hắn cho biết đã dọn nhà rồi và hy vọng rằng, chủ nhật này tôi sẽ bớt chút thời gian đến gặp hắn. Hắn có ý định mở cuộc triển lãm hội họa, nếu tranh của hắn tiêu thụ khá, hắn sẽ mở cuộc triển lãm vòng quanh Đông Nam Á.

Tôi đun một bình cà phê và mang ra nhấm nháp. Dưới sức kích thích của cà phê, tôi cầm bút lên viết một hơi xong cả hai, ba ngàn chữ, hoàn tất luôn bài tôi bỏ dở hôm trước.

Có lúc suy nghĩ cả đêm mà kết quả cũng vẫn hoàn trang giấy trắng, có lúc vừa cầm bút là ý tưởng theo dòng mực tuôn ra. Hôm nay hứng thú dân tràn ngoài sức tưởng tượng, tôi đã hoàn tất một truyện ngắn mà thấy vẫn còn hứng thú và cảm nghĩ lúc ở trên đỉnh núi.

Hành văn cũng như vẽ, có sơ lược cảnh vật rồi, thì lúc lên màu sẽ hết sức dễ dàng. Tôi đẹp cuộc gặp gỡ của Bạch Lộ và người kia tưởng tượng thành một mẩu truyện, triệt để áp dụng những lời lẽ văn hoa, bay bướm như thơ. Có những câu ngay cả tôi cũng cảm thấy thắc mắc, nhưng tôi vui thú lắm, tôi viết luôn một lúc đầy hai ba trang giấy. Và tôi định mang cuộc tình của Việt Sanh dựng nên một truyện ngắn về mối tình giữa thầy và trò. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện gọi cửa, tôi đoán chắc Lưu Triết đã về.

Tôi không muốn để hắn xua đuổi cái cảm hứng ngàn năm một thuở của tôi, nên lấy chìa khóa ném xuống cho hắn.