Tinh Giới

Chương 182: Đa tình phiền não

Cùng Thạch Huyên Hiên đi thành phố Hải Thiên làm Lâm Thiên vừa vui vừa rầu. Vui vì có thể ở chung thời gian lâu, rầu vì Chu Dao cũng ở đó, hai nữ nhân gặp nhau thì không tưởng tượng nổi hậu quả. Chu Dao là một thiếu nữ rất dịu dàng, nhưng không có nghĩa là nàng chấp nhận Lâm Thiên có nữ nhân khác ngoài nàng ra. Nếu biết chuyện, có lẽ Chu Dao sẽ không đập phá quậy tưng, rất có thể nàng sẽ lặng lẽ bỏ đi.

Còn Thạch Huyên Hiên, với sự kiêu hãnh của mình, nàng rất khó chấp nhận trong lòng Lâm Thiên có người khác, đến khi đó có lẽ nàng sẽ chọn lãng quên hắn tiếp tục làm thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai.

Sau núi Từ Hàng Tịnh Trai, Lâm Thiên uống rượu ừng ực, tâm tình buồn bực.

Lâm Thiên khó chịu nói:

– Tiểu Linh, nghĩ cách giùm ta đi. Sau khi Dao nhi và Huyên Hiên gặp mặt nếu biết quan hệ của ta với đối phương thì ta chẳng dám tưởng tượng hậu quả.

– Chủ nhân, biết đa tình phiền nhiễu rồi đi? Hi hi!

Tiểu Linh cười nói:

– Ta đề nghị trước khi Thạch Huyên Hiên, Chu Dao gặp nhau chủ nhân hãy chủ động thú nhận.

– Ra mưu ma chước quỷ ngốc gì vậy? Ta dám bảo đảm nếu ta nói thật, bao chuẩn Huyên Hiên không tham gia nữa. Dao nhi chắc sẽ rút lui.

Lâm Thiên trợn trắng mắt, bất chấp Tiểu Linh có thấy hay không:

– Hai người đó ta không muốn bỏ ai, ta làm như vậy hơi ích kỷ nhưng ta không rộng rãi đến mức đẩy nữ nhân của mình ra ngoài.

Tiểu Linh hỏi:

– Chủ nhân có từng nghĩ đến có lẽ ngày nào đó Chu Dao sẽ rời xa chủ nhân không?

Lâm Thiên ngừng một lúc, lại nốc mấy hớp rượu:

– Sao có thể không suy nghĩ? Nếu Dao nhi thật sự là nữ thần chuyển kiếp, tương lai nàng nhớ lại sẽ rời xa ta, vậy đành xem như ý trời. Thôi không nghĩ nữ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Ăn cơm trưa xong Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên, Long Hạo Hải, Tả Vân Phi, Nam Cung Uyển Nhi, Tiêu Bạch, Mộ Dung Tuyết, Huyền Minh, bảy đệ tử Côn Luân khác cùng rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai xuất phát đi thành phố Hải Thiên. Lúc bọn họ đến là đi máy bay rồi lái xe hơi tới. Khi về thì hai máy bay trực thăng chở bọn họ.

Huyền Minh, bảy đệ tử Côn Luân chung một chiếc trực thăng, còn lại nhóm Lâm Thiên đi chiếc khác.

Long Hạo Hải cười nói:

– Mặt mũi lão đại lớn thật, Long lão chuyên môn phái máy bay trực thăng lại đây!

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Đó đâu phải mặt mũi của ta lớn, chắc là do phái Côn Luân nên Long lão mới sắp xếp trực thăng đến.

Tả Vân Phi nói:

– Lão tam, mặc kệ là mặt mũi ai lớn, chút nữa về thành phố Hải Thiên rồi sắp xếp thế nào?

Lâm Thiên nói:

– Đương nhiên là ở khách sạn. Lão tam, gia tộc các người chắc có mở khách sạn trong thành phố Hải Thiên đúng không? Kêu Tả thúc để trống một khách sạn chuyên môn tiếp đãi bằng hữu võ lâm tới thành phố Hải Thiên đi, ước chừng sẽ có nhiều người đến.

Tả Vân Phi gật đầu nói:

– Không thành vấn đề, gia tộc chúng ta có một sơn trang nghỉ phép bên bờ biển, chúng ta đi chỗ đó thôi.

– He he, lão tam, ta thấy ánh mắt Thạch Huyên Hiên nhìn lão tam không quá bình thường.

Tả Vân Phi truyền âm hỏi:

– Có phải giữa các người xảy ra chuyện gì không?

Lâm Thiên liếc Thạch Huyên Hiên, hèn gì Tả Vân Phi truyền âm hỏi, tình ý trong mắt nàng rõ rệt đến mức ai nhạy bén một chút sẽ nhìn ra ngay.

– Hi hi, chủ nhân, chắc vì Thạch Huyên Hiên thoát khỏi tầm mắt sư phụ nên tình cảm dạn dĩ rất nhiều.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân cảm động lắm phải không? He he.

Lòng Lâm Thiên vừa ngọt ngào vừa cay đắng:

– Cảm động thì có nhưng thế này thì nàng và Dao nhi gặp mặt, Dao nhi nhìn một cái sẽ biết ngay.

Lâm Thiên không biết rằng thiếu nữ như Thạch Huyên Hiên không dễ động tình, một khi động tình thì cả trái tim trao trọn cho hắn. Giống như Lý Sư Sư ngày xưa, chớp mắt mấy chục năm qua đi lòng vẫn nhớ Thiên Tâm đ*o Trưởng, nhưng ý trời trêu người, đến bây giờ bọn họ vẫn không bên nhau.


Lâm Thiên truyền âm cho Tả Vân Phi:

– Lão tứ, đừng nói nhảm nữa, nếu Dao nhi biết thì không hay.

Tả Vân Phi tiếp tục truyền âm:

– Lão tam, thì ra chuyện có thật? Chậc chậc, chỉ hai chữ, khâm phục. Thực lực biến thái, dụ dỗ thiếu nữ cũng lợi hại như vậy. Lúc trước còn bảo ta là tình thánh, ta thấy danh hiệu đó đặt trên người của ngươi mới thích hợp. Nhưng lão tam, chuyện như vậy rất khó giấu Chu Dao, bọn họ sẽ có ngày gặp mặt, nếu gặp nhau, hai thiếu nữ đều băng tuyết thông minh sẽ nhìn thấu ngay. Lão tam, Diệu Vân tiên nữ rất ngoan cố mà sao cho ngươi lão tam và Thạch Huyên Hiên bên nhau?

– Diệu Vân tiên nữ chưa biết.

Tả Vân Phi truyền âm:

– A, siêu, dám đào góc tường Diệu Vân tiên nữ. Nhưng với tu vi của lão tam ngươi đúng là không sợ Từ Hàng Tịnh Trai, ha ha ha ha ha ha!

Trực thăng đáp xuống sơn trang nghỉ phép Lưu Vân nằm ở ven biển. Đám người Lâm Thiên xuống máy bay trực thăng, không ngờ Tả Quốc Cường, phụ thân của Tả Vân Phi đã chờ sẵn.

Tả Quốc Cường nghênh đón, mỉm cười nói:

– Lâm cố vấn, hoan nghênh các ngươi vào ở sơn trang. Hiện sơn trang đã trống.

Lâm Thiên nói:

– Tả thúc gọi như thế rất xa lạ, gọi ta tiểu Lâm hay bằng tên được rồi.

Tả Vân Phi nghi hoặc hỏi:

– Phụ thân, trong thời gian ngắn sao sơn trang trống người được hay vậy?

Sơn trang nghỉ phép lưu vân bình thường đông người, ai nấy không giàu cũng có quyền, đám người này không dễ đuổi.

– Chắc các ngươi chưa biết tin tức đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đã truyền khắp toàn cầu rồi. Ta nói cho bọn họ nơi này sẽ có rất nhiều cao thủ thanh niên vào ở, những cao thủ thanh niên tính tình không được tốt. Không cần ta thúc giục, đám người đó chạy nhanh như gió.

Tả Quốc Cường nhớ lại cảnh tượng đó thầm buồn cười.

Huyền Minh nói:

– Tả tiên sinh hãy sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi đi.

Ngồi trực thăng mấy tiếng làm người ta mệt nhọc.

Tả Quốc Cường nói:

– Được được.

Tả Quốc Cường nhanh chóng sắp xếp phòng cho mọi người. Trong sơn trang nghỉ phép là các biệt thự nhỏ. Lâm Thiên, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Long Hạo Hải ở chung một biệt thự nhỏ. Thạch Huyên Hiên, Nam Cung Uyển Nhi ở trong biệt thự cạnh nhóm Lâm Thiên. Huyền Minh và bảy sư đệ phái Côn Luân ở hai biệt thự.

Lâm Thiên phòng của nhóm Lâm Thiên mặt hướng biển cả. Long Hạo Hải đi tới ban công, nổi máu làm thơ lớn tiếng ngâm:

– A, ta có một căn phòng, mặt hướng đại dương, xuân về hoa nở...

Tả Vân Phi lấy mấy lon bia trong tủ lạnh ra ném cho nhóm Lâm Thiên mỗi người một lon:

– Xuân về hoa nở khỉ mốc, giờ đang là mùa đông. Nên là ta có một căn phòng, mặt hướng đại dương, gió biển thổi đến, đông chết người!

Tả Vân Phi hỏi:

– Lão tam, giờ chỗ này không có người ngoài, hãy nói xem ngươi làm sao cua Thạch Huyên Hiên được?

Long Hạo Hải lên tiếng:

– Khụ khụ, coi chừng tai vách mạch rừng, Vân Phi!

Nếu là người bình thường thì người trong biệt thự khác sẽ không nghe thấy nhóm Lâm Thiên nói gì. Nhưng bây giờ trong sơn trang nghỉ phép Lưu Vân có rất nhiều cao thủ, ai nấy cực kỳ thính tai.

Lâm Thiên lòng máy động, một kết giới cách âm bao phủ căn phòng.

Lâm Thiên nằm sải lai trên sofa:

– Mọi người giúp đỡ nghĩ cách đi. Dao nhi, Thanh Ngưng đều là thiếu nữ rất tốt, ta không muốn mất ai, làm sao bây giờ?

Tả Vân Phi nói:


– Lão tam hãy kể xem ngươi làm sao cua được Thạch Huyên Hiên, phát triển tới mức nào? Từ trên người lão tam làm ta cảm nhận được tinh túy của chữ ‘chớp nhoáng’. Lúc cùng Chu Dao thì nhanh như tia chớp bên nhau, giờ mới hai ngày đã mắt đi mày lại với Thạch Huyên Hiên.

Lâm Thiên lườm Tả Vân Phi:

– Dẹp đi, đang kêu ngươi nghĩ cách, đừng phá rối!

Tiêu Bạch nói:

– Lão tam, khó khăn rất lớn. Chu Dao, Thạch Huyên Hiên quá ưu tú. Đặc biệt là Long Hạo Hải, tuy xã hội hiện tại đang biến cách nhanh nhưng tư tưởng của mọi người khó thay đổi nhanh theo. Một chồng nhiều vợ không dễ gì.

Lâm Thiên cười khổ thầm nghĩ: sợ là Dao nhi còn ưu tú hơn Huyên Hiên rất nhều, nếu nàng thật sự là nữ thần chuyển kiếp thì hắn không xứng với Dao nhi.

Long Hạo Hải cười gian:

– Lão đại, hãy nén bi thương cố lên đi. Bắt cá hai tay, khả năng lật thuyền rất lớn.

Lâm Thiên nói:

– Thôi không nói nữa, mau bật ti vi xem có tin tức gì.

Lâm Thiên lòng máy động xóa kết giới.

Ti vi treo tường màn hình lớn mở ra.

– Các vị khán giả, đã một ngày từ khi các nước nước Mỹ, nước Nga, Anh quốc, nước Pháp, nước Đức, Italy, Australia... Nhật Bản tuyên bố kế hoạch nâng cao tiềm năng nhân loại, đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đã nhanh chóng kéo màn lên. Từ nay Olympic chỉ còn là lịch sử!

– Sân đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đã được chọn, là một tòa đảo biển gần trăm kilomet vuông ở trung tâm Thái Bình Dương. Đảo biển tên là A Tịch Đạt nhưng giờ đổi thành đảo Sinh Tử, vì đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một tuy khẩu hiệu là giao lưu hàng đầu, so tài xếp thứ hai, nhưng giữa Võ Giả đấu với nhau không phải chơi đồ hàng, khó tránh khỏi tử thương. Đại tái sẽ không xử phạt tuyển thủ đánh chết đối thủ trong khi đấu võ!

– Tổ chức hòa bình thế giới đã kháng nghị đại tái lần này nhưng e rằng kháng nghị vô hiệu! Các vị khán giả, nếu bị bệnh tim hay bệnh gì không chịu nổi kích thích mạnh xin đừng xem trực tiếp đại tái. Ngoài ra khán giả nào có con nít, nếu muốn xem xin hãy ở bên cạnh chỉ dẫn chính xác cho con em!

Chuyển vài kênh nhưng đài nào cũng đưa tin về việc này.

– Trước kia ta nằm mơ cũng không ngờ thế giới sẽ đột nhiên biến thành như vậy. Hai tháng trước chúng ta còn yên phận lên lớp trong trường, mỗi ngày cúp cua ngắm gái đẹp, giờ thì... Cảm giác mọi thứ trở nên không chân thật.

Tả Vân Phi cảm thán rằng:

– Nhưng ta càng thích thế giới hiện tại hơn, ha ha ha ha ha ha!

– Ngươi giờ đã là cao thủ thiên giai trung kỳ nên thích thế giới như vậy, những người thường đa số sẽ không thích. Nhưng phương hướng thế giới phát triển thế nào thì người bình thường không có quyền quyết định, quyền lợi đó nằm trong tay số ít người.

Long Hạo Hải nói:

– Giờ lão đại đã thuộc về số ít người đó!

Tắt ti vi đã tới giờ ăn tối. Lâm Thiên gọi điện thoại cho Chu Dao xong cùng nhóm Tả Vân Phi tham gia yến hội Tả Quốc Cường chuẩn bị.

Lúc gặp Thạch Huyên Hiên, tim Lâm Thiên đập nhanh. Ánh mắt Thạch Huyên Hiên là lạ, thỉnh thoảng lóe tia đau buồn.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Mợ, quên dặn Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, chắc hai người đã kể chuyện ta và Dao nhi!

Lòng Lâm Thiên căng thẳng hồi hộp.

Bữa tối nhanh chóng kết thúc trong nặng nề.

Trong đầu Lâm Thiên vang giọng Thạch Huyên Hiên:

– Lâm cố vấn, đi dạo với ta một lúc đi.

Tiếng Lâm cố vấn làm tim Lâm Thiên đau nhói.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hai người lặng lẽ đi hướng bờ biển. Huyền Minh ở sau lưng họ mắt lóe tia sáng tàn nhẫn.

Đến bờ biển. Giờ là mùa đông, gió biển thổi qua hơi lạnh. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên có tu vi nhưng không để ý điều này.

Thạch Huyên Hiên buồn bã nói:

– Lâm cố vấn, ta nghĩ ta nên yên phận làm thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai. Chúng ta không có bắt đầu thì không nói gì đến kết thúc.

Lâm Thiên bắt chặt tay Thạch Huyên Hiên, nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Huyên Hiên, đừng gọi ta là Lâm cố vấn được không? Nghe rất đau lòng. Huyên Hiên biết chuyện của ta và Dao nhi rồi đúng không? Ta không muốn buông tay hai người, đúng, ta rất ích kỷ, nhưng ta tự tin sẽ cho hai người hạnh phúc.

Thạch Huyên Hiên nói:

– Bây giờ ta không muốn suy nghĩ nhiều. Lâm Thiên, hãy buông tay ra.

Lâm Thiên nói:

– Không, suốt đời không buông!

Lâm Thiên kéo Thạch Huyên Hiên vào lòng, hôn cuồng nhiệt lên bờ môi mềm. Nếu lúc này nghe lời buông tay, sau này muốn lại đan tay vào nhau không dễ dàng. Lâm Thiên không ngốc. Lúc nên cứng rắn thì phải cứng.

Nếu Thạch Huyên Hiên không có nhiều tình ý với Lâm Thiên thì lúc này hắn làm như vậy sẽ chết với nàng. Nhưng Thạch Huyên Hiên trao trọn con tim cho Lâm Thiên, nàng hơi vùng vẫy một chút rồi mềm nhũn trong vòng tay hắn, mặc cho hắn cuồng nhiệt quấn quýt lưỡi mềm.

Một lúc thật lâu sau khuôn mặt xinh đẹp treo hai hàng nước mắt, Thạch Huyên Hiên nói:

– Thiên, chúng ta làm vậy sẽ thương tổn tới Chu tỷ tỷ!

Chu Dao quen với Lâm Thiên trước, cộng thêm Thạch Huyên Hiên nghe Nam Cung Uyển Nhi kể Chu Dao lớn tuổi hơn nàng nên gọi là Chu tỷ tỷ.

Lâm Thiên lau nước mắt trên mặt Thạch Huyên Hiên, dịu dàng nói:

– Hãy tin ta, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.