Tinh Giới

Chương 199: Lôi đài tái (2)

Diệu Vân tiên nữ thản nhiên nói:

– Các vị tuyển thủ chắc đều rõ ràng các hạng mục so đấu, ta không nói nhiều. Mười lôi đài, muốn trở thành nhóm lôi chủ đầu tiên thì lên đi!

Giọng Diệu Vân tiên nữ rất nhẹ nhưng kỳ dị truyền vào tai mỗi người trong vòng ngàn thước. Nghe lời Diệu Vân tiên nữ nói, lập tức có mấy người đáp xuống lôi đài đầu tiên, đánh nhau túi bụi trong không trung.

Xem đến đây chắc các vị khán giả thấy lạ tại sao Diệu Vân tiên nữ nói tiếng Trung mà những thanh niên Võ Giả nước ngoài nghe hiểu? Vì quốc lực Trung Quốc tăng mạnh, địa vị Hán ngữ ngày càng nặng trên thế giới. Những thanh niên Võ Giả mỗi người tinh thần lực hơn xa người thường, trí nhớ mạnh hơn người bình thường nhiều. Bọn họ bỏ ra thời gian ngắn là có thể quen thuộc một ngôn ngữ, cho dù mỗi tiểu đội mười người có người không hiểu tiếng Trung nhưng xác suất toàn đội không ai biết ngôn ngữ là rất nhỏ. Có một người hiểu thì có thể truyền âm cho chín người khác.

Có ba người bay gần lôi đài nhất, một là thanh niên Mỹ thứ nhất bay đi đường nổi, tốc độ hiện tại mau còn hơn đi đường nổi. Hai người khác một là thanh niên da đen, người toát ra khói đen nhạt. Người bình thường không thấy rõ khói đen nhưng ánh mắt Lâm Thiên nhìn ra được.

Lâm Thiên nghi hoặc thầm nghĩ:

– Đó là cái gì?

Một người khác là thanh niên mặc đồ võ sĩ đen trong đội Nhật Bản. Lâm Thiên nhìn tay thanh niên cầm đao thì dễ dàng xác định đó là cao thủ số một trong tuyển thủ Nhật Bản lần này, Đằng Điền Nhất Lang. Thanh đao kia chắc chắn là yêu đao Thôn Chính.

Đêm qua Lâm Thiên có nghe Tiêu Bạch nói về yêu đao Thôn Chính nên nhận ra cũng không lạ gì.

Đằng Điền Nhất Lang tàn nhẫn lạnh lùng nói:

– Chết!

Tựa như gió lạnh tháng mười hai thổi vào mắt thanh niên Mỹ, thanh niên da đen. Hai người lòng hoảng hốt, ánh mắt giao nhau, giây lát xác định hợp tác ngăn địch.

– Phong nhẫn thiên tập!

– Trọng lực vô hạn!

Thanh niên Mỹ là dị năng giả phong hệ, thanh niên da đen là dị năng giả trọng lực hiếm thấy. Chớp mắt Đằng Điền đối mặt uy hiếp lớn, muôn vàn phong nhẫn ghép thành cự thú ăn thịt người, lốc xoáy ập hướng gã. Trọng lực vô hạn của thanh niên da đen thì chỉ trúng tay phải Đằng Điền, khiến bàn tay rút đao nặng nhiều, không rút Thôn Chính ra khỏi vỏ được.

Lâm Thiên xem, thầm gật gù. Thanh niên Mỹ và thanh niên da đen lần đầu tiên hợp tác nhưng phối hợp rất hoàn mỹ.

Đằng Điền hừ lạnh một tiếng:

– Hừ!

Tay trái Đằng Điền nhanh như tia chớp vươn ra, một luồng sáng đỏ yêu dị xẹt qua. Yêu đao Thôn Chính bị tay trái Đằng Điền rút ra, đao quang uy lực cường đại chém vào vòi rồng phong nhẫn của thanh niên Mỹ.

Dễ dàng sụp đổ, quả nhiên dễ bị suy sụp. Muôn vàn phong nhẫn bị một luồng đao quang biến thành hư vô, đao quang không biến mất mà thẳng tắp bắn hướng thanh niên Mỹ mắt tràn đầy kinh hoàng.

Tu vi của Đằng Điền giống thanh niên Mỹ, chỉ là đại viên mãn thiên giai nhưng tay cầm yêu đao Thôn Chính thực lực lợi hại hơn cao thủ đại viên mãn thiên giai bình thường rất nhiều. Vì vậy so đấu đầu tiên Đằng Điền chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Giỏi, tay trái Đằng Điền rút đao dường như không chậm hơn tay phải bao nhiêu.

Thanh niên da đen lại sử dụng chiêu cũ:

– Trọng lực vô hạn!

Đằng Điền đang chuẩn bị xông lên phía trước chém nhát đao chấm dứt thanh niên Mỹ, gã chợt biến sắc mặt, trán toát mồ hôi. Lâm Thiên không tiện dùng thần thức quan sát, con mắt không nhìn ra diệu dụng của chiêu thức thanh niên da đen.

Lâm Thiên hỏi trong đầu:

– Tiểu Linh, chuyện gì vậy?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, dị năng trọng lực của thanh niên da đen rất xuất sắc, đưa trọng lực tác dụng trực tiếp vào tim Đằng Điền. Trái tim Đằng Điền đột nhiên gánh trọng lực quá lớn nên khó chịu.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Chiêu thức rất kỳ dị.

Yêu đao Thôn Chính lại tỏa sáng chói lòa, một luồng sáng từ chuôi đao dọc theo cánh tay nhập vào người Đằng Điền. Nói cũng kỳ, ánh sáng đỏ chui vào cơ thể Đằng Điền thì đau đớn giảm bớt nhiều.

– Chết cho ta!

Bị thanh niên da đen ám hại hai lần, Đằng Điền lên cơn tức, nhanh như tia chớp xoay người đến trước mặt thanh niên da đen. Thân đao Thôn Chính lóe ánh sáng đỏ nuốt người thanh niên da đen.


Thanh niên da đen hoảng hốt vội vận dụng dị năng trọng lực hòng làm Đằng Điền mất thăng bằng. Đáng tiếc thanh niên da đen tính sai, tuy người Đằng Điền run nhẹ nhưng yêu đao Thôn Chính vẫn nhanh như tia chớp chém xuống.

Nhát đao kia xẻ đôi thanh niên da đen. Ánh sáng trên thân yêu đao Thôn Chính mãnh liệt bộc phát, trong ánh sáng đỏ như có cái đầu lâu màu máu to. Tất cả máu của thanh niên da đen bị hút vào yêu đao Thôn Chính, hai nửa xác khô rơi vào biển cả nhưng không chìm xuống.

Khán giả thấy cảnh đó thì sợ hãi hét to:

– A!

Đa số người chưa từng trông thấy cảnh tượng khủng bố đến vậy. Trước ti vi, nhiều người nhìn cảnh này đều giật bắn, phụ huynh ngồi cùng con trẻ vội đuổi con nít rời xa ti vi.

Nhiều người chửi thầm:

– Hữu nghị số một, so đấu thứ hai, mợ nó!

Chưa lên lôi đài mà đã có một người chết.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Thật là thanh yêu đao.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, Thôn Chính là đao có linh, xem như linh khí. Nhưng linh bên trong đao là ma linh, uống máu, không chỉ uống máu kẻ địch còn muốn chủ nhân lúc cố định dùng máu tươi nuôi nó.

Lâm Thiên nói:

– Binh khí tà ác quá, sợ rằng không phải người ngự đao mà là đao ngự người.

Tiểu Linh lên tiếng:

– Giờ thì còn là người ngự đao nhưng e rằng không lâu sau sẽ biến thành người ngự kiếm. Tuy nhiên cái nào cũng không khác biệt gì lớn, Đằng Điền vốn cũng là giết người cuồng ma.

Thấy thanh niên da đen thành xác chết, đa số cao thủ thanh niên trên đường nổi biến sắc mặt. Thanh niên da đen là dị năng giả cấp A vậy mà chết ngọt xớt, vận mệnh như thế có khi nào cũng rơi vào người bọn họ?

Thạch Huyên Hiên run rẩy khẽ nói:

– Tên điên!

Lâm Thiên truyền âm:

– Huyên Hiên, nàng không được rời xa ta. Ta ở lôi đài nào thì Huyên Hiên phải đến lôi đài đó!

Lâm Thiên biết những cao thủ thanh niên này toàn là nhân vật nguy hiểm, Thạch Huyên Hiên rời xa hắn có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.

Thạch Huyên Hiên nhẹ gật đầu.

Đằng Điền và thanh niên Mỹ đáp xuống lôi đài số một đối diện nhóm Lâm Thiên. Thanh niên Mỹ là người đáp xuống lôi đài đầu tiên, dựa theo quy định thì gã là lôi chủ nhưng gã không thấy vui chút nào.

Trong đội nước Mỹ có một thanh niên lạnh lùng nói:

– Cái tên thích khoe mẽ.

Lâm Thiên nhận ra thanh niên đó, vì gã là người lợi hại nhất trong nhóm cao thủ thanh niên ngoại quốc lần trước tìm đến Từ Hàng Tịnh Trai. Khi đó thanh niên chỉ là dị năng giả hỏa hệ cấp A, giờ đã là cấp S. Có người quen cấp trên dễ làm, khi ấy Huyền Minh cũng chỉ có thực lực, giờ đã là Kim Đan sơ kỳ. Sư phụ của thanh niên dị năng giả hỏa hệ này đường đường là Hỏa Đế.

Đằng Điền nóng nảy giành lôi chủ vì cứu vãn hình tượng võ sĩ Nhật Bản trong mắt mọi người. Mới rồi tên đô vật té ngã làm toàn bộ tuyển thủ Nhật Bản mất mặt.

– Võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản, Đằng Điền Nhất Lang!

Đằng Điền cất yêu đao Thôn Chính vào vỏ, nhưng thanh niên Mỹ không dám xem thường.

Thanh niên Mỹ nói:

– Dị năng giả phong hệ nước Mỹ, Kiệt Khắc!

Tay Đằng Điền ấn trên chuôi đao:

– Xin chỉ giáo!

Kiệt Khắc hít sâu một hơi, lúc này thụt lùi đã là chuyện không thể. Trước mắt bao người, đặc biệt là ba ức nhân dân Mỹ đang xem ti vi, Kiệt Khắc không thể rút lui! Nếu không lùi được vậy đành chiến!


Đặt quyết tâm rồi khí thế của Kiệt Khắc tăng vùn vụt.

Kiệt Khắc hét to một tiếng:

– Chiến đi!

Ba luồng phong nhẫn lớn thành hàng ngang bắn hướng Đằng Điền. Phong nguyên tố cao độ tụ lại khiến ba luồng phong nhẫn nổi lên ánh sáng xanh nhạt.

Đằng Điền không dám khinh thường, lắc người di chuyển sang trái bốn, năm thước. Ba luồng phong nhẫn bắn vào mặt biển phía xa, bắn ra bốn, năm trăm thước rơi vào trong nước, phong nguyên hệ nổ tung tóe bắn lên bọt nước cao chục trượng.

Tả Vân Phi nhìn mà toát mồ hôi lạnh, miệng không quên nói giỡn:

– Chiêu này dùng để tạc cá rất tốt.

Tiêu Bạch trầm giọng nói:

– Chúng ta phải chăm chỉ tu luyện, Kiệt Khắc này không thua kém Đằng Điền bao nhiêu, nếu đụng độ chúng ta thì trong vòng mười chiêu chúng ta sẽ thua.

Tả Vân Phi nói:

– Nếu biến thái lão tam ra tay thì đám tôm tép này dễ dàng bị tiêu diệt. Ài, không biết khi nào lão tam mới ra tay.

Tiêu Bạch cười khẽ:

– Hắn mà ra tay thì còn gì để xem?

Tả Vân Phi sững sờ:

– A! Cũng đúng, biến thái lão tam chỉ một chiêu là giải quyết hết, chúng ta chưa chắc thấy rõ hắn làm thế nào, đúng là không có gì đáng xem. Tiểu Bạch, chúng ta đánh cuộc một phen đi, cá Kiệt Khắc có thể chống đỡ bao nhiêu chiêu.

– Được!

Tiêu Bạch gật đầu nói:

– Nếu tính thực lực bản thân Đằng Điền thì tối đa qua trăm chiêu mới có thể giải quyết Kiệt Khắc. Nhưng nếu cầm yêu đao Thôn Chính thì ta cá trong vòng mười chiêu Đằng Điền sẽ giết Kiệt Khắc.

Tả Vân Phi nói:

– Tiểu Bạch, ngươi quá xem trọng Đằng Điền. Kiệt Khắc dù gì là dị năng giả cấp A, nếu liều mạng thì không thể coi thường được.

Tiêu Bạch nheo mắt nói:

– Yêu đao Thôn Chính rất lợi hại.

Lúc này Kiệt Khắc, Đằng Điền chiến đấu đã vào giai đoạn gay cấn, hai người đánh qua đánh lại tưng bừng. Lôi đài mới tinh bị bọn họ phá hoại vài chỗ.

Lâm Thiên bĩu môi:

– Cuối cùng chúng ta sẽ phải chiến đấu trên mặt nước, chất lượng lôi đài quá kém.

– Là tại lực công kích của bọn họ quá mạnh.

Thạch Huyên Hiên mỉm cười nói:

– Lôi đài dùng tài liệu kiểu mới, mật độ rất nhỏ nhưng độ cứng khá cao.

Kiệt Khắc đánh mấy kích không trúng Đằng Điền, lòng nóng nảy tung ra công phu áp đá hòm:

– Phong chi bào hao!

Kiệt Khắc trực giác nếu không ra tuyệt chiêu thì không còn cơ hội nữa.

Cái gọi là phong chi bào hao là một phong long cực to, thân thể rồng gió màu xanh nhạt, bên trong do vô số phong nguyên tố nhỏ xíu tụ thành kim, số lượng cỡ trăm vạn.

Lâm Thiên thầm khen:

– Lợi hại quá, lợi hại hơn ma pháp phong hệ bình thường nhiều.

Ma pháp phong hệ hình thành phong long không to như vậy, thân thể phong long khổng lồ này do trăm vạn kim nguyên tổ hợp thành, không tưởng!

Kiệt Khắc nhe răng cười:

– Chết cho ta!

Kiệt Khắc lòng máy động, phong long to dài gần hai mươi thước quét đuôi rồng nhào hướng Đằng Điền. Đằng Điền vội vàng né tránh nhưng vẫn bị vòi rồng đụng nhẹ một cái. Quần áo trên người Kiệt Khắc rách nát, cơ thể bị thương nhẹ. Những kim nguyên tố có sức xuyên thấu lớn kinh người.

– Công kích không tập trung, lãng phí!

Tiểu Linh bình luận:

– Nếu chỉ ngưng tụ thành một kim năng lượng thì một kim có thể lấy mạng Đằng Điền đó!

Lâm Thiên nói:

– Tiểu Linh, về điều này chắc tại hắn thích làm màu, phong long to lớn uy phong hơn một cây kim phong nguyên tố nho nhỏ. Mặt khác Kiệt Khắc không có nhiều năng lực áp súc phong nguyên tố thành cây kim nhỏ.

– Đúng rồi, hắn không áp súc được tất cả nhưng có thể khống chế nhiều kim năng lượng hợp thành phong long, vậy là lực khống chế rất khá. Về điểm này thì chủ nhân yếu hơn hắn. Với lực khống chế của hắn ít nhất có thể áp súc một nửa phong nguyên tố, với một nửa phong nguyên tố áp súc thành kim năng lượng đã cực kỳ kinh người, cao thủ Kim Đan sơ kỳ chưa chắc đỡ được. Ngoài ra hắn quá mức truy cầu hoa lệ, cần gì làm ra con phong long? Trăm vạn kim năng lượng bắn qua là được.

– Chết!

Ánh sáng đỏ bao bọc người Đằng Điền, gã không thèm quan tâm kim phong nguyên tố có sức xuyên thấu kinh người, gã lao thẳng vào Kiệt Khắc. Lúc này Kiệt Khắc rơi vào thế tiến lùi khó khăn. Nếu Kiệt Khắc từ bỏ khống chế phong long tuyển chọn né tránh thì phong long sẽ tan biến, lực lượng phản phệ sẽ làm gã bị thương không nhẹ. Nếu không từ bỏ điều khiển, Kiệt Khắc không nắm chắc cây kim năng lượng có thể xuyên qua ánh sáng đỏ giết Đằng Điền trước khi gã đột phá phong long.