Tinh Giới

Chương 171: Ra tay giúp đỡ

Thanh niên vận hành công pháp khoảng một phút.

Thiên Tâm đ*o Trưởng lạnh nhạt nói:

– Tốc độ hành công của ngươi nhanh một phần mười tạo thành gánh nặng lớn cho kinh mạch, giảm tốc độ hành công là được. Người thanh niên đừng nôn nóng cầu thành, cơ sở không vững chắc thì làm sao xây lên nhà cao tầng được?

Thanh niên nghe vậy vội giảm chậm tốc độ hành công, quả nhiên cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều. Công pháp đã vận chuyển, không đến một chu thiên thì khó dừng lại, nên thanh niên tiếp tục vận hành.

Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn Thiên Tâm đ*o Trưởng, lòng thầm nhủ đúng là gừng càng già càng cay. Lâm Thiên kêu Tiểu Linh dò xét, quả nhiên người đó vì tốc độ hành công nhanh một chút nên kinh mạch không chịu nổi, bởi vậy bình thường khi hành công tới trình độ nhất định sẽ cảm giác đau. Nếu không nhờ Tiểu Linh, bản thân Lâm Thiên nhìn xem chưa chắc tìm ra nguyên nhân nhanh như vậy.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Có thể đạt đến Kim Đan đại viên mãn trong Trái Đất bị phong ấn quả nhiên toàn là nhân vật ghê gớm.

Lâm Thiên thêm phần tôn kính Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng. Nếu Lâm Thiên không có Tinh Giới, dù hắn được công pháp khá thì e rằng không thể đến thành tựu như Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng.

Toàn thế giới có nhiều người nhưng chỉ mười một người đến Nguyên Anh kỳ, cao thủ Kim Đan kỳ chỉ cỡ trăm người. Trong trăm cao thủ Kim Đan kỳ thì ba mươi cao thủ Kim Đan đại viên mãn, Tử Quang Chân Nhân và Thiên Tâm đ*o Trưởng xếp hạng năm mươi hàng đầu trong thực lực toàn thế giới,. Chuyện này không dễ chút nào.

Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:

– Nếu không có Tinh Giới thì có lẽ ta vĩnh viễn chỉ ở tầng chót nhất thế giới, mãi mãi không phát hiện thế giới này rộng lớn như thế. Trước kia nhìn thế giới chỉ là một mảnh nhỏ.

Các thanh niên Võ Giả lần lượt đứng lên đặt câu hỏi, được trả lời thì vừa lòng ngồi xuống. Vấn đề khó với bọn họ nhưng với Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân, Diệu Vân trai chủ thì rất đơn giản.

– Ba vị tiền bối, ta đến đây là để cầu cứu!

Một thanh niên mặt tái nhợt đứng lên nói:

– Mấy ngày trước ta đi Anh quốc một chuyến, ở đó lỡ bị một quỷ hút máu cắn một cái. Ta cảm giác cơ thể mình bắt đầu thay đổi, nếu ta không luôn dùng nội công ức chế e rằng hiện tại đã biến thành quỷ hút máu. Ta không muốn làm quỷ hút máu, cầu ba vị tiền bối rủ lòng thương!

Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng, Diệu Vân tiên nữ rung động nghe.

Tử Quang Chân Nhân giận dữ gầm lên:

– Hay cho quỷ hút máu, dám cắn con dân Trung Hoa ta!

Áo tím vàng bị khí thế mãnh liệt kích động phần phật. Mắt Thiên Tâm đ*o Trưởng lóe tia sáng vàng nhạt đánh giá thanh niên mặt tái nhợt từ trên xuống dưới.

Một lúc sau Thiên Tâm đ*o Trưởng nói:

– Nếu ngươi đến sớm hai ngày thì ta có thể thanh trừ huyết dịch dị chủng trong cơ thể ngươi, nhưng giờ thì... Thứ lỗi, ta bất lực.

Thiên Tâm đ*o Trưởng không thể nghĩa là Tử Quang Chân Nhân, Diệu Vân tiên nữ tám, chín phần mười cũng không được.

Mắt thanh niên lộ tia tuyệt vọng ôm đầu gào khóc:

– Ta không muốn trở thành quỷ hút máu, không muốn!

Tâm tình kích động làm thanh niên quên ức chế thanh trừ huyết dịch dị chủng huyết tộc. Thanh trừ huyết dịch dị chủng nhanh chóng khuếch tán toàn thân thanh niên, gã gầm lên, miệng nhe hai răng nanh máu. Thiên Tâm đ*o Trưởng định ra tay giết thanh niên bước đầu biến thành quỷ hút máu thì Lâm Thiên lắc người tới sau lưng gã, vươn tay phải ra đè bả vai gã. Từng đợt ám kình tuôn ra khống chế thân thể thanh niên làm gã không thể nhúc nhích.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:


– Không muốn biến thành quỷ hút máu thì câm miệng!

Đôi mắt đỏ ngầu của thanh niên lóe tia sáng hy vọng, tiếng gầm rú nhỏ dần.

Vì không muốn thấy đồng bào biến thành quỷ hút máu mà mình ghét ngay trước mắt mình nên Lâm Thiên mới ra tay. Từng dòng nước ấm tuôn ra từ lòng bàn tay hắn tiến vào người thanh niên. Giới lực tác dụng nhiều vô cùng, từ khi Lâm Thiên có được nó cho đến nay chưa thấy có gì mà giới lực không thể làm được. Dòng nước ấm tiến vào người thanh niên hóa thành ngàn vạn luồng chạy khấp cơ thể. Nơi dòng nước ấm chảy qua gien quỷ hút máu chứa trong thanh trừ huyết dịch dị năng quỷ hút máu tan biến thành tro.

Mười giây ngắn ngủi màu đỏ trong mắt thanh niên biến mất, răng nanh đỏ rút về hình dạng răng nhân loại, màu sắc bình thường. Người trong toàn Dưỡng Tâm điện nhìn ra được Lâm Thiên đã thành công khiến thanh niên thoát khỏi vận mệnh trở thành quỷ hút máu.

Hai mươi giây sau, khuôn mặt trắng bệch của thanh niên hồng trở lại.

Lâm Thiên thu tay về, lạnh nhạt nói:

– Bản lĩnh không học tốt thì đừng chạy ra nước ngoài trêu chọc quỷ hút máu!

Mặt thanh niên đỏ rực. Lúc ở Anh quốc ban đêm gã cua một mỹ nữ, khi đó không ngờ đối phương là quỷ hút máu, kết quả kích tình đến một nửa thì bị nữ quỷ hút máu cắn vào cổ. Tuy cuối cùng thanh niên giết nữ quỷ hút máu nhưng bị nhiễm bệnh độc quỷ hút máu. Thanh niên vội về nước, trong gia tộc không ai thanh trừ bệnh độc quỷ hút máu giúp gã được, nghe nói mấy cao thủ thế hệ trước đến Từ Hàng Tịnh Trai nên gã chạy tới Từ Hàng Tịnh Trai.

Nào ngờ Thiên Tâm đ*o Trưởng cũng không giải quyết được, nhưng trời thương cho thanh niên gặp Lâm Thiên. Tuy Lâm Thiên không muốn nổi tiếng gì nhưng càng không mong một đồng bào biến thành quỷ hút máu trước mặt mình.

Thanh niên liên tục cúi đầu hướng Lâm Thiên:

– Vị đại ca này, đa tạ, đa tạ!

Trên đài cao, sắc mặt Thiên Tâm đ*o Trưởng hơi khó xem. Thiên Tâm đ*o Trưởng mới tuyên bố người hết thuốc chữa nhưng chớp mắt được Lâm Thiên chữa lành, chẳng khác nào tát vào mặt Thiên Tâm đ*o Trưởng.

Lâm Thiên chú ý thấy vẻ mặt Thiên Tâm đ*o Trưởng khó chịu, hắn lắc người trở về chồ ngồi của mình.

Lâm Thiên chắp tay nói:

– Ba vị tiền bối, đã vượt qua.

Thiên Tâm đ*o Trưởng tu luyện trăm năm, tu vi tâm cảnh không kém, chỉ giây lát sắc mặt đã chịu lại.

Thiên Tâm đ*o Trưởng lạnh nhạt nói:

– Ngươi làm rất đúng, là ta vô năng, người trẻ tuổi không sai!

Được Thiên Tâm đ*o Trưởng khen một câu không tệ đã cực kỳ không dễ dàng, người bình thường sớm vui như mở cờ.

Nhưng Lâm Thiên không có cảm giác đó, hắn nhẹ gật đầu nói:

– Thiên Tâm tiền bối không trách tội là tốt rồi.

Lâm Thiên nói xong ngồi xuống, mỉm cười với Thạch Huyên Hiên ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, hai người quen của chủ nhân đến Từ Hàng Tịnh Trai rồi.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Người quen? Ai vậy?


Khoảng cách thần thức của Lâm Thiên đến 20km, 30km nhưng ngay trước mặt Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng thì hắn không dám khoe ra thần thức cường đại. Nếu Lâm Thiên làm như vậy sẽ hù sợ bọn họ, vì độ mạnh thần thức đến Kim Đan.

Nếu bị bọn họ ngộ nhận là lão quái Nguyên Anh kỳ thì rắc rối to.

– Chủ nhân, là hai bạn cùng phòng với chủ nhân, Tiêu Bạch và Tả Vân Phi.

Tiểu Linh nói:

– Bọn họ mới vào sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Lâm Thiên thầm mừng, nói đến thì đã lâu Lâm Thiên không gặp hai huynh đệ, hắn rất nhớ họ.

– Không biết tiểu Bạch học được gì trong Côn Luân. Cái tên lão tứ đi đảo hoang tu luyện có hiệu quả sao rồi.

Lâm Thiên rất là sốt ruột.

Lúc này đã là giữa trưa, bất giác một buổi sáng qua đi.

Diệu Vân tiên nữ tuyên bố:

– Đã là giờ ăn cơm trưa, các vị đạo hữu mời đi nhà ăn dùng cơm đi! Buổi chiều tiếp tục.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

– Đa tạ ba vị tiền bối giải đáp khó khăn cho chúng ta!

Diệu Vân tiên nữ nhìn Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên chằm chằm rồi cùng Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân đi vào hậu điện. Ba người rời đi, đại điện náo nhiệt lên. Lúc ba người Diệu Vân tiên nữ còn đây, cả đám không dám càn rỡ, giờ người đã đi thì tâm tình thả lỏng.

Mấy thanh niên bao vây Lâm Thiên.

Một người mỉa mai nói:

– Huynh đệ, ngươi gan lắm.

Lâm Thiên lạnh lùng quát:

– Cút đi!

Lâm Thiên không muốn quá cao điệu nhưng sẽ không để chó mèo gì trèo lên đầu mình giương oai.

Có người dẫn đầu, người vây quanh ngày càng nhiều. Bọn họ không có gan ngồi bên cạnh Thạch Huyên Hiên nhưng không chấp nhận người khác chiếm chỗ. Mới rồi Lâm Thiên thể hiện tài năng siêu phàm nhưng nhiều người hợp sức thì bọn họ không sợ hắn.

Thanh niên kia liếc qua, hừ lạnh một tiếng:

– A, mọi người nhìn xem, oách dữ, kêu chúng ta cút? Chúng ta không cút thì sao?

Gã khá thông minh, kéo người khác cùng nhau đứng phía đối diện Lâm Thiên.

Thanh Minh mập chen vào bên cạnh Lâm Thiên, tuy có tu vi thiên giai nhưng thân hình của gã khó khăn chen vào đám đông.

Thanh Minh thở hổn hển:

– Các vị, các vị, hãy nhìn kỹ đây là đâu? Nơi này là Dưỡng Tâm đại điện của Từ Hàng Tịnh Trai, gây sự tại đây thì các người sẽ hứng chịu lửa giận của trai chủ! Nếu quấy nhiễu Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng e rằng trai chủ không tiện cầu tình cho các vị.

Thanh Minh mập nói mấy câu khiến đầu óc sôi sục nhiệt tình của đám người tạm thời bình tĩnh lại.

Thanh niên nói:

– Tiểu tử, có giỏi thì cùng chúng ta đi phòng luyện võ!

Phòng luyện võ là nơi đánh nhau, ở đó miễn không giết người thì hoàn toàn không thành vấn đề. Quanh phòng võ nghệ có kết giới, không ảnh hưởng người khác.

Giọng Thạch Huyên Hiên dịu dàng vang lên trong đầu Lâm Thiên:

– Đừng đi!

Lâm Thiên cười truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:

– Hi hi, ta có thể cho rằng Huyên Hiên đang quan tâm ta không?