Tinh Giới

Chương 166: Chiến đấu

Tám trăm thước là cực hạn thanh đồng chiến sĩ có thể chịu dựng. Qua tám trăm thước chỉ khoảng ba người còn đi theo sau Lâm Thiên, Tuyết Vô Cơ. Trọng lực gấp tám mươi lần rất khủng bố, Lâm Thiên hơi phục Tuyết Vô Cơ. Xem bộ dáng của Tuyết Vô Cơ ước chừng hai mươi tuổi như hắn, nhưng tu vi lợi hại còn hơn ba nam nhân trung niên theo sau bọn họ.

Ba cao thủ cấp bạch ngân sau lưng bọn họ đã thở hổn hển. Trong cùng đẳng cấp cũng chia cao thấp, Tuyết Vô Cơ là cao thủ đỉnh cấp bạch ngân, bọn họ thì thực lực cỡ trung kỳ bạch ngân, nếu trọng lực càng lúc càng mạnh thì bọn họ sẽ rất vất vả.

Lúc này Tuyết Vô Cơ hơi hồi hộp, Lâm Thiên đi đến đây mà sắc mặt không thay đổi, nàng thì cảm thấy hơi vất vả, bước chân nhẹ nhàng trở nên nặng nề.

Tuyết Vô Cơ trầm giọng hỏi:

– Chúng ta so tài ở đây được không?

Nếu đi tiếp Tuyết Vô Cơ sợ là không nhúc nhích ngón tay được chứ nói gì so tài với Lâm Thiên?

Lâm Thiên không ngừng lại, hắn tiếp tục tiến lên, giọng lạnh nhạt truyền vào tai Tuyết Vô Cơ:

– Nếu nàng không thể đi theo vậy nàng cho rằng có thể thắng được ta sao?

Tuyết Vô Cơ cắn răng đi tiếp, mồ hôi đã chảy ra.

Có thể chịu được trọng lực càng mạnh thì thực lực cũng mạnh, giữa hai người chịu đựng trọng lực cách biệt lớn thì không cần so tài làm gì, Tuyết Vô Cơ biết rõ đạo lý này.

Cao thủ cấp bạch ngân có thể đi ra hai ngàn năm trăm thước xa, tức là chịu được trọng lực gấp hai trăm năm mươi lần cao nhất. Ba cao thủ cấp bạch ngân theo sau lưng Lâm Thiên đã dừng bước, bọn họ sớm đến cực hạn, tiếp tục đi tới là vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một cái cơ thể sẽ hoàn toàn tan vỡ trước trọng lực khủng bố. Một đường tiến lên nhóm Lâm Thiên gặp khoảng mười tu luyện giả, trong số đó có thực lực cấp bạch ngân, ai nấy đều liều mạng tu luyện trong trọng lực khủng bố.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Nếu nàng không chống đỡ được thì có thể dừng lại.

– Không, ta còn chịu đựng được!

Quần áo Tuyết Vô Cơ ướt đẫm mồ hôi dán sát dáng người bốc lửa, gợi lửa dục trong lòng Lâm Thiên.

Không khí hơi nặng nề, hỏi:

– Cho đến nay nàng dựa vào sắc đẹp đổi lấy thực lực tăng cao sao?

Tuyết Vô Cơ lạnh lùng nói:

– Ta không cần ngươi đồng tình, nếu ngươi thắng ta thì có thể chiếm hữu ta một đêm!

Trong lòng Tuyết Vô Cơ đã không ôm hy vọng thắng được Lâm Thiên, nhưng nghĩ đến lần này không thu hoạch được gì, hơn nữa thân thể bị nam nhân trước mắt chơi đùa cả đêm thì lòng rất khó chịu. Đây không phải lần đầu tiên của Tuyết Vô Cơ, từ mấy năm trước nàng thua trong tay một nam nhân, đối phương cướp đi đầu đêm rồi cười nhạt bỏ đi. Sau đó Tuyết Vô Cơ thua thêm ba lần, nếu lần này lại thua tức là lần thứ năm.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Ta không đồng tình nàng, nàng muốn lấy thân thể mình làm tiền cược đổi lấy thực lực cường đại thì không ai xen vào được.

Bọn họ đã đi ra hai ngàn một trăm thước, trọng lực gấp hai trăm mười lần khủng khiếp.

Với người bình thường chỉ vượt qua tiêu chuẩn trọng lực gấp đôi đã không chịu nổi. Nếu cao thủ Kim Đan kỳ đến, tối đa chỉ chịu được bấy nhiêu trọng lực là cùng, không thể tiếp tục tiến lên.

Cao thủ Kim Đan kỳ mạnh hơn Tuyết Vô Cơ rất nhiều, nhưng về cơ thể thì yếu hơn nàng nhiều. Lâm Thiên vẫn còn nhẹ nhàng như vậy vì cơ thể của hắn cũng siêu khủng. Lâm Thiên luôn dùng giới lực cường hóa thân thể, mỗi tế bào có năng lực chịu đựng siêu lớn, mạnh hơn Tuyết Vô Cơ luôn kiên trì tu luyện trong trọng lực khủng bố rất nhiều.

Hai ngàn một trăm thước đã gần đến cực hạn của Tuyết Vô Cơ, trong lòng nàng cực kỳ giật mình. Trong lúc này mà Lâm Thiên chưa toát mồ hôi, quá khủng bố.

Tuyết Vô Cơ cắn răng kiên trì, lòng thầm nghĩ:

– Hắn làm sao có được thực lực như vậy?

Lâm Thiên rất phục Tuyết Vô Cơ ngoan cường, tuy rằng hắn không đồng tình cách làm dùng thân thể đổi thực lực của nàng nhưng mỗi người một ý nghĩ riêng, không thể bắt buộc người ta. Lòng theo đuổi thực lực cường đại của Tuyết Vô Cơ khiến Lâm Thiên thầm gật gù.


Lâm Thiên tự hỏi lòng:

– Nếu ta không có Tinh Giới, trong thế giới thể tu này ta sẽ cố gắng giống nàng sao?

Nét mặt Lâm Thiên lộ nụ cười khổ, đáp án là sẽ không. Lâm Thiên cũng có trái tim cầu cường nhưng chưa đủ cứng bằng Tuyết Vô Cơ.

Hai ngàn hai trăm thước. Lâm Thiên đã cảm giác được cực hạn cơ thể Tuyết Vô Cơ.

Tuyết Vô Cơ mừng thầm:

– Vượt qua, vượt qua cực hạn ngày hôm qua!

Hôm qua Tuyết Vô Cơ đi xa nhất là hai ngàn một trăm chín mươi thước, hiện tại đến hai ngàn hai trăm thước.

– Nữ nhân ngốc, nếu nàng không muốn chết tại đây thì trở về ngay!

Lâm Thiên dừng bước lại lạnh giọng nói:

– Ta không biết tại sao nàng khát vọng thực lực như vậy, ta chỉ biết nàng còn đi thêm mười thước thì thân thể sẽ tan vỡ trong nháy mắt. Khi đó đừng nói tiến bộ, nàng rất có thể sẽ chết tại đây.

Tuyết Vô Cơ dừng bước, cơ thể run rẩy trong trọng lực khủng bố. Tuyết Vô Cơ hé môi nhưng không nói nên lời,với trọng lực lớn thế này nàng đã không còn sức nói chuyện. Tuyết Vô Cơ im lặng ba giây sau xoay người đi ra sau, nàng biết mình đã thua. Trong trọng lực này Tuyết Vô Cơ không nói nên lời, Lâm Thiên thì biểu hiện vẫn nhẹ nhàng.

Thấy Tuyết Vô Cơ xoay người, Lâm Thiên không quay đầu lại bước nhanh tiến lên.

Lâm Thiên đi khoảng một trăm thước thì giọng Tuyết Vô Cơ từ sau lưng vọng lại:

– Phòng số tám Yên Vũ lâu tiểu thành, đó là phòng ta đặt. Ta thua, sẽ thực hiện lời hứa.

Khóe môi Lâm Thiên cong lên, tạm ngừng một lúc rồi đi tiếp.

Tuyết Vô Cơ thụt lùi một trăm thước rồi ngừng lại, cắn răng chống đỡ giương mắt nhìn Lâm Thiên bước nhanh tiến lên. Mặt đất bằng phẳng, tầm mắt rộng rãi. Với thực lực của Tuyết Vô Cơ cho dù Lâm Thiên đi ra bốn, năm ngàn thước thì nàng cũng nhìn ra được.

– Hai ngàn năm trăm thước, quả nhiên hắn không chỉ có thực lực cấp bạch ngân!

Lòng Tuyết Vô Cơ rung động, trẻ tuổi như vậy đã có thực lực cấp hoàng kim. Nguyên Vô Thường tinh cũng có loại người này nhưng rất hiếm hoi, không nhiều hơn mười người. Tuyết Vô Cơ biết rõ những người đó, có một người từng đánh bại nàng.

– Cao thủ cấp hoàng kim trẻ tuổi như vậy không biết thuộc gia tộc nào đi ra rèn luyện.

Nghĩ đến buổi tối sẽ cùng Lâm Thiên một đêm, lòng Tuyết Vô Cơ gợn sóng:

– Bộ dạng của hắn không tệ, khá thuận mắt.

Lâm Thiên biết Tuyết Vô Cơ đang nhìn mình, thần thức hiện tại của hắn ngang bằng cao thủ Nguyên Anh kỳ rất dễ phát hiện điểm này. Nhưng Lâm Thiên không để bụng, hắn tập trung vào khống chế lực lượng của mình.

Hoàn cảnh trọng lực khủng bố không ngừng biến đổi, yêu cầu kiểm soát lực lượng càng cao hơn. Mỗi bước chân của Lâm Thiên cố gắng không để lại dấu hằn dưới đất. Tuy trong trọng lực kinh khủng làm mặt đất cứng còn hơn sắt thép, nhưng nếu dùng sức quá lớn rất dễ để lại dấu hằn, vì độ mạnh cơ thể của Lâm Thiên đã vượt qua thép cứng.

Trừ luyện tập khống chế lực lượng cơ thể ra Lâm Thiên còn tập kiểm soát thần thức. Nhưng đa phần thần thức chú ý trong người, chia thần thức ra vô số nhánh, mỗi thần thức chui vào một tế bào.

Ban đầu Lâm Thiên chỉ có thể chia mười phần thần thức, cùng với độ quen thuộc tăng lên, lực khống chế tăng mạnh chia ra hai mươi phần, rồi thành bốn mươi phần...

Hoàng kim chiến sĩ có thể chịu đựng trọng lực yêu cầu ít nhất là gấp hai trăm năm mươi lần, cực hạn trọng lực là gấp năm trăm lần. Vượt qua gấp năm trăm lần là cao thủ cấp bạch kim, thực lực cao hơn hoàng kim chiến sĩ nhiều.

Lâm Thiên vong ngã luyện tập khống chế, hắn không quan tâm mình sẽ đi bao xa. Tuyết Vô Cơ luôn nhìn Lâm Thiên chằm chằm, lòng ngày càng kinh sợ.

Tuyết Vô Cơ thầm nghĩ:

– Gấp bốn trăm lần, không ngờ đến gấp bốn trăm lần! Ta chỉ chịu được gấp hai trăm hai mươi lần, mới rồi còn đắc chí như vậy.


Gấp bốn trăm, gấp bốn trăm năm mươi lần. Nhìn Lâm Thiên không giảm tốc độ tiến lên, mắt Tuyết Vô Cơ hấp háy ánh sáng: có ngày ta nhất định cũng sẽ đến trình độ như vậy!

Khu vực cấp hoàng kim có người đang tu luyện, nhìn Lâm Thiên trẻ tuổi mà phớt lờ trọng lực khủng bố trong khu vực cấp hoàng kim vẫn bình tĩnh tiến lên, các cặp mắt tỏ rõ kính nể. Trẻ tuổi không phải lý do để họ khinh thường, ngược lại vì trẻ nên bọn họ càng rõ ràng để đạt tới thực lực như vậy khó khăn biết bao.

Một cao thủ cấp hoàng kim nhìn Lâm Thiên vượt qua vật tiêu chí bắt mắt phân chia cấp hoàng kim và cấp bạch kim.

– Chúng ta đã già.

Một người ở bên cạnh trầm giọng nói:

– Lão đại ca, cấp hoàng kim không phải là điểm cuối của chúng ta. Nếu cả đời này không thể vào cấp bạch kim thì ta chết cũng không sáng mắt!

Tuyết Vô Cơ nhìn Lâm Thiên vượt qua vật đánh dấu cấp hoàng kim và cấp bạch kim, trong mắt tràn đầy khó tin:

– Cấp bạch kim, không ngờ là cấp bạch kim. Cao thủ cấp bạch kim hai mươi tuổi, lúc trước xếp hạng mười cao thủ trẻ Vô Thường tinh người thực lực cao nhất chỉ cỡ hậu kỳ cấp hoàng kim. Thế giới này quá điên cuồng, cao thủ ẩn giấu nhiều hơn tưởng tượng.

Trọng lực hơn năm trăm lần, Lâm Thiên cảm nhận cơ thể cực kỳ nặng nề, mỗi bước đi mất nhiều sức lực, nhưng vô số tế bào toàn thân không ngừng hấp thu năng lượng khổng lồ trong không khí bổ sung thân thể tiêu hao, nên hắn không quan tâm.

Lâm Thiên mừng thầm:

– Tốt, thật là tốt. Trong trọng lực thế này quả nhiên tăng tốc độ khống chế lực lượng nhiều hơn.

Lâm Thiên lê bước chân nặng nề tiến lên trước.

Cách phía bên trái đằng trước Lâm Thiên ba mươi thước, một nam nhân vạm vỡ cao hai thước trầm giọng hỏi:

– Người trẻ tuổi, có hứng thú trao đổi vài chiêu không?

Lâm Thiên nheo mắt, hắn thấy sát ý trong mắt nam nhân.

– Vô duyên vô cớ vì sao muốn giết ta?

Lâm Thiên rất là khó hiểu.

Lâm Thiên không muốn gây rắc rối, nhưng nếu có thể đánh một trận thì khống chế lực lượng sẽ tăng nhanh rất nhiều.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, chiến đấu có lợi cho người, chủ nhân cần luyện tập khí thế. Chiến đấu một trận sẽ giúp khí thế chủ nhân tiến bộ nhiều.

Lâm Thiên đứng lại, hai tay chắp sau lưng ra vẻ cao thủ:

– Ta không muốn mơ hồ chiến đấu, cho ta biết tại sao muốn khiêu chiến ta?

Khi thốt hai chữ khiêu chiến thì khí thế của Lâm Thiên đè nam nhân cao to một bậc.

Khiêu chiến, nói chung bên khiêu chiến là thế yếu, bên bị khiêu chiến là thế mạnh. Lâm Thiên muốn định vị đối phương vào thân phận khiêu chiến nên khí thế mạnh mẽ hơn một chút.

Ngay từ đầu chiến đấu đã gióng hồi chuông, khí thế đụng độ cũng là một phần chiến đấu.

Nam nhân là người da trắng, nhe răng cười nói:

– Thú vị, tuổi nhỏ mà tu vi đã bất phàm như vậy, nói thật là ta không nhẫn tâm phá hủy thiên tài như ngươi, đặc biệt mạo hiểm đắc tội thế lực sau lưng ngươi. Nhưng ai kêu ngươi là người da vàng? Trong trận doanh khác nhau, ta sẽ không nương tay!

Nam nhân nói xong khí thế dâng cao.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Ngươi rất may mắn vì là người thứ nhất hoàn toàn cảm nhận khí thế vô thiên duy ngã của ta!

Nam nhân cười to bảo:

– Ha ha ha ha, tiếu tử, cái tên vô thiên duy ngã bá đạo thật. Nhưng chút khí thế hiện tại của ngươi thậm chí không hù khóc con nít được là khí thế vô thiên duy ngã sao?

Lâm Thiên không trả lời, lòng máy động, khí thế bá đạo của vô thiên duy ngã như gió lốc thổi quét bốn phía. Giờ phút này Lâm Thiên lại có cảm giác thiên địa bị hắn giẫm dưới chân.

– Ngươi...!

Nam nhân trung niên ngay mặt hứng chịu khí thế bá đạo của Lâm Thiên, như thể toàn thiên địa đổ ập xuống gã. Mặt nam nhân trung niên tái nhợt, chân mềm như bún, trọng lực khủng bố làm gã suýt quỳ trước Lâm Thiên.

Nam nhân trung niên ngửa đầu hét to một tiếng:

– Grao!

Khí thế điên cuồng tăng cao, nhưng so với khí thế như thiên uy của Lâm Thiên thì nam nhân trung niên yếu rất nhiều, bóng ma thất bại bao trùm trong lòng.