Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 85

Tổng quản nội thị của Hoàng hậu là một hoạn quan mặt gầy thân thiện, tên Tào Thành, quản lý công việc trong cung, tuyên đọc ý chỉ của Hoàng hậu, chưởng quản phụng mệnh tấu dâng chiêm sự*, là Đại Trường Thu** có quan trật hai nghìn thạch, ngoài cung nữ ra ông còn quản lý hoàng môn lệnh cùng tiểu hoàng môn và trung hoàng môn. Nhưng Hoàng hậu là người thích thanh tịnh, không ưa nhúng tay vào việc triều chính, cũng không cho gọi mệnh phụ tiến cung chuyện trò, nên công việc của Tào Đại Trường Thu rất nhàn nhã, ngoài điều hành cuộc sống thường ngày trong cung đình khổng lồ ra thì chỉ việc chuẩn bị những buổi tiệc lớn hằng năm cho Hoàng hậu.


(*Chiêm sự là công việc cung cấp lo liệu mọi chuyện cho Thái tử.)
(**Đại Trường Thu là cách gọi thái giám chịu trách nhiệm mọi chuyện liên quan đến Hoàng hậu.)


Tuy Hoàng hậu không quá hài lòng với Tào Thành, song bà là người nhiều một việc chi bằng bớt một việc, hơn nữa những chuyện tầm thường trong nội điện thường xảy ra xung quanh, nhưng hiện tại Địch ảo ngày một già đi, sức lực không đủ; Lạc Tế Thông sắp đến hôn kỳ, thời gian ở trong cung ngày một ít, cộng thêm việc Hoàng hậu cố ý để Thiếu Thương học cách dùng người, vậy là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, Thiếu Thương thuận thế đi lên.


Lúc đầu Thiếu Thương rất bất an vì không quen với địa vị xã hội cao của ông lớn bà lớn. Phạm lỗi với chị đại giang hồ cùng lắm chỉ bị đánh một trận hoặc đuổi ra khỏi phòng bi–da, mắc lỗi với giáo viên cũng chỉ bị trách móc một hồi viết một bản kiểm điểm dán lên thông báo toàn trường là xong, nhưng đế hậu là công mẫu chí tôn của thiên hạ, lỡ như gây nên chuyện thì chỉ có một đường “chỉ biết giết không cần biết chôn”.


Bây giờ vừa được bọn họ công nhận về nỗ lực của mình, sợ hãi cảnh giác trong lòng dần vơi, Thiếu Thương tự nhiên bắt đầu bộc lộ bản chất, tuy không cố ý nhưng trong quan hệ thường ngày cũng không tránh khỏi để lộ dấu vết, dần dà, mọi người ở Trường Thu cung đều biết Trình nương tử thoạt trông xinh xắn yếu ớt thực chất là một người vừa tinh ranh vừa nham hiểm.


Có hai nương tử đánh nhau, ai cũng quả quyết đối phương ra tay trước, Thiếu Thương bèn bảo hai người họ đánh lại một trận cho nàng xem. Cả hai đều muốn thể hiện mình là kẻ yếu nên ra tay rất chậm rất nhẹ, như một đoạn phim chiếu lại chuyển động chậm, lại giống cảnh thị phạm chiêu thức một đao tình ý liên miên cùng một chưởng củi khô cháy đượm, khiến cung nữ và tiểu hoàng môn trong điện cười thả cửa.


Đánh trận giả xong, Thiếu Thương hỏi bọn họ còn muốn tố cáo nữa không, cả hai đáp vẫn muốn Thiếu Thương làm chủ cho mình, Thiếu Thương mỉm cười đưa các nàng đến chỗ hoàng môn lệnh – thuộc hạ chịu trách nhiệm dụng hình của Tào Thành. Nói đùa, nàng chỉ thiếu kinh nghiệm chứ không hề ngốc nhé. Hoàng hậu có dịu dàng tới đâu thì cũng không thể giẫm lên thể diện của bà được, ở chốn cung đình này, cung nữ có xích mích không những không che giấu mà còn làm um lên, tưởng nàng chưa xông pha giang hồ bao giờ hả!


Lại có hai cung nữ trồng hoa cỏ ở ngoài đình tranh chấp một con mèo mướp con, một người nói mình đã cẩn thận chăm sóc thế nào sau khi nhặt được nó ở góc cung điện, một người nói mình đã vất vả nuôi nó ra sao khi phải tiết kiệm khẩu phần lương thực, cả hai giảo biện đến khàn cả cổ. Thiếu Thương nói: “Chuyện này dễ mà, cả hai ngươi nói rất có lý, thế này đi, chia đôi con mèo mướp này ra, mỗi người các ngươi một nửa, thế nào.”


Nói đoạn, nàng còn gọi tiểu hoàng môn đi lấy đao tới, hai cung nữ cùng sững sờ, rồi sau đó một người quỳ thụp xuống khóc lóc, luôn miệng nói con mèo mướp đó không phải là của mình mà là của người khác. Cung nữ còn lại chỉ ấp úng không nói.


Thiếu Thương học dáng vẻ của lão Bao trên công đường, nghiêm nghị tuyên bố dù nguyên chủ là ai đi nữa thì con mèo này phải thuộc về chủ nhân yêu quý nó hơn, bổn đình không nhận thụ lý tố tụng vụ án này lần hai.


Hoàng hậu im lặng ngồi bên nhìn, không kìm được nói nhỏ: “Ngươi cũng nhanh nhẹn đấy.”
Thiếu Thương: không dám không dám, nàng chỉ đứng trên vai sách báo thiếu nhi thôi*.


(*Tác giả nói trại đi từ cụm “đứng trên vai người khổng lồ” nghĩa là biết sử dụng những gì đã có để học tập và sáng tạo ra những điều tốt hơn để vươn cao hơn. Ở đây Thiếu Thương muốn nói mình cũng sử dụng những cái có sẵn nhưng khiêm tốn không dám vươn cao.)


Rồi lại có mười lăm mười sáu cung nữ giận dỗi nhau chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chia ra làm hai phe đối địch, mấy ngày liền châm biếm cãi cọ không ngừng. Chuyện này rất khó chịu, chưa leo thang thành mâu thuẫn cụ thể song lại ảnh hưởng đến không khí trong cung.


Thiếu Thương sai người tìm một sợi dây gai to bằng cổ tay bé nhỏ của mình, dài khoảng mười trượng, sau đó chia hai phe ra làm hai rồi xáo người lại, để các nàng thi kéo co.
Ván đầu tiên, Thiếu Thương đặt đội thắng mỗi người năm đồng tiền.


Các cô gái nào chịu hợp sức với ‘kẻ thù’ đã gây gổ trong mấy ngày qua, ưỡn à ưỡn ẹo chỉ dùng chút xíu lực, cuối cùng khiến đội hợp sức ngẫu nhiên mạnh hơn thắng.
Ván thứ hai, Thiếu Thương đặt đội thắng mỗi người mười đồng tiền.


Khi người của đội thắng đã nhận tiền trong tay và các cô gái ở đội còn lại trừng to mắt, thì Thiếu Thương lại xáo đội của mọi người lần nữa – vẫn là mỗi đội một nửa người thuộc hai phe, lần này dù người ở đội nào cũng dùng hết sức mà kéo.


Ván thứ ba, Thiếu Thương dốc cược mỗi người ở đội thắng được hai mươi đồng tiền.


Hai mắt các cô gái đã đỏ lừ, tuy ở trong cung nhưng đây cũng là một khoản tiền không nhỏ, lần này người ở hai đội đã không còn màng ân oán cũ, một lòng vai kề vai chân tựa chân, đồng tâm hiệp lực cùng kéo.


Lần này xảy ra chút sự cố, tuy Thiếu Thương vừa phát tài song lại không đem tiền theo người, thế là mượn Địch ảo ít tiền làm tiền thưởng, nhưng đến ván thứ ba thì túi tiền của Địch ảo cũng rỗng, Thiếu Thương bèn sai người về nhà lấy. Nào ngờ chỉ một lúc sau, một tiểu hoàng môn cười tươi rói đem đến một chiếc hộp nặng trịch rộng bằng nửa cánh tay, bên trong có đến ba trăm đồng ngũ thù.


“… Lăng đại nhân biết được chuyện ở đây, ngài ấy bảo nữ công tử chỉ nói suông sẽ rất mất hứng, thế nên đem ít tiền đến cho nữ công tử, nếu không đủ thì ngài ấy sẽ sai người đánh ngựa về lấy thêm.”


Thiếu Thương cầm hộp tiền mà ngẩn ngơ, nàng đã có được cuộc sống tiêu tiền của bạn trai rồi ư?


Sau ba trận kéo co, các cô gái mệt mỏi kiệt sức, vừa chẳng còn sức giận nhau nữa mà trái lại còn được tiền, người nào người nấy vô cùng khoái chí, ngay cả bốn cô gái xui xẻo không lần nào nhận được tiền cũng được Thiếu Thương thưởng mỗi người năm đồng. Sau đó nàng nghiêm mặt, bắt đầu giảng đạo lý, lại đường hoàng nói những lời như cần đoàn kết yêu thương giúp đỡ tôn trọng nhau, khiến các cô gái rơm rớm nước mắt – có thể sánh ngang với bài diễn giảng của bí thư chi bộ liên đoàn năm xưa.


Ban ân rồi cần đến lượt thị uy.
Thiếu Thương gọi tên hai cung nữ cầm đầu chia phe trong những ngày qua, phạt mỗi người mười gậy cảnh cáo.


Ban đầu Thiếu Thương chỉ làm theo kế hoạch, nào ngờ trận kéo co diễn ra quá náo nhiệt, các tiểu hoàng môn cung nữ mới xúm lại xem, thậm chí còn có người vung tay cổ vũ cho các cô gái, ngay đến Hoàng hậu cũng không nén nổi tò mò đứng dưới hành lang xem thi đấu, đến đoạn xuất sắc còn vui vẻ bật cười. Tới khi thấy Thiếu Thương ân uy có đủ giải quyết được vấn đề, bà cúi đầu nói với Địch ảo: “Yên tâm đi, sau này phủ đệ của Thập Nhất lang sẽ không loạn được.”


Khi xoay người quay vào nội điện, Hoàng hậu thấy Thiếu Thương vẫn ôm hộp tiền đã vơi một nửa đứng dưới hành lang, nét mặt đanh lại. Hoàng hậu bất giác sửng sốt, trong phút chốc có cảm giác như không quen biết nàng.
Thật ra không phải lúc nào cô gái này cũng sáng suốt và quyết đoán như vậy


Vài ngày trước có một tiểu cung nữ thương nhớ người nhà đã khuất, tối đến rấm rứt mãi, Thiếu Thương ngăn tiểu hoàng môn muốn phạt nàng lại, kiên nhẫn hỏi nàng quê quán ở đâu, sau đó vẽ một bản phác thảo châu quận, chỉ vào quê của tiểu cung nữ nói cho nàng biết chiến tranh ở đó đã kết thúc, tuy vẫn còn cơ cực nhưng chỉ cần mai sau chăm chỉ trồng trọt thì sẽ không còn chuyện trẻ em mồ côi sống lang thang, bị bắt cóc buôn bán.


Đương nhiên câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, Hoàng hậu mất cha từ nhỏ, cũng từng lao đao trong buổi chiến loạn, hiểu rõ trò đời, làm gì có chuyện không có kẻ buôn người. Nhưng trong thâm cung quạnh quẽ nơi đây, những lời hoa mỹ viễn vong vẫn đủ để tiếp thêm dũng khí sống tiếp cho một tiểu cung nữ vô cố vô thân.


Hoàng hậu lại nhìn Thiếu Thương. Đôi lông mày mềm mại không dày không mỏng nổi bật trên làn da trắng như tuyết, tựa vết tích lưu dấu trong màn mưa bụi mờ ảo, hai mắt nàng trong veo thanh thoát, mỗi khi nhìn đối phương lại như có gợn nước sóng sánh, chỉ sau một mùa hè ngắn ngủi, màu da của cô gái bé nhỏ đã trở nên đầy sức sống hơn, cộng thêm tính cách mâu thuẫn và phức tạp, chẳng trách có thể khiến con nuôi mê mẩn.


***
Thức dậy sau giấc ngủ trưa, Thiếu Thương phụng lệnh đến ngoài điện ở Thượng Thư đài lấy hai ống thẻ tre, kính cẩn bái lạy thái giám thị lang canh cửa điện tàng thư rồi thong thả quay về, chẳng ngờ lại bắt gặp Viên Thận đã lâu không gặp.


Thật ra kể từ khi nàng vào cung ‘bổ túc’, tính luôn lần này thì đã có ba lần gặp Viên Thận tại hẻm cung rồi.


Lần đầu là nàng và Lăng Bất Nghi một trước một sau chậm rãi đi bộ, Viên Thận né người lướt qua, lạnh lùng nhìn bọn họ một hồi, không nói một lời; lần thứ hai là khi Lăng Bất Nghi nắm tay nàng đi song song, Viên Thận gặp ở trên đường, thấy hai người nắm tay thì cười khẩy, kết quả Lăng Bất Nghi lườm mắt còn lạnh lẽo hơn tiếng cười kia. Thiếu Thương ngoảnh đầu đi, không muốn nhìn hai người bọn họ.


Lần này khi gặp Viên Thận, Thiếu Thương vừa bị Lương Khưu Phi đuổi theo gọi lại, cậu thị vệ nhễ nhại mồ hôi đưa chiếc hộp gỗ phẳng lì sơn mài có hoa văn cho nàng. Thiếu Thương chỉ vừa chạm vào mà suýt làm rớt hộp xuống chân. Nàng mở ra nhìn, là năm mươi nén vàng đều tăm tắp, toát lên sắc vàng nguyên chất bóng loáng quyến rũ, nén nào nén nấy được đúc to bằng ngón cái, nhỏ nhắn xinh xắn, lấp lánh ánh vàng. Nàng không thể không há hốc mồm.


Lương Khưu Phi cười bảo: “… Thiếu chúa công nói bây giờ ngài ở Trường Thu cung có nhiều chuyện, ban thưởng cung nữ vài đồng cũng được, nhưng không thể làm thế với hoạn quan có quan trật. Những thứ này ngài cứ giữ trong cung muốn lấy lúc nào thì lấy, cứ nhờ Địch ảo cất hộ.”


“Ta, ta đâu thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?” Hơi thở Thiếu Thương dồn dập khó khăn, ngơ ngác bật cười – lúc bạn trai mua túi xách mua quần áo cho, bản thân còn có thể nghiêm túc từ chối, kiên quyết chủ trương độc lập tài chính trước khi cưới, nhưng nếu bạn trai trực tiếp mua nhà sang tên cho mình thì sao. Nàng cảm thấy mình không kìm lòng nổi nữa rồi.


Lương Khưu Phi cau mày: “Thiếu nữ quân đừng nói những lời khách sáo như thế, lần trước ngài không chịu nhận hai con ngựa tốt, hại huynh trưởng ti chức bị thiếu chúa công trách móc một hồi. Giờ ngài đừng hại ti chức nữa.”
“Yên tâm, ta không làm vậy đâu.” Thiếu Thương thở dài bất lực.


Đợi Lương Khưu Phi rời đi, Viên Thận ăn vận đơn giản nhẹ nhàng tới gần, nhìn khuôn mặt cô gái óng ánh vàng bởi những nén vàng trong hộp, không kìm được hỏi, đến khi tiểu hoàng môn sau lưng Thiếu Thương đáp lời, chàng ta lại cười lạnh: “Không ngờ cô lại thích những thứ vàng bạc thế này.”


Thiếu Thương đốp ngay: “Trong hộp đây toàn là nén vàng, chỉ có vàng chứ không có bạc. Anh đừng ăn nói lung tung!”


Viên Thận cạn lời: “… Nên cô bị mua chuộc rồi hả? Cả ngày giả vờ hiền lương thục đức, nay trong đô thành ai cũng đang khen cô, nói cô được Hoàng hậu dạy dỗ có đức hạnh xuất chúng.”


“Nói gì mà mua chuộc khó nghe vậy hả.” Thiếu Thương giao chiếc hộp cho tiểu hoàng môn bên cạnh, sau đó khoát tay bảo bọn họ lui xuống.


“Lẽ nào không có những nén vàng này thì ta không thể học hiền lương thục đức? Hơn nữa đây là của lang tế tương lai nhà ta tặng, vì sao ta không thể dùng.” Quả nhiên có những lời càng nói càng hùng hồn, “Với lại ta có hiền lương thục đức hay không, có bị mua chuộc hay không thì liên quan gì đến anh! Ta ăn thóc lúa nhà anh hả, ta dùng tiền bạc nhà anh hả!”


Song Viên Thận lại không hề nổi giận, chỉ nhìn nàng nói: “Cô có để ý từ khi hai ta quen nhau tới nay, câu cô nói với ta thường xuyên nhất chính là câu ‘liên quan gì đến anh’ không.”
Thiếu Thương ngẩn ra… Hình như là thế thật, “Là tại vì, vì anh vô duyên vô cớ xía vào chuyện của người ta!”


Viên Thận vuốt đai ngọc bên hông, thấp giọng nói: “Hiện tại… cô sống tốt chứ.”


“Đương nhiên rồi!” Thiếu Thương cười thách thức, “Trước kia ai ai cũng xem thường tiểu nương tử Trình gia, đi ra ngoài dự tiệc cũng có kẻ nhảy ra chê bai ta tục tằn không học hành, cậy mạnh vô lễ, nhưng giờ còn ai dám không? Giờ ta ra vào cung đình, ngay đến hoàng tử công chúa cũng khách khí với ta, những kẻ ngày trước còn ai dám làm khó ta nữa!”


Viên Thận ừ một tiếng: “Thật ra ta thấy cô như trước là tốt lắm rồi.”
Thiếu Thương khịt mũi xem thường: “Thiện Kiến công tử, chúng ta nên dừng lại ở đây đi. Bản thân anh chọn vợ cũng chọn đông chọn tây, gì mà tông phụ đức hạnh, thông thạo lễ nghi… Cớ chi ta phải tiếp tục tục tằn!”


“Vế trước giả vờ là xong, có ai bảo cô học lễ nghi gì đâu.” Viên Thận trách móc.


Thiếu Thương bừng hiểu, cười nói: “Ồ, ra là vậy. Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, Thiện Kiến công tử, không lẽ bản thân anh hành xử như thế hả?… Ơ… Vì sao ta phải thông thạo lễ nghi, chuyện đó liên quan gì tới ta.”


Viên Thận không đếm xỉa đến sự khích bác của nàng, hỏi ngược lại: “Cô vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc cô sống có tốt không? Không phải trước mặt mà là sau lưng kìa, bản thân cô có vui không?”


Thiếu Thương ngước mắt nhìn cung tường, nói: “Ta biết anh muốn hỏi gì. Nhưng có điều này ta muốn nói anh hay, dẫu có ra sao thì ta sẽ luôn để bản thân sống tốt. Chuyện này không liên quan đến người ngoài, cũng không dính dáng đến bất cứ ai cả.”


Viên Thận nhìn nàng một lúc lâu: “Dạo này nhiều tiểu nữ nương thích mạnh miệng thật đấy. Vậy ta đây rửa mắt mong chờ.”