Tinh Giới

Chương 236: Cầu công pháp bị từ chối

Trừ khi thu đồ đệ, bình thường ít ai tới Huyền Nữ cung, dù có thì cũng là nữ nhân. Giới tính nam như Lâm Thiên vào Huyền Nữ cung có khi mấy chục năm cũng chưa được một người.

Cấm phế vào phái bị đóng, giữa sờn núi tuyết mọc lên các thềm đá trắng tinh. Thềm đá kéo lên trên trăm thước thì có cửa hang đá xanh to lớn. Trên cửa hang có ba chữ Huyền Nữ cung toát ra khí thế rất mạnh. Lâm Thiên bước lên thềm đá, hắn đến cửa hang động, xem ba chữ Huyền Nữ cung không lâu thì cảm giác khí thế từ con chữ mạnh lên. Có kinh nghiệm trong thị trường giao dịch mà thành Cửu Châu phái Ngũ Nguyên mở nên Lâm Thiên vội nhắm mắt lại, khí thế từ con chữ không có đối thủ liền yếu đi.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Ài, tại sao khắc thứ như vậy tại đây, ra oai phủ đầu sao?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân không thể trách người khác được, chắc là cao nhân tiền bối Huyền Nữ cung khắc chữ. Người kia tu vi có lẽ siêu cao, dù viết chữ cũng tự nhiên dung nhập khí thế vào hàng chữ, bày ra đây không phải cố ý khoe khoang.

Lâm Thiên nhìn nữ nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, lại có tu vi Kim Đan hậu kỳ đứng trước mắt, hắn biết là Vân Lam tiên nữ cung chủ Huyền Nữ cung.

Lâm Thiên vội hơi hành lễ:

– Vân Lam cung chủ, tại hạ Lâm Thiên đến lỗ mãng xin thứ lỗi cho!

Về tu vi thì Lâm Thiên là Nguyên Anh trung kỳ, mạnh hơn Vân Lam tiên nữ nhiều. Nhưng đối phương lớn tuổi hơn Lâm Thiên, hắn lại đến có việc cần nhờ nên lễ phép một chút.

Vân Lam tiên nữ thản nhiên nói:

– Tu vi Lâm thiếu hiệp cao thâm, có thể quang lâm bỉ phái là vinh hạnh cho bỉ phái.

Huyền Nữ cung luôn tu hành lánh đời, ít khi biết chuyện thế tục, nên hiện tại Lâm Thiên nổi tiếng như cồn nhưng Vân Lam tiên nữ không biết về hắn.

– Lâm thiếu hiệp đến chắc có chuyện quan trọng, mời vào phái nói chuyện.

Nam Cung Uyển Nhi xen lời:

– Lâm Thiên, sao ngươi chạy tới đây?

Vân Lam tiên nữ cau mày trách mắng:

– Uyển nhi, không được vô lễ!

Lâm Thiên vẫy tay, cười nói:

– Vân Lam cung chủ, ta và Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết là người quen cũ, không sao.

Nam Cung Uyển Nhi lén thè lưỡi với Mộ Dung Tuyết.

Huyền Nữ cung xây trong núi tuyết. Lâm Thiên cứ nghĩ điều kiện chắc rất khó khăn, phong cảnh xấu. Nhưng Lâm Thiên đã sai, Huyền Nữ cung chiếm không gian rộng lớn, không khí bên trong tốt đẹp, trồng nhiều hoa tươi. Nhờ trận pháp khiến hoa nở rực rỡ, dọc đường đi vào Lâm Thiên mở rộng tầm mắt, không chỉ phong cảnh mà còn vì người. Vì cấm chế vào phái đã mở, rất nhiều đệ tử Huyền Nữ cung chạy ra nơi tu luyện xem náo nhiệt. Trong các nữ đệ tử Lâm Thiên không thấy người nào xấu.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Không biết sao toàn thu thiếu nữ xinh đẹp, chẳng lẽ tổ sư khai phái Huyền Nữ cung là nam, quy định Huyền Nữ cung chỉ chiêu nữ nhân xinh đẹp?

Vào trong một đại sảnh, chia chủ khách ngồi xuống. Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết là bằng hữu của Lâm Thiên nên Vân Lam cung chủ cho phép các nàng đi vào.

Vân Lam cung chủ uống hớp trà, thản nhiên hỏi:

– Lâm thiếu hiệp, không biết đến đây vì chuyện gì?

Lâm Thiên trầm ngâm một lúc:

– Vân Lam cung chủ, Lâm Thiên đến là muốn mượn Huyền Nữ quyết của quý phái để dùng. Lâm Thiên chỉ vì muốn cứu người, không có ý khác! Lâm Thiên nguyện ý thanh toán đủ thù lao cho Vân Lam cung chủ.

Vân Lam tiên nữ đứng bật dậy, lạnh lùng nói:

– Lâm thiếu hiệp, việc này tuyệt đối không thể. Huyền Nữ quyết là công pháp trung tâm nhất của bổn phái, sao có thể cho mượn bên ngoài? Mời Lâm thiếu hiệp trở về đi, Uyển nhi, Mộ Dung, tiễn khách!

Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết nhăn mặt khó xử.


Nam Cung Uyển Nhi khẽ nói:

– Sư tôn xin hãy nghe Lâm Thiên nói nguyên do đi, xem có thể châm chước được không?

Vân Lam cung chủ nói:

– Không châm chước gì hết! Lâm thiếu hiệp, thứ lỗi Huyền Nữ cung toàn là nữ, không tiện giữ lại lâu.

Vân Lam cung chủ nói xong đứng dậy đi thẳng.

Nét mặt Lâm Thiên sa sầm nói thầm:

– Tiểu Linh quét hình xem ở đâu có Huyền Nữ quyết?

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, chỉ có một khối ngọc giản có lẽ là có. Nhưng ngọc giản đó là thứ Vân Lam cung chủ mang theo bên người, Tiểu Linh không thể dò xét bên trong được.

Nam Cung Uyển Nhi khẽ nói:

– Lâm Thiên, xin đừng trách cung chủ. Hay ta lén viết công pháp cho ngươi?

Mộ Dung Tuyết nhíu mày nói:

– Uyển nhi, không được! Nếu sư tôn biết sẽ rất tức giận!

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Ta xin nhận ý tốt của Uyển nhi nhưng Mộ Dung Tuyết nói đúng, việc này Uyển nhi không làm được, nếu không tuyệt đối không chỉ sư phụ của nàng tức giận là xong. Theo ta thấy tính cách của sư phụ nàng tuyệt đối sẽ phế đi công lực, trục xuất nàng khỏi sư môn.

Nam Cung Uyển Nhi nghe xong mặt cắt không chút máu.

Lâm Thiên buông tiếng thở dài:

– Ài.

Nếu Huyền Nữ cung không có hai người quen Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết thì Lâm Thiên tuyệt đối sẽ bắt Vân Lam tiên nữ giao công pháp ra. Nhưng bây giờ Lâm Thiên không xuống tay được, nếu hắn làm như vậy thì hết chơi với Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, cũng ảnh hưởng quan hệ với Tả Vân Phi, Tiêu Bạch.

– Thôi, nếu đến thời hạn cuối cùng vẫn không tìm ra công pháp lại tới nơi này cướp đoạt đi.

Lâm Thiên nghĩ vậy đứng lên nói:

– Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết nếu có cơ hội hãy ra ngoài gặp lão tứ, tiểu Bạch đi. Ta đi đây.

Đúng lúc này, tiếng cười quái dị truyền vào tai Lâm Thiên, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, thanh âm phát ra từ ngoài núi tuyết.

– Khục khục, Huyền Nữ cung núi tuyết, lâu vậy cha đến đây, tìm hai ngày rốt cuộc ta đã tìm ra. Các cô bé hãy tắm rửa sạch sẽ đợi bản đại thần lâm hạnh đi.

Tiếng cười càn rỡ đó không chỉ nhóm Lâm Thiên nghe được, mấy chục đệ tử Huyền Nữ cung cũng nghe rõ ràng.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân thật may mắn, Bát Kỳ ở bên ngoài. Đúng như chủ nhân nói, Bát Kỳ tìm tới Huyền Nữ cung.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Đúng rồi, thật là đạp phá thiết hài vô tìm xử, được đến không tốn công.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân hãy lo giết Bát Kỳ rồi tính. Bát Kỳ gian xảo như vậy có thể trốn thoát từ tay Thanh Thủy Mãng thì cũng có lẽ chạy khỏi chủ nhân.


Lâm Thiên nghe mà nhức đầu.

Nam Cung Uyển Nhi nhíu mày nói:

– Thanh âm thật khó nghe.

Mộ Dung Tuyết nói:

– Đối phương là cao thủ, người thực lực không cao thì không thể truyền thanh âm đến lòng núi nơi chúng ta ở.

Vân Lam tiên nữ nổi giận. Lâm Thiên mới tìm nàng xin công pháp đã khiến Vân Lam tiên nữ khó chịu, không ngờ lại tới kẻ khiến người ghét hơn nữa.

Vân Lam tiên nữ hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Xem Huyền Nữ cung chúng ta là nơi nào?

Vân Lam tiên nữ đi ra ngoài hàng, mấy cao thủ Huyền Nữ cung theo sát.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, chúng ta cũng ra ngoài nhìn xem. Sư phụ của nàng không đánh lại đối phương.

Lâm Thiên thầm nghĩ nếu ra tay giải cứu không biết có được công pháp từ Vân Lam cung chủ không.

Nghe Lâm Thiên nói sư phụ của mình không đánh lại đối phương, dù Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết không tin nhưng vẫn nói nhanh:

– Được được, chúng ta cũng ra ngoài xem!

Ngoài hang, Bát Kỳ tinh thần phấn chấn đứng trong không trung đối diện cửa hang, mắt tràn đầy dục vọng nhìn hang đóng kín cửa.

Bát Kỳ thầm nghĩ:

– Hấp thu nguyên tinh của nhiều đệ tử Huyền Nữ cung chắc có thể khiến tu vi của ta phục hồi đến đỉnh cao nhất.

Hiện tại Bát Kỳ chỉ cỡ Nguyên Anh sơ kỳ, tuy thực lực cao siêu nhưng luôn làm gã thấy không an toàn.

Cửa hang vừa mở ra, Vân Lam tiên nữ và đám đệ tử Huyền Nữ cung đứng trên bình đài nhô ra ngoài.

Vân Lam tiên nữ lạnh lùng hỏi:

– Các hạ là ai?

Bát Kỳ đánh giá Vân Lam tiên nữ từ trên xuống dưới, cười khục khục:

– Không sai không sai, tu vi Kim Đan hậu kỳ, càng khó được là vẫn xử nữ, tốt hơn bên Nhật Bản nhiều, muốn tìm xử nữ chỉ có thể đi vườn trẻ. Ta là ai? Khục khục, ngươi có thể gọi ta là Bát Kỳ đại thần.

Bát Kỳ? Vân Lam tiên nữ biểu tình cực kỳ khó xem. Dù Huyền Nữ cung ngăn cách với thế gian nhưng không thể nào chưa từng nghe danh hiệu Bát Kỳ. Bát Kỳ sống hơn ngàn năm, từ mấy trăm năm trước đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ. Trong Huyền Nữ cung có nhiều ghi chép về Bát Kỳ, có ghi lại hai trăm năm trước gã tàn nhẫn giết nhiều cao thủ Huyền Nữ cung, nếu không vì thế cao thủ Huyền Nữ cung đã chẳng thưa thớt đến vậy.

Vân Lam tiên nữ tức giận quát:

– Bát Kỳ, hai trăm năm trước ngươi thiếu món nợ, hôm nay phải trả!

Hai trăm năm trước Huyền Nữ cung gần như bị Bát Kỳ hủy hoàn toàn, đó là nhục nhã lớn với toàn Huyền Nữ cung. Khi đó Huyền Nữ cung không ẩn tu suốt như bây giờ, chỉ vì cao thủ trong phái mất hết nên chưởng môn Huyền Nữ cung mới lên khi đó quyết định phong phái phục hồi thực lực, mong ngày nào đó rửa hận cũ.

Lâm Thiên đứng sau đám đông nhẹ lắc đầu. Hiện tại tu vi của Bát Kỳ chưa phục hồi, chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng Huyền Nữ cung không đối kháng lại nổi. Lâm Thiên chỉ có một câu bình luận: can đảm đáng khen.

Bát Kỳ cười to bảo:

– Ha ha ha! Hai trăm năm trước Huyền Nữ cung các ngươi mạnh hơn hiện tại nhiều nhưng kết quả thì sao? Nếu không phải Tử Cực Chân Nhân chạy tới thì bây giờ đã không có môn phái Huyền Nữ cung. Bằng vào đám Tiểu Linh lên tiếng: các ngươi mà mơ đấu với bản đại thần? Các ngươi còn non, ha ha ha ha ha ha! Ngoan ngoãn cởi sạch đồ nằm trên giường chờ bản đại thần lâm hạnh đi, có lẽ bản đại thần sẽ từ bi không cắt đứt truyền thừa của Huyền Nữ cung các ngươi. Thân thể trong sạch quan trọng hay truyền thừa môn phái quan trọng, các ngươi mau chọn đi, kiên nhẫn của ban đại thần có hạn!

Một môn phái cao thủ mạnh nhất chỉ có Kim Đan hậu kỳ vốn không lọt vào mắt Bát Kỳ, nếu không phải lòng hơi bất an thì gã đã chẳng nói nhiều với đám Vân Lam tiên nữ, nhào lên cưỡng ép là xong. Bát Kỳ đã quen làm loại chuyện này rồi.

Bát Kỳ thầm suy tư:

– Chẳng lẽ trong Huyền Nữ cung ẩn giấu lão biến thái như ở Từ Hàng Tịnh Trai? Không thể nào, nếu có thì sao hai trăm năm trước không xuất hiện?

Không vội vàng phục hồi thực lực, mạng nhỏ chỉ có một, mất rồi là hết. Sống hơn ngàn năm, Bát Kỳ càng sống càng sợ chết.

Vân Lam tiên nữ vung tay, lạnh lùng nói:

– Bày Tuyết Sơn kiếm trận!

Đằng sau Vân Lam tiên nữ, chín nữ nhân tu vi đến đại viên mãn thiên giai rút kiếm khỏi vỏ, chớp mắt Tuyết Sơn kiếm trận bày thành công. Huyền Nữ cung hiện tại trừ Vân Lam tiên nữ cung chủ tu vi đến Kim Đan hậu kỳ ra không có cao thủ Kim Đan kỳ nào khác. Chín nữ nhân đại viên mãn thiên giai đừng nhìn tuổi trẻ nhưng thật ra toàn là bảy, tám chục tuổi, bọn họ là lực lượng mạnh nhất, trừ cung chủ.

Chín cao thủ đại viên mãn thiên giai phối hợp bày Tuyết Sơn kiếm trận có thể đấu với cao thủ Kim Đan đại viên mãn. Tiếc rằng Bát Kỳ có tu vi Nguyên Anh kỳ, bằng vào Tuyết Sơn kiếm trận chỉ có thể đối kháng với cao thủ Kim Đan đại viên mãn mà muốn đối phó Bát Kỳ thì quá yếu. Dù cộng thêm Vân Lam tiên nữ thực lực Kim Đan hậu kỳ cũng không có phần thắng. Mấy đệ tử còn lại tu vi từ đại viên mãn thiên giai trở lên, bay còn không được. Nếu Bát Kỳ đáp xuống đất thì bọn họ có thể chém lung tung trúng người, gã mà bay lên thì bọn họ không có cả cơ hội ra tay.

Giọng Lâm Thiên vang bên tai Vân Lam cung chủ:

– Vân Lam cung chủ, tại hạ làm giao dịch với cung chủ được không? Ta giết Bát Kỳ cho Vân Lam cung chủ, cung chủ đưa công pháp cho ta. Ta không cần trọn vẹn công pháp, chỉ cần đến Nguyên Anh kỳ là được. Ngoài ra ta có thể giúp mấy người tăng tu vi, ta nghĩ nếu Huyền Nữ cung có thêm vài cao thủ Kim Đan kỳ thì người bình thường không còn dám đến Huyền Nữ cung giương oai nữa.

Vân Lam cung chủ rùng mình, hai điều kiện này cái nào cũng hấp dẫn người. Đánh chết Bát Kỳ, Vân Lam tiên nữ biết bằng vào thực lực hiện tại của Huyền Nữ cung vốn không có nhiều khả năng. Nếu có thể giết Bát Kỳ thì nhiều vị tiền bối Huyền Nữ cung sẽ yên nghỉ, hấp dẫn rất lớn. Điều kiện thứ hai, tăng thực lực mấy người lên khiến Huyền Nữ cung thêm vài cao thủ Kim Đan kỳ cũng rất hấp dẫn. Ngẫm nghĩ xem, nếu Huyền Nữ cung có thêm vài cao thủ Kim Đan kỳ thì có thể đường đường chính chính mở rộng sơn môn. Nếu không vì điều này, Vân Lam tiên nữ không có mặt mũi mở sơn môn để đồng đạo cười chê. Huyền Nữ cung hai trăm năm trước phong cảnh vô hạn vì sao chỉ có chưởng môn đến tu vi Kim Đan kỳ, chuyện này khó nói với người ngoài.