Tinh Giới

Chương 197: Tám thủ lĩnh

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Một con dơi, hai tiểu quỷ.

Tả Vân Phi hỏi:

– Bọn họ đâu? Trốn rồi? Với tu vi của lão tam không thể nào để người chạy trốn đi?

Lâm Thiên chỉ vào đại dương phía không xa:

– Bị ta ném vào biển cho cá ăn.

Cổ Vân lạnh lùng nói:

– Lâm Thiên, nếu ngươi còn không xuất hiện thì chúng ta sẽ xuất hiện đi đảo Sinh Tử!

Đã nhiều ngày Lâm Thiên không lộ mặt, lý ra không chọc vào Cổ Vân, nhưng trong lòng gã ghét hắn. Lý do vì mấy ngày nay Cổ Vân thường tìm lý do tới gần Thạch Huyên Hiên, nhưng thái độ của nàng rất lạnh lùng. Cổ Vân biết đó là do Lâm Thiên, nên hắn không lộ mặt vẫn chọc người ghét.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Thì giờ đến muộn chút.

Mặc dù Cổ Vân là nhi tử của Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn nhưng gã ăn nói kiểu đó thì hắn cũng chẳng nể nang gì. Lâm Thiên tuyệt đối không làm chuyện mặt xum xoe người ta.

Cưỡi máy bay trực thăng quân dụng, đám người Lâm Thiên tới đảo Sinh Tử lúc giữa trưa, trước đại tái một ngày. Đến cùng lúc với bọn họ có nước Mỹ, Nhật Bản, Indonesia, huyết tộc, Giáo Đình, Châu Phi, Ấn Độ, nhiều người dự thi từ đông đảo thế lực tham gia.

Tới đảo Sinh Tử rồi Lâm Thiên mói biết nơi này không phải đảo hoang, nó được khai phá một chút, khu vực hoang sơ chiếm diện tích đa số.

Đảo Sinh Tử hiện giờ tụ tập người đông đúc. Đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đợt một tuy rằng chuẩn bị vội vàng nhưng được chú ý còn hơn Olympic nhiều, vì Olympic không liên quan gì tới bản thân, còn đại tái thanh niên Võ Giả lại khác. Xem cường giả so tài giúp ích rất lớn về mặt nâng cao nhận thức võ công, mở rộng tầm mắt của mình. Thế giới đã biến thành như vậy, nếu muốn sinh hoạt trên thế giới này này thì biết thế giới có năng lực kỳ dị thế nào là điều rất quan trọng, ngày nào bị giết cũng biết hung thủ giết mình sử dụng năng lực gì, đỡ khỏi phải chết không rõ ràng.

Chưa bắt đầu chính thức so đấu, trên mạng đã chém gió đá xoáy. Các BBS, diễn đàn lớn cãi lộn tưng bừng.

Trên BBS đại học Hải Thiên có một người vênh váo nói:

– Võ sĩ đế quốc đại Nhật Bản chúng ta sẽ giết các ngươi tơi bời! Tu vi của Đằng Điền quân là vô địch thiên hạ trong người trẻ tuổi!

Lời thốt ra chọc giận quần hùng, trong vòng nửa tiếng bài viết trả lời lên đến gần vạn, hơn nữa không phải cố ý đẩy lên.

Các bài viết đủ loại từ ngữ khiến người sâu sắc cảm nhận văn hóa Trung Hoa đúng là bác đại tinh thâm.

Kẻ viết bài xui xẻo thì không có cảm nhận đó, gã ngồi trước vi tính, mặt đen như mực.

– Bát Cát, chờ Đằng Điền quân dùng Thôn Chính cắt tuyển thủ của các người thành hai khúc thì các ngươi sẽ biết sự lợi hại!

Thanh niên Nhật Bản ngồi trước vi tính mắt lóe tia sáng cuồng nhiệt, tàn nhẫn. Đằng Điền Nhất Lang, cái tên này rất nổi tiếng trong Nhật Bản, đến từ thế giới ngầm nổi lên mặt nước. Đằng Điền Nhất Lang bắt đầu quang minh chính đại địa khiêu chiến các cao thủ khắp nơi. Kết quả hai mươi ngày qua lớp thanh niên Nhật Bản không người địch lại, cao thủ thế hệ trước rất đông thua vào tay Đằng Điền Nhất Lang. Cho nên Đằng Điền Nhất Lang lợi hại như vậy một vì tu vi của gã đúng là cao cường, hơn hai mươi tuổi đã là thần nhẫn. Ngài ra vì vũ khí của Đằng Điền Nhất Lang, yêu đao Thôn Chính. Trong tình huống thực lực ngang nhau, Đằng Điền Nhất Lang có yêu đao Thôn Chính cực kỳ lợi hại đã chiếm hết đường lợi.

Lâm Thiên, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch ở chung phòng đôi.

Lâm Thiên hỏi Tả Vân Phi:

– Tỷ võ lần này có bao nhiêu thế lực tham gia?

Lâm Thiên ở trong không gian Tinh Giới lâu nên không biết rõ thấy thứ này.

– A, lão tam là tổ trưởng mà đi hỏi ta mấy chuyện này?

Tả Vân Phi không biết nên nói cái gì:

– Thế lực tham gia gồm hai mươi ba cái. Mười đội Á Châu, trong đó có chúng ta, Ấn Độ, Nhật Bản là mạnh. Bốn đội Châu Âu, huyết tộc và Giáo Đình cực mạnh, hai đội khác là Lang Nhân, Hùng Nhân. Châu Úc có một, thực lực không kém. Hai Châu Phi, đội Ai Cập và một đội gom lại cho có, nghe đồn cũng khá mạnh. Chỉ có hai đội Bắc Mỹ, đội nước Mỹ và Canada. Bốn đội Nam Mỹ, có một là Brazil, ba cái khác do mấy nước liên hợp.

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Ít vậy? Chỉ có hai mươi ba thế lực?

Tả Vân Phi nhún vai:

– Cứ lão tam nghĩ sao? Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới ngưỡng cửa khá cao, những thế lực nhỏ tự biết dù có tham gia cũng không được lợi gì, có đến chỉ mất mặt, rất có thể tổn hại vài cao thủ thanh niên vốn đã ít ỏi của nước mình, bọn họ lười làm chuyện như vậy. Những chính khách làm sao không biết rành đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới là các thế lực bắt đầu vạch địa bàn, thực lực bọn họ yếu thì ngoan ngoãn chờ bị chia đi.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Huyết tộc, Giáo Đình tách nhau ra dự thi, Lang Nhân, Hùng Nhân cũng vậy, xem ra giữa bọn họ có cạnh tranh đôi chút.

Tả Vân Phi cười:


– Thiếu niên cạnh tranh chẳng phải là càng tốt cho nước ta?

Lâm Thiên mỉm cười nhưng không tỏ vẻ gì. Tuy huyết tộc, Giáo Đình có mâu thuẫn nhưng trước kẻ thù mạnh như chúng ta thì sẽ không ngại hợp sức lại. Nhưng có mâu thuẫn tốt hơn là không có.

Nhiều thế lực cao thủ thanh niên tụ tập lại khó tránh khỏi xích mích với nhau. Chưa bắt đầu so đấu đã có một số người đánh lộn. Khu tuyển thủ rất náo nhiệt, sự kiện ẩu đả ùn ùn, tuy tạm thời chưa có người chết nhưng cũng không lâu nữa.

Mấy ngày nay đảo Sinh Tử mới xây một kiến trúc màu trắng cao lớn ven biển, bên trong có một cái bàn tròn gỗ tử đàn dày nặng, tám người ngồi vây quanh. Tám người này giậm chân một cái không khoa trương khi nói nguyên Trái Đất rung rinh. Tám người là Long Đế, Long Lăng Thiên Trung Quốc, Giáo Hoàng, Huyết Đế từ Châu Âu, Hỏa Đế từ nước Mỹ, Kim Đế từ Châu Úc, Lang Hoàng và Hùng Đế từ Indonesia, Bát Kỳ từ Nhật Bản.

Lang Hoàng Khẳng Đạt Nội nhếch môi:

– He he, Bát Kỳ, chẳng phải ngươi không rời khỏi đảo nhỏ kia trong vòng trăm năm sao? Sao lần này có hứng thú chạy đến đảo Sinh Tử?

Đôi mắt tĩnh lặng như nước của Khẳng Đạt Nội chứa ý cười.

– Ta đến xem đám sói con các ngươi có vài người sống trở lại!

Bề ngoài Bát Kỳ là một thanh niên đẹp trai, đi trên đường cái ai mà ngờ gã là dị chủng xà yêu đáng sợ?

Ngày xưa Indonesia và Nhật Bản đánh nhau, Lang Hoàng Khẳng Đạt Nội và Bát Kỳ có đấu vài phen nên ghét nhau.

– Đám tiểu bối của ta ra tay không biết nặng nhẹ, hy vọng đừng để đám nhóc Nhật Bản các ngươi không còn ai quay về!

Mắt Bát Kỳ hấp háy tia sáng lạnh:

– Khục khục, miễn bọn họ có bản lĩnh đó thì ta không ý kiến.

– Thôi thôi, toàn là một đống tuổi, vừa thấy mặt nhau đã chí chóe như con nít, còn ra bộ dáng gì nữa?

Người nói chuyện là một lão nhân mặc áo đỏ máu, Huyết Đế Thủy Ẩn, lão quỷ hút máu sống gần hai ngàn tuổi. Trong số tám người chỉ có Giáo Hoàng, Long Đế Long Lăng Thiên và lão nhân là thực lực ngang ngửa nhau. Bát Kỳ sống lâu hơn Huyết Đế nhưng nếu tính từ lúc có ý thức thì chưa đủ hai ngàn năm. Khi Bát Kỳ ở hình người thực lực kém hơn Huyết Đế, Giáo Hoàng, Long Lăng Thiên nhiều. Nhưng nếu Bát Kỳ biến về bản thể thì thực lực tăng vọt gấp mấy lần, không kém hơn nhóm Huyết Đế.

Giáo Hoàng luôn nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt hỏi:

– Long Đế, không biết Lâm Thiên trong đội của các ngươi có tu vi thế nào?

Chỗ Lâm Thiên ở.

Lâm Thiên thầm hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Tên khốn nào dám không kiêng nể gì dùng thần thức quét hình?

Mới rồi Lâm Thiên cảm nhận thần thức cường đại quét qua, thần thức ngừng lại một lúc trên người hắn.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, không ngờ có cao thủ Nguyên Anh kỳ đến đảo Sinh Tử, hãy đi thăm dò xem là ai?

Từ độ mạnh thần thức Lâm Thiên biết cao thủ Nguyên Anh kỳ đến đảo Sinh Tử, hắn không tiện phát ra thần thức dò xét nên đành kêu Tiểu Linh đi kiểm tra.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, không phải ai đó mà trong đảo Sinh Tử tụ tập ít nhất thực lực một nửa toàn thế giới.

Lâm Thiên hút ngụm khí lạnh, tụ tập thực lực một nửa toàn thế giới, vậy là có hơn một nửa cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Lâm Thiên hỏi:

– Mau nói xem là ai với ai?

Tiểu Linh trả lời:

– Trừ Tử Cực Chân Nhân chưởng giáo Côn Luân, Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn, Lôi Đế nước Mỹ ra tám tồn tại Nguyên Anh kỳ đến đông đủ.

– Mợ, tám thủ lĩnh tụ hội?

Lâm Thiên thầm giật mình:

– Đại tái thanh niên Võ Giả này tuy ảnh hưởng sẽ không nhỏ nhưng còn chưa quan trọng đến mức khiến bọn họ tập thể chạy tới đi?

Tiểu Linh lên tiếng:

– Đúng là không quan trọng tới mức đó, so tài như vậy cao thủ Kim Đan đại viên mãn mỗi thế lực đến là đủ rồi.


Lâm Thiên nói:

– Tiểu Linh, những người này đang ở chung với nhau sao?

– Vâng thưa chủ nhân, bọn họ vây quanh cái bàn dường như bàn bạc việc gì.

Lâm Thiên quay về phòng, nằm trên giường:

– Cho ta biết cảnh tượng bọn họ nói chuyện.

Tiểu Linh nói:

– Vâng thưa chủ nhân!

Ngay sau đó, hội nghị tám thủ lĩnh có thêm một kẻ nghe trộm.

***

Long Đế cười hỏi:

– Lâm Thiên có tu vi gì, với tu vi của Giáo Hoàng chẳng lẽ không nhìn thấu?

Giáo Hoàng biến sắc mặt, mới rồi dùng thần thức quét hình Lâm Thiên, Giáo Hoàng không cảm nhận được hơi thở nào từ người hắn, không cách nào xác định tu vi cụ thể. Giáo Hoàng cao quý vậy mà không nhìn thấu tu vi một vãn bối, mặt mũi đâu?

Giáo Hoàng khẽ hừ:

– Hừ!

Giáo Hoàng thầm suy nghĩ làm sao đánh cắp công pháp che giấu hơi thở của Lâm Thiên. Giáo Hoàng khẳng định tu vi của Lâm Thiên không bằng mình, nếu không với thực, thực lực không bằng lại che giấu thực lực trước mắt Giáo Hoàng, vậy suy ra cách che giấu hơi thở đó siêu cao minh.

Hỏa Đế Cái Nhĩ nói:

– Ta nói này, chúng ta vào chủ đề đi. Long Đế, Tử Cực Chân Nhân, khí thế vô thiên duy ngã không đến, không biết ngươi có thể quyết định thay bọn họ không? Ta thì có thể quyết định thay Pháp Ốc.

Pháp Ốc là Lôi Đế cùng trận doanh nước Mỹ.

Long Lăng Thiên cười gật đầu nói:

– Ta đã được Tử Cực Chân Nhân, Cổ huynh trao quyền, có thể bỏ phiếu thay bọn họ.

– Vậy tốt rồi, lần trước ta đề nghị nên bỏ hạn chế cao thủ đẳng cấp chúng ta không được ra tay đi. Mọi người suy nghĩ sao rồi?

Hỏa Đế mặc đồ đỏ rực, tóc và râu cũng màu đỏ, trông như quái vật lông đỏ.

Long Lăng Thiên nhíu mày nói:

– Néu chúng ta tùy ý ra tay thì sức phá hoại quá lớn.

Hỏa Đế lạnh lùng nói:

– Hừ! Ta chán ghét bó tay bó chân!

– Tăng thêm một hạn chế đi, không được đồ sát người thường!

Giáo Hoàng nói:

– Giáo chủ chúng ta muốn nhân từ.

Bát Kỳ nhún vai, khinh thường nói:

– Nhân từ cái con khỉ!

Bát Kỳ biết số người chết trong tay Giáo Hoàng đếm không hết, loại người này mở miệng nói nhân tử chẳng khác nào đùa.

Hùng Đế trầm giọng nói:

– Ta đồng ý bỏ hạn chế.

Lang Hoàng đầu phiếu chống:

– Phản đối! Hiện tại ta sống rất tốt, không muốn thiên hạ đại loạn. Tiểu bối bên dưới giết tới giết lui trong vòng được rồi, đám già chúng ta dính vào làm chi?

Bảy người khác lộ vẻ ngạc nhiên.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Mợ, Hùng Đế đồng ý thế mà Lang Hoàng lại phản đối, làm trò gì vậy? Quan hệ Hùng Đế và Lang Nhân ‘tốt’ ghê.

Huyết Đế thản nhiên nói:

– Tán đồng, thật ra dù có xóa bỏ ước thúc thì chúng ta cũng sẽ không ra tay lung tung.

Nếu đối phương cũng có cao thủ đẳng cấp Nguyên Anh kỳ, vậy vì không để đối phương điên cuồng trả thù dĩ nhiên sẽ không tùy tiện đánh nhau.

Có đề nghị lần này hoàn toàn vì cắt xén địa bàn của các thế lực nhỏ. Những thế lực nhỏ không có cao thủ Nguyên Anh kỳ, thậm chí không được vài cao thủ Kim Đan kỳ. Chỉ cần bỏ ước định cao thủ Nguyên Anh kỳ không thể tùy tiện ra tay thì thời kỳ gồm thâu rất nhanh sẽ đến.

Long Lăng Thiên cau mày, lão biết nếu xóa bỏ ước định này có hậu quả gì. Nhưng Trung Quốc thực hiện chính sách ngoại giao hòa bình, có quan hệ tốt với các nước lân cận, khó thể nuốt luôn những đất nước đó. Nhưng nếu Trung Quốc không làm mà thế lực khác khuếch tán thoải mái vậy thực lực Trung Quốc sẽ yếu đi, lạc hậu sẽ bị đánh.

Long Lăng Thiên nói:

– Ta phản đối, ba phiếu!

Hỏa Đế nói:

– Hừ! Ta đồng ý, hai phiếu!

Long Lăng Thiên còn đại biểu cho Tử Cực Chân Nhân hòa Cổ Kiếm Phong, cho nên có quyền bỏ ba phiếu. Hỏa Đế đại biểu cho Lôi Đế, có quyền bỏ ba phiếu.