Tinh Giới

Chương 220: Nửa bộ công pháp

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Ta muốn một quyển công pháp thuộc tính hàn, một quyển công pháp luyện thể, một quyển công pháp thích hợp cho tỷ muội song sinh tâm linh tương thông tu luyện. Dĩ nhiên công pháp càng cao cấp càng tốt, và phải là công pháp hoàn chỉnh.

Lâm Thiên nói xong Hắc Điền, Linh Lạc đều cau mày.

Hắc Điền nói:

– Cái đó... Yêu cầu của đạo hữu hơi cao quá.

Lâm Thiên hỏi:

– Không có?

Hắc Điền lắc đầu nói:

– Không phải, Thiên Đạo thị trường giao dịch lớn như vậy chỉ cần cố ý thì có thể tìm ra. Nhưng dù có chắc chắn giá cực kỳ cao, chưa chắc đối phương yêu cầu tinh thạch, có lẽ sẽ trao đổi thứ đặc định.

Lâm Thiên nói:

– Đạo hữu trước tiên hãy nói ở đâu có đi.

– Khả năng rất lớn, trên sạp vỉa hè có người từng moi ra công pháp đỉnh cao, trong một khối ngọc giản rách nát có lẽ có một bộ công pháp cực phẩm. Nhưng muốn moi được đồ tốt ở chợ trời cần có vận may siêu đẳng, trong trăm vạn người chưa chắc có một người được cơ duyên như vậy. Mấy nơi khác như khu giao dịch tinh phẩm toàn là đồ tốt, thường có công pháp cao cấp bị người giao dịch. Phòng đấu giá cũng hay đấu giá công pháp cao cấp, nhưng giá cả hù chết người.

Hắc Điền ngẫm lại lần trước mình tham gia đấu giá, trong lòng thầm lắc đầu. Ngưỡng cửa vào phòng đấu giá không cao nhưng không nhiều người trả giá nổi, đặc biệt những thứ tuyệt vời, đa số người chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đấu giá cao đắt đỏ khiến người sâu sắc cảm nhận mình còn ở giai đoạn ban đầu xã hội chủ nghĩa.

Linh Lạc lên tiếng:

– Ta còn biết một chỗ rất có thể có, đó là Trân Kỳ các, có vô số vật quý hiếm, cũng có công pháp thượng đẳng. Nhưng giá thì hơi mắc chút.

Hắc Điền nghe cái tên Trân Kỳ các thì hút ngụm khí lạnh:

– Đâu chỉ hơi mắc, đi vào chỗ đó còn thu vé vào cửa, hơn nữa vé vào cửa là mười khối cực phẩm tinh thạch. Tuy ta chưa từng vào nhưng có người nghe ta nói đồ vật bên trong mỗi món giá trên trời, yết giá ít nhất là ngàn cực phẩm tinh thạch.

Tán tu bình thường làm hướng dẫn viên như Hắc Điền cả ngày chỉ được khoảng mười khối hạ phẩm tinh thạch, một cực phẩm tinh thạch tương đương một ngàn khối hạ phẩm tinh thạch. Cho dù không dùng mẻ cái nào thì phải dành dụm ba năm mới có vé vào cửa mười khối cực phẩm tinh thạch. Ngàn khối cực phẩm tinh thạch cần ba năm mới kiếm ra, nếu xét đến khi tu luyện cần dùng tinh thạch thì cả đời tán tu cũng không kiếm được ngàn cực phẩm tinh thạch.

Linh Lạc nói:

– Trong đó giá hơi mắc chút nhưng vật phẩm xứng đáng hai chữ quý hiếm.

Mặt nạ Linh Lạc đeo trên mặt cũng là mua từ Trân Kỳ các, mấy năm nay nhờ nó mà nàng có thể đi chơi khắp nơi. Nếu bị người nhận ra thì còn gì vui nữa?

Lâm Thiên suy tư, hiện tại trong không gian Tinh Giới của hắn có trăm khối tiên tinh, tương đương hàng vạn cực phẩm tinh thạch. Đồ trong Trân Kỳ các thấp nhất cũng cỡ ngàn cực phẩm tinh thạch, chỉ sợ thậm chí vượt qua vạn cực phẩm tinh thạch. Công pháp xứng gọi là quý hiếm chắc cũng thuộc hàng bảo bối cao cấp nhất trong Trân Kỳ các, chưa chắc Lâm Thiên mua nổi.

Lâm Thiên nói:

– Chúng ta đi khu giao dịch tinh phẩm xem trước đi.

Chợ trời thì Lâm Thiên lười xem, có nhiều người trong Thiên Đạo thị trường giao dịch, vô số cao thủ, ai nấy mắt sáng như đuốc, đồ tốt không đến lượt hắn moi móc.

Hắc Điền nói:

– Tốt tốt, xin đạo hữu đi theo ta.

Ba người dùng thân pháp tiến lên, không lâu sau đến khu giao dịch tinh phẩm Thiên Đạo thị trường giao dịch. Khác với phái Ngũ Nguyên là khu giao dịch tinh phẩm Thiên Đạo thị trường giao dịch cũng mở lộ thiên, bên trong đông đúc biển người, rất náo nhiệt.

Hắc Điền nói:

– Đạo hữu, khu giao dịch tinh phẩm chia ra nhiều khu nhỏ, có khu công pháp, khu pháp bảo, khu tài liệu vân vân. Chúng ta đi...?

Lâm Thiên nghe tới khu pháp bảo chợt nhớ hiện tại hắn không có vũ khí tiện tay, hay là mua một món tại đây, nhưng trước đó phải đi khu công pháp xem thử. Lâm Thiên vẫn luôn không có pháp bảo, không vội vàng, công pháp thì rất cần thiết.


Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Khu công pháp.

Nghe Lâm Thiên nói xong Hắc Điền lập tức đưa hắn đi khu công pháp.

Linh Lạc thở phì phì theo sau hai người, mở miệng nói:

– Muốn mua thứ tốt nên đi hội đấu giá hoặc Trân Kỳ các, không chừng nơi này không có thứ ngươi muốn.

Có người bên cạnh lên tiếng:

– Ha ha ha! Vị cô nương này nói sai rồi, mới nãy bên khu pháp bảo có người dùng giá một trăm khối trung phẩm tinh thạch mua được một thượng phẩm linh khí. Chậc chậc, may thấy bà!

– Một trăm khối trung phẩm tinh thạch liền bán linh khí thượng phẩm?

Hắc Điền dừng bước, trợn to mắt hỏi:

– Tên nào phá của vậy? Linh khí thượng phẩm ít nhất đáng giá một ngàn cực phẩm tinh thạch!

– Ai kêu người bán không có ánh mắt làm chi? Linh khí thượng phẩm bị phong ấn, ngoại trừ bên ngoài trông hơi sắc bén song cũng chỉ như pháp khí tiên tinh hạ phẩm, không đáng một trăm khối trung phẩm tinh thạch. Ai ngờ giải phong ấn thì thành linh khí thượng phẩm, người bán tức suýt xỉu luôn.

Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:

– Tri thức là lực lượng.

Nếu không có ánh mắt xuất sắc thì sao nhận ra linh khí thượng phẩm bị phong ấn được?

– Nhưng người mua đầu óc cũng không bình tĩnh, giải phong ấn trước mặt nhiều người. Linh khí thượng phẩm giá trị một ngàn cực phẩm tinh thạch sao không hấp dẫn nhiều ánh mắt tham lam?

– Hi hi, chủ nhân nói vậy là vô tri. Thị trường giao dịch có cho thuê phòng riêng, bây giờ người ta có lẽ đã cầm linh khí vào trong phòng riêng luyện chế. Chờ luyện chế xong muốn cướp cũng không dễ, nếu tu luyện trong phòng riêng ba, năm mươi năm thì ai rảnh chờ đợi?

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Chuyện giết người cướp của không ít, tốt nhất đừng lộ tài.

– Chủ nhân đừng nói người khác, bây giờ người theo dõi chủ nhân không ít hơn người kia.

Tiểu Linh nói:

– Nhưng trong thị trường giao dịch thì không đáng lo. Thiên Đạo tông là siêu đại phái, dám giết người trong thị trường giao dịch do Thiên Đạo tông mở là làm Thiên Đạo tông mất mặt, không ai đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Lâm Thiên nói:

– Chỉ cần làm sạch sẽ thì Thiên Đạo tông quan tâm làm gì? Tu vi như ta chỉ có Xuất Khiếu Kỳ, ước chừng có thể xử lý ta mà không kinh động người khác.

Lâm Thiên trò chuyện với Tiểu Linh, chỉ chốc lát đã đến khu công pháp.

Khu công pháp chiếm diện tích khá lớn. Khác với những quán vỉa hè, nơi này là các cửa hàng trang trí hoặc trang nhã hoặc hoa lệ.

– Những cửa hàng này do môn phái khác nhau mở, bán công pháp không phải của môn phái mình mà cơ bản mua từ tu chân giả khác rồi bán với giá cao hơn. Có nhiều lúc mua công pháp mấy chục hạ phẩm tinh thạch mà bán đi cao tới mấy chục, trăm cực phẩm tinh thạch, lợi nhuận rất phong phú. Nhưng môn phái có thể mở cửa hàng tại đây cơ bản có quan hệ khá tốt với Thiên Đạo tông, môn phái nhỏ bình thường không có tư cách mở cửa hàng trong này.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, quét hình xem có công pháp ta muốn mua không?

Bảo Lâm Thiên đi tìm từng nhà thì sẽ chóng mặt chết, kêu Tiểu Linh dò xét thì đơn giản hơn nhiều. Tuy Tiểu Linh không thể phát hiện bên trong ngọc giản ghi chép công pháp, nhưng bên cạnh ngọc giản hay có chữ thuyết minh, thấy chữ là được. Dù sao Lâm Thiên có đi cũng chỉ thấy chữ giới thiệu, công pháp trong ngọc giản trước khi mua nó ai cho ngươi xem hàng? Thần thức quét qua chẳng phải là công pháp trong ngọc giản bị người ghi lại, ai thèm mua nữa?

Giọng Tiểu Linh vang trong đầu:


– Chủ nhân, tìm được nửa bộ công pháp phù hợp yêu cầu của chủ nhân.

Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:

– Nửa bộ? Sao lại có nửa bộ?

– Giá trị nửa bộ công pháp đó cao hơn một bộ công pháp hoàn chỉnh rất nhiều. Chủ nhân tuyệt đối không ngờ, nửa bộ công pháp này là công pháp tu thần, tuy chỉ có nửa bộ nhưng có thể tu đến cùng đẳng cấp Đại La Kim Tiên.

Lâm Thiên rùng mình, hắn biết loại công pháp rất kém tu đến Nguyên Anh kỳ là hết, công pháp bình thường có thể tu đến Phân Thần Hợp Thể Kỳ đã là không tệ. Công pháp hàng đầu mới tu đến Độ Kiếp Đại Thừa Kỳ, công pháp đỉnh cao thậm chí có chút tác dụng sau khi phi thăng Tiên giới. Công pháp có thể tu đến đẳng cấp Đại La Kim Tiên là cực kỳ đỉnh, tuy chỉ có nửa bộ nhưng Lâm Thiên công nhận giá trị mạnh hơn công pháp hoàn chỉnh bình thường.

Tiểu Linh nói:

– Nhưng thưa chủ nhân, công pháp tu thần không giống công pháp tu tiên. Khi đã tu luyện công pháp tu thần thì không thể sửa sang tu công pháp khác, nửa bộ công pháp tu thần thích hợp cho Dương Thi, Dương Tuyết tu luyện. Chờ khi bọn họ đến đẳng cấp Đại La Kim Tiên nếu không thể tìm được nửa bộ sau thì tu vi sẽ chững lại.

– Đại La Kim Tiên, hai người đạt đến tu vi như vậy là ta đã rất thỏa mãn, nửa bộ sau công pháp tu thần miễn là còn tồn tại trong thế giới này thì ta nhất định sẽ tìm ra! Ta muốn nửa bộ công pháp này, cho ta biết nó ở đâu?

Tiểu Linh lập tức cho Lâm Thiên biết vị trí nửa bộ công pháp kia.

Nói tuy dài dòng nhưng giao lưu trong não nên mới qua một, hai giây.

Lâm Thiên không lao đến cửa hàng bán nửa bộ công pháp kia mà đi từng nhà một. Chưa từng có ai đến Thiên Đạo thị trường giao dịch liền chạy thẳng vào một tiệm mua một khối ngọc giản, làm vậy là khiến người nghi ngờ.

– Này, ngươi chỉ nhìn một cái thì thấy được gì?

Linh Lạc đi theo sau lưng Lâm Thiên bất mãn nói:

– Chẳng phải ngươi có sư tôn lợi hại sao? Sư tôn của ngươi không chuẩn bị công pháp cho ngươi sao?

Hắc Điền nghe Linh Lạc nhắc đến sư tôn của Lâm Thiên thì vểnh tai ngóng.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Tất nhiên ta tu tập công pháp sư tôn cho ta, công pháp ta mua không phải để mình dùng.

– Khụ khụ, Linh Lạc đạo hữu muốn mua công pháp không chỉ một loại nên dĩ nhiên không cho mình dùng. Đạo huynh, không biết sư tôn của đạo huynh là tiền bối phương nào? Nếu có cơ hội rất muốn bái phỏng một lần.

Bộ dạng Hắc Điền chân thành, nếu không nhờ Tiểu Linh phát hiện tu vi thật sự của lão thì Lâm Thiên cho rằng Hắc Điền là Kim Đan kỳ tán tu nhờ vào góp ý cho người tiến bộ kiêm chạy chân kiếm tinh thạch.

Lâm Thiên giả bộ cười khổ nói:

– Sư tôn nói thực lực của ta quá thấp, không cho ta nhắc tới danh húy của lão nhân gia.

Hắc Điền nói:

– Hiểu hiểu, sư tôn của đạo hữu đúng là phong cách cao nhân.

Hắc Điền thầm nghĩ:

– Lòng vòng nửa ngày không khui được nửa câu, xui chết bỏ.

Lại xem hơn mười tiệm, nhóm Lâm Thiên đi tới một cửa hàng nho nhỏ. Cửa hàng nhỏ hơn mấy tiệm khác một nửa, tên là ‘tiệm nhỏ Đào Bảo’.

Lâm Thiên nở nụ cười:

– Đào Bảo, đặt tên thật là... Chậc chậc.

Tiệm nhỏ Đào Bảo này chính là cửa hàng có nửa bộ công pháp tu thần.

– Đạo hữu, thôi đừng vào. Tiệm nhỏ Đào Bảo này rất nổi tiếng trong toàn Thiên Đạo thị trường giao dịch, nhưng không phải tiếng thơm. Tiệm này không do môn phái lớn mở, thậm chí không là môn phái nhỏ mà do một người mở. Quỷ hút máu Cổ Bàn Tử, không biết có quan hệ gì với Thiên Đạo tông mà được mở tiệm tại đây. Công pháp hắn bán tám chín phần mười có vấn đề, ta nghe đồn có vài người mua công pháp về tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Đạo hữu nhìn tiệm của hắn không có ai là biết rồi. Tiệm người ta đông đúc, còn trong này không có một bóng người!

Hắc Điền tức giận như vậy vì lão có một bằng hữu mua công pháp trong tiệm nhỏ Đào Bảo về tu tập, bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng là phế tu vi.

Linh Lạc nói:

– Tiệm nhỏ Đào Bảo này hình như lúc trước do người tên Cổ đại sư mở, Cổ đại sư là tán tu nhưng tu vi cao thâm, từng một lần cứu vị nhân vật quan trọng của Thiên Đạo tông. Thiên Đạo tông muốn cảm tạ Cổ đại sư hậu hĩnh, nhưng không ngờ Cổ đại sư chỉ cầu mở một tiệm nhỏ tại đây.

Hắc Điền ngạc nhiên nhìn Linh Lạc:

– Đạo hữu biết nhiều thật, hiểu rõ bí ẩn như thế.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Vào xem đi, có lẽ thật sự có thứ tốt.

Một tên mập chiều cao và vòng eo ngang nhau cười tủm tỉm nghênh đón:

– Mời các vị đạo hữu, hoan nghênh quan lâm tiệm nhỏ Đào Bảo của tại hạ. Thứ trong tiệm luôn nổi tiếng là đồ tốt giá rẻ.

Hắc Điền trừng tên mập:

– Phi, giá rẻ thì đúng, còn đồ tốt thì nguyên Thiên Đạo thị trường giao dịch nếu ngươi tìm ra một trăm người bảo đồ của ngươi tốt thì hôm nay ta ngoại lệ mua vài món trong tiệm của ngươi!