Tinh Giới

Chương 234: Thanh Thủy tiền bối

Khi Lâm Thiên đến chân núi thì trong Từ Hàng Tịnh Trai, Diệu Vân trai chủ và Lý Sư Sư, sư tôn của Diệu Vân trai chủ đã biết.

Diệu Vân trai chủ nói:

– Sư tôn thấy chuyện này nên làm sao? Hiện tại tu vi của Lâm Thiên đã đến cảnh giới ta không biết.

Lý Sư Sư khoảng trăm tuổi nhưng bề ngoài chỉ như bốn mươi.

Lý Sư Sư nói:

– Có lẽ Lâm Thiên nghe nói Bát Kỳ lẻn vào Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta quấy rối nên đến xem, tu vi của hắn ít nhất đã đến Kim Đan đại viên mãn. Dù thế nào thì Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta không thể mất lễ độ. Diệu Vân, chuẩn bị nghênh tiếp.

Diệu Vân trai chủ lên tiếng:

– Vâng thưa sư tôn.

Một thanh âm già nua vang bên tai Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư:

– Để lão già ta đi với các ngươi nghênh tiếp đi.

Một lão nhân áo xanh bước tới, bề ngoài bình thường, nhưng một lão nhân bình thường sao có thể tới ngoài điện mà không bị Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư phát hiện? Dù hai người không dùng thần thức quét qua bốn phía nhưng dựa vào tu vi của họ rất dễ cảm giác một, hai trăm thước xung quanh.

Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư cùng đứng lên hành lễ:

– Thanh Thủy tiền bối!

Lão nhân tới gần bối phận lớn hơn Lý Sư Sư rất nhiều bậc, là Thanh Thủy Mãng lúc trước Lâm Thiên gặp sau núi Từ Hàng Tịnh Trai. Lúc ấy Thanh Thủy Mãng xuất hiện trong hình dạng nguyên thân, giờ là bản thể biến rắn. Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư trước kia luôn gọi là Thanh Thủy Mãng là tiền bối, nhưng từ khi Lâm Thiên kêu Thanh Thủy Mãng là Thanh Thủy tiền bối thì quay sang dặn Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư sửa miệng.

Diệu Vân trai chủ nói:

– Thanh Thủy tiền bối, thân phận của lão nhân gia người sao có thể đi nghênh tiếp tiểu bối Lâm Thiên? Dù hắn có tu vi Kim Đan đại viên mãn thì việc này tuyệt đối không được!

Lão nhân áo xanh nói:

– Trai chủ, tu vi của Lâm Thiên mỗi ngày thay đổi, hiện tại không phải Kim Đan đại viên mãn mà là Nguyên Anh kỳ. Nghe nói hắn mới hơn hai mươi tuổi đúng không? Cao thủ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi như thế các ngươi nói xem hắn có đáng để lão già ta đi nghênh đón không? Trai chủ, Trái Đất chúng ta bây giờ quá nặng tuổi tác, Tu Chân giới thật sự, thực lực mới là tiêu chuẩn tính bối phận. Lão già ta ngày xưa từng thề không rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai, không tiện đuổi theo giết Bát Kỳ, lần này sẽ phải kính nhờ Lâm Thiên. Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón, đừng kêu thêm nhiều người khác.

Diệu Vân trai chủ khó tin hỏi:

– Thanh Thủy tiền bối, Lâm Thiên đã đạt đến Nguyên Anh kỳ?!

Trong mắt Lý Sư Sư tràn đầy kinh dị. Một cao thủ Nguyên Anh kỳ khoảng hai mươi tuổi thì rất khủng, trước kia mười một cao thủ đẳng cấp Nguyên Anh kỳ ở đây Giáo Hoàng tuổi nhỏ nhất (Giáo Hoàng đời trước chết, Giáo Hoàng mới lên nên dĩ nhiên tuổi nhỏ hơn người khác một chút) cũng cỡ hơn bảy mươi tuổi. Người già nhất như Bát Kỳ thì sống hơn ngàn năm.

Lão nhân áo xanh nhẹ gật đầu nói:

– Việc này là Long Lăng Thiên Long tổ nói cho ta biết, không thì ta cũng không nhìn thâu tu vi hiện tại của Lâm Thiên. Trai chủ, có vài chuyện tạm thời đừng làm quá quyết tuyệt, không thì khó quay đầu. Lâm Thiên nhanh vậy đã đến Nguyên Anh kỳ, chờ khi bảy sao tụ lại, phong ấn giải, các người nói xem tu vi của hắn sẽ tới mức độ nào? Ta dám nói sớm muộn gì có ngày hắn thậm chí ở trong Tu Chân giới cũng tỏa sáng rực rỡ.

Diệu Vân trai chủ biến sắc mặt, nhỏ giọng nói:

– Thanh Thủy tiền bối, vãn bối biết, việc này về sau bàn tiếp.

Lão nhân áo xanh gật đầu nói:

– Chúng ta tới sơn môn nghênh tiếp thôi. Lâm Thiên từ chân núi lên, bằng vào thực lực của hắn, những cấm chế cũ kỹ đó không thể nào ngăn bước chân được.

Ba người đi hướng sơn môn.

Cung thánh nữ.

Một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy, tám tuổi chạy vào phòng Thạch Huyên Hiên, đóng cửa lại cười tủm tỉm nói:

– Sư tỷ lại đang tu luyện?

Thạch Huyên Hiên mở mắt ra, cười hỏi:

– Sư muội, có chuyện gì sao?

Thiếu nữ xinh đẹp nói:

– Sư tỷ cười đẹp quá, sau này nên cười nhiều. Nhưng trước mặt đám nam nhân thối thì ít cười tốt hơn, không thì bọn họ sẽ bị mất hồn. Sư tỷ, ta cho sư tỷ biết một tin tức. Sư phụ, thái sư phụ và một lão nhân áo xanh đi sơn môn. Xem bộ dạng bọn họ không như đi ra ngoài mà là nghênh đón khách. Phải rồi sư tỷ, lão nhân áo xanh đó là ai? Trước kia ta chưa từng thấy trong trai.

Thiếu nữ xinh đẹp là sư muội của Thạch Huyên Hiên, một trong các đồ đệ của Diệu Vân trai chủ, Cổ Mộng Dao.


Thạch Huyên Hiên cau chân mày thanh:

– Lão nhân áo xanh đi cùng với nhóm sư tôn...

Trong đầu Thạch Huyên Hiên lóe lên một bóng người, a không, không thể hình dung bằng từ người.

– Mộng dao, sư tỷ cũng không biết lão nhân áo xanh đó, nhưng có thể đi chung với các sư tôn thì chắc thân phận địa vị rất cao. Sau này muội có gặp hãy cung kính xưng hô tiền bối, đừng thất lễ. Chỉ có vài vị đáng để các sư tôn cùng đi nghênh tiếp, Long tổ Long Đế, Côn Luân Tử Cực Chân Nhân, Thục Sơn Kiếm Đế. Những người khác thì một mình sư tôn đi đón đã đủ lễ độ. Bát Kỳ đến Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta quấy rối nên người tới khả năng là Long Đế lớn nhất.

Long Lăng Thiên hưng phấn nói:

– Ừm ừa! Sư tỷ nói có lý. Sư tỷ, chúng ta cũng đi nghênh tiếp không?

Lâm Thiên không dùng thần thức quét hình trên núi, hắn từ chân núi từng bước leo lên. Dọc đường đi có nhiều cấm chế, đối với người dưới Nguyên Anh kỳ là rắc rối không nhỏ, nhưng với cao thủ Nguyên Anh kỳ thì những cấm chế này ít khi ngăn lại được.

Sau nửa tiếng, sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai đã ngay trước mắt. Lâm Thiên thấy lão nhân áo xanh, Lý Sư Sư, Diệu Vân tiên nữ đứng ngoài sơn môn. Còn có Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao.

Lão nhân áo xanh cười lớn chào:

– Ha ha ha ha, Lâm tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt!

Lâm Thiên nhìn lão nhân áo xanh, trong đầu lóe lên hình ảnh lúc trước cùng Thạch Huyên Hiên đi sau núi gặp nguyên thần giả làm quỷ.

Lâm Thiên vội khom lưng hành lễ:

– Vãn bối kính chào Thanh Thủy tiền bối, các tiền bối đến đây chẳng lẽ vì nghênh tiếp vãn bối?

Lão nhân áo xanh mỉm cười nói:

– Trừ ngươi ra hôm nay Từ Hàng Tịnh Trai không có khách khác đến.

Lâm Thiên đến gần đám người, nhìn Thạch Huyên Hiên đứng sau lưng Diệu Vân trai chủ, nói:

– Thanh Thủy tiền bối, Lý tiền bối, Diệu Vân trai chủ, vãn bối thẹn không dám

Diệu Vân trai chủ lên tiếng:

– Lâm thiếu hiệp, mời vào trong.

Lâm Thiên nói:

– Diệu Vân trai chủ là tiền bối, gọi thẳng tên ta được rồi, kêu thiếu hiệp nghe kỳ kỳ.

Lý Sư Sư cảm thán rằng:

– Những gì Lâm Thiên làm gần đây xứng với xưng hô thiếu hiệp, trong môn phái chúng ta có một vị khổ tu cũng không sánh bằng Lâm Thiên.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Lý tiền bối nói sai rồi, nếu Trung Quốc chúng ta không có nhiều tiền bối khắc khổ tu luyện như tiền bối thì thực lực Trung Quốc chúng ta đã yếu hơn bây giờ nhiều, nước khác cũng không thèm để quốc gia ta vào mắt. Thế thì dù Lâm Thiên có chút thực lực cũng không dám lấy ra khoe, ha ha.

– Lâm Thiên rất biết nói chuyện.

Lý Sư Sư nói:

– Được rồi, chúng ta vào trước đi.

Một đoàn sáu người tiến Từ Hàng Tịnh Trai, dọc đường hấp dẫn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhưng không dám lại gần giống Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao. Sáu người đi vào thiên điện Từ Hàng Tịnh Trai dùng để chiêu đãi khách quý.

Cổ Mộng Dao rụt rè nói:

– Sư phụ, ta và sư tỷ xin lui ra ngoài.

Nhiều tiền bối có mặt, Cổ Mộng Dao cảm thấy bứt rứt.

Diệu Vân tiên nữ liếc Thạch Huyên Hiên mắt lộ tia vui vẻ, thản nhiên nói:

– Ngươi cũng ở lại đi, đều là người mình, có gì mà sợ?

Lâm Thiên mừng thầm, Diệu Vân tiên nữ nói như thế chẳng lẽ đã xem hắn là ‘người mình’?

Cổ Mộng Dao lên tiếng:


– A!

Cổ Mộng Dao ngoan ngoãn ngồi xuống, lòng thầm ngạc nhiên. Trước kia có chuyện gì quan trọng cùng lắm Diệu Vân tiên nữ cho Thạch Huyên Hiên tham gia, Cổ Mộng Dao không có phần, bây giờ lại cho phép nàng ở lại.

Lâm Thiên bưng tách trà lên uống một hớp, nói:

– Diệu Vân trai chủ, nghe nói Bát Kỳ tập kích Từ Hàng Tịnh Trai, vãn bối cố ý chạy từ Nhật Bản về. Nghe nói Thanh Thủy tiền bối đuổi Bát Kỳ đi, làm hắn bị thương? Không biết bây giờ Bát Kỳ bị thương nặng tới mức nào? Lần trước tu vi của Bát Kỳ rớt xuống Kim Đan đại viên mãn, hắn đã tu luyện lại chưa?

– Thực lực của Bát Kỳ đã phục hồi đến trình độ Nguyên Anh sơ kỳ, cách thời kỳ đỉnh còn một khoảng nhất định. Ta làm thương Bát Kỳ không quá nặng, tên đó rất cẩn thận, vừa phát hiện ta liền chạy trốn mất mạng. Nhưng ta để lại vết thương nhỏ cho Bát Kỳ, khoảng vài ngày là sẽ thành. Có điều Bát Kỳ sợ ta đuổi theo nên sử dụng bí pháp chạy trốn, sẽ sinh ra tổn thương rất lớn cho thân thể của hắn.

Lão nhân áo xanh nói:

– Lâm tiểu hữu, lần này nhờ ngươi giúp một chuyện. Lúc trước ta đã thề, không tiện rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai truy sát Bát Kỳ. Nhưng Bát Kỳ công kích Từ Hàng Tịnh Trai hơn nữa giết chết một đệ tử, không thể không báo thù, vì vậy...

Lâm Thiên lòng máy động:

– Ý của Thanh Thủy tiền bối là kêu vãn bối đi giết Bát Kỳ?

Lâm Thiên không biết Bát Kỳ còn giết một đệ tử Từ Hàng Tịnh Trai, nhưng đây là chuyện buồn của người ta, hắn không hỏi nhiều.

Diệu Vân trai chủ mở miệng nói:

– Lâm Thiên, Bát Kỳ là tu vi Nguyên Anh kỳ, chuyện này có lẽ khiến ngươi khó xử.

Lâm Thiên liếc qua Thạch Huyên Hiên, lắc đầu nói:

– Diệu Vân trai chủ, không có gì khó. Dù Bát Kỳ không tấn công Từ Hàng Tịnh Trai, ta thấy Bát Kỳ cũng sẽ cố gắng đánh chết hắn. Bây giờ Bát Kỳ dám công kích Từ Hàng Tịnh Trai thì ta càng không thể tha cho!

Lão nhân áo xanh nói:

– Lâm tiểu hữu, có lẽ Bát Kỳ chạy đi Châu Âu, nơi đó là phạm vi thế lực Giáo Đình, huyết tộc. Hiện tại rất nhiều người gấu nước Nga đều đi Châu Âu, nơi đó rất hỗn loạn, khi Lâm tiểu hữu qua đó phải cẩn thận.

Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:

– Dù Bát Kỳ có trốn cũng không cần chạy đi Châu Âu, Giáo Đình và huyết tộc mà phát hiện thì sẽ không bỏ qua cho Bát Kỳ.

– A, Châu Âu lớn như vậy, Bát Kỳ sống nhiều năm rất là gian xảo, không dễ bắt. Trừ Giáo Hoàng, Huyết Đế, những người khác đụng phải Bát Kỳ cũng chỉ uổng công.

Như biết Lâm Thiên muốn hỏi gì, lão nhân áo xanh tiếp tục bảo:

– Ngươi muốn tìm Bát Kỳ chỉ có một cách, nói xem Bát Kỳ thích cái gì?

Bát Kỳ thích cái gì?

Lâm Thiên không cần suy nghĩ trả lời ngay:

– Háo sắc!

Nếu không háo sắc thì sao Bát Kỳ chưa lành vết thương đã chạy đi Từ Hàng Tịnh Trai chuốc rắc rối.

Lão nhân áo xanh nói:

– Đúng rồi, Bát Kỳ háo sắc, một mặt vì bản tính, mặt khác vì điều này có lợi cho việc tu luyện.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Ta hiểu rồi, chỗ nào có nhiều nữ nhân xinh đẹp mất tích là Bát Kỳ ở gần ngay đó.

Trò chuyện một phen qua đi đã là giờ ăn tối, mấy người cùng nhau ăn bữa cơm chay. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên ngồi đối diện, nhưng có mặt nhiều trưởng bối nên nàng chỉ cúi đầu ăn cơm, không nhìn hắn nhiều.

Lâm Thiên truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:

– Huyên Hiên, hẹn lát nữa gặp ở sau núi.

Ăn xong, màn đêm buông xuống, Lâm Thiên đi sau núi. Một tiếng sau, Thạch Huyên Hiên trở lại cung thánh nữ cũng lặng lẽ đi hướng sau núi.

Phương xa, trong một lầu các.

Diệu Vân trai chủ nhìn bóng dáng Thạch Huyên Hiên đi sau núi, trầm giọng nói:

– Sư tôn, dù không cho Thanh Ngưng làm thánh nữ thì ta vẫn thấy Thanh Ngưng đi theo Lâm Thiên sẽ không hạnh phúc. Bên cạnh Lâm Thiên đã có một thiếu nữ, ta xem bộ dạng của hắn tương lai e rằng có càng nhiều nữ nhân hơn. Người như vậy không đáng tin.

Lý Sư Sư khẽ thở dài:

– Diệu Vân, từ lúc Ngộ Pháp rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai đã mười năm rồi, ngươi vẫn không quên sao?

Diệu Vân trai chủ im lặng thật lâu sau mở miệng nói:

– Sư tôn, đệ tử hồ đồ, làm trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai nhưng không thể hoàn toàn chém đứt tục duyên trần thế.

Lý Sư Sư buông tiếng thở dài:

– Chém? Làm sao chém? Tuệ kiếm có thể chém đứt tơ tình, nhưng chúng ta không tu ra tuệ kiếm đó được.

Lý Sư Sư nhẹ nhàng rời đi.

Diệu Vân trai chủ nhìn đêm đen lặng im thật lâu:

– Sư huynh, đã nhiều năm qua đi, sư huynh trở lại cho ta một lời giải thích rồi mặc kệ ta cũng được.

Diệu Vân trai chủ đã quên chuyện Thạch Huyên Hiên đi sau núi, hoặc giả bộ quên.

Lâm Thiên chờ sau núi một tiếng, may có lão nhân áo xanh chạy ra tán gẫu nên không buồn.

– Lâm tiểu hữu, mọi chuyện kính nhờ ngươi. Nha đầu Thanh Ngưng tới rồi, hai ngươi cứ thân thiết đi, ta canh chừng giúp cho, hù đám nhóc chạy đến sau núi.