Tinh Giới

Chương 162: Gặp nhau không nhận nhau

Tương đương với tu chân giả Nguyên Anh kỳ, chính Lâm Thiên nghe cũng rung động, càng không nói đến những người chưa tới thiên giai. Ai nấy không dám thở mạnh, sợ kích động con thanh thủy mãng trồi lên nuốt trọn bọn họ.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, bên dưới thật sự có thanh thủy mãng ngang ngửa tu chân giả Nguyên Anh kỳ sao?

Tiểu Linh đáp

– Vâng thưa chủ nhân, thì ra Từ Hàng Tịnh Trai bất phàm như thế. Xem ra Từ Hàng Tịnh Trai có được chìa khóa hình ngôi sao cũng đương nhiên.

Nhóm Lâm Thiên được phân phối tại Tử Trúc cư, đó là một tòa lầu trúc trong rừng tre tím. Nhóm Lâm Thiên được phân cuối cùng, nên trừ hắn và Long Hạo Hải, một tên mập ra không có người khác.

Tên mập nói:

– Tòa lầu trúc này trước kia do một trưởng bối xây, tự tay trồng rừng trúc. Tuy nơi này đã gần sau núi, cách sân khác khá xa nhưng hoàn cảnh tốt hơn chỗ khác nhau.

Tên mập ngừng một lúc, nói tiếp:

– Thấy các ngươi thuận mắt nên mang đến đây, sao, vừa lòng không? Nếu không vừa lòng thì ta sắp xếp nơi khác giúp ngươi.

Hoàn cảnh trang nhã, tre tím thơm ngát.

Lâm Thiên hít sâu, mỉm cười nói:

– Rất tốt, ta rất vừa lòng, đa tạ mập.

Tên mập sửng sốt nói:

– Không biết sao nếu là người lạ kêu ta là mập có lẽ ta sẽ tức giận, nhưng ngươi kêu thì ta cảm thấy rất đương nhiên.

Long Hạo Hải cười nói:

– Lão đại, ha ha ha, nhìn xem khí chất vương giả của ngươi lại bùng nổ.

Lâm Thiên nhanh như tia chớp vươn tay, Long Hạo Hải chưa kịp phản ứng đã ăn cốc.

– Như vậy có phải càng thêm khí chất vương giả không?

Long Hạo Hải sờ trán cách xa Lâm Thiên hai bước, càu nhàu:

– A! Lão đại, quân tử động khẩu không động thủ!

Lâm Thiên cười hỏi:

– Mập, ngươi chưa ăn cơm đúng không? Cùng ăn đi, thuận tiện ngươi dẫn đường, ha ha.

– Ha ha ha! Được rồi, nhưng ăn xong ngươi phải cùng ta đánh mấy chiêu. Ta cảm giác ngươi rất mạnh, ít nhất là tu vi thiên giai. Chắc vì cảm giác ngươi không yếu hơn ta nên mới cảm thấy bị ngươi gọi là mập cũng không khó chịu gì.

Tên mập nói:

– Phải rồi, các ngươi chưa biết tên của ta. Ta tên Lương Vĩ, từ nhỏ đã vào Từ Hàng Tịnh Trai đến bây giờ ba mươi lăm năm rồi, đạo hiệu trong trai là Thanh Minh.

Long Hạo Hải cười gian hỏi:

– Thanh Minh đạo huynh, lúc ăn cơm có phải nam và nữ đệ tử ăn chung không? Một vấn đề khác hơi bị đường đột, không biết đạo hiệu của Thạch Huyên Hiên là gì?

Tên mập Thanh Minh nói:

– Là ăn chung, trong trai không cấm nam nữ quen biết. Nhưng Thanh Ngưng sư muội là ngoại lệ, nàng là thánh nữ, trai chủ nghiêm cấm đệ tử trong trai không có việc gì thì đừng quấy rầy nàng. A, Thanh Ngưng là đạo hiệu của sư muội Thạch Huyên Hiên, chúng ta là đệ tử cùng bối phận chữ thanh.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Thanh Ngưng, tên thật dễ nghe.

Đi vào lầu trúc, Lâm Thiên và Long Hạo Hải quan sát sơ.

– Hai vị huynh đệ, nơi này trước kia là một vị sư bá của ta cư ngụ, có một lần sư bá đi ra ngoài rồi không về nữa, đến nay chắc cũng mười năm rồi. Nơi này luôn trống không người ở.

Thanh Minh cảm thán rằng:

– Vị sư bá đó luôn đói xử rất tốt với ta, bắt được con mồi cũng kêu ta ăn chung... A!

Thanh Minh nói lỡ miệng, gã xoe tròn mắt nhìn Lâm Thiên và Long Hạo Hải:

– Hai vị huynh đệ giữ kín giùm, phải giữ bí mật! Nếu bị trai chủ biết sẽ bắt ta ra sau núi diện bích tư quá!

Lâm Thiên khẽ cười nói:

– Mập, ngươi nghĩ trai chủ của các người không biết chuyện này sao? Ngươi ăn thú hoang ngay dưới mí mắt của trai chủ không chỉ một, hai năm, ta nghĩ nàng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tên mập lẩm bẩm:


– Nói có lý, nhưng không thể bày việc này ra ngoài được, nếu không ta khó tránh khỏi xử phạt.

Nói xong tên mập tội nghiệp nhìn Lâm Thiên và Long Hạo Hải.

Long Hạo Hải cười gian vỗ vai tên mập:

– Yên tâm yên tâm, ta và lão đại tuyệt đối không nói. Nhưng thú hoang mấy ngày nay nhớ chừa cho chúng ta một phần.

Một cú vỗ vai làm thịt mỡ trên người tên mập rung rung, Lâm Thiên nhìn mà lo cục thịt có bị rớt xuống không.

Lâm Thiên nói:

– Mập, ta tên Lâm Thiên. Hắn tên Long Hạo Hải, ngươi kêu thẳng tên chúng ta được rồi.

– Ha ha ha, tốt! Lâm Thiên, đi, chúng ta đi ăn cơm, nếu đi muộn sẽ không còn gì.

Tên mập từ lầu trúc nhảy một cái nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tòa lầu túc này vì phòng ngừa muỗi trùng vân vân bò nên xây cao cách mặt đất một trượng.

Thân hình mập mạp mà vận dụng khinh công nhẹ nhàng như thế làm Long Hạo Hải nhìn ngây người.

Long Hạo Hải nói:

– Hi hi, Thanh Minh đạo huynh xem ta đây!

Gió nhẹ vòng quanh Long Hạo Hải, gã nhẹ nhàng đáp xuống cạnh tên mập.

Thanh Minh cười nói:

– Thì ra Long huynh là dị năng giả phong hệ!

Ánh mắt Thanh Minh mong chờ nhìn Lâm Thiên:

– Lâm Thiên, ngươi cũng lộ tài năng ra để ta mở rộng tầm mắt đi!

Long Hạo Hải góp vui:

– Đúng rồi, lão đại cũng lộ tài đi, nói thật là chưa từng thấy lão đại bày ra thân thủ.

Lâm Thiên cười cười, bước thẳng tới trước. Phía trước là hư không, một bước Lâm Thiên như đạp trên đất bằng, hắn nhấc chân khác lên từng bước đạp xuống đất.

– Hư không đạp bước, chắc chắn là hư không đạp bước rồi! Ít nhất đến tu vi đại viên mãn thiên giai mới làm được!

Mắt tên mập tràn đầy tôn sùng:

– Lâm Thiên huynh đệ, thì ra ngươi thâm tàng bất lộ như vậy, buồn cười vừa rồi ta còn muốn so tài với ngươi, thật là không biết tự lượng sức mình.

– Lão... Lão đại, tuy ta biết lão đại có tu vi đại viên mãn thiên giai nhưng thật tình là đến bây giờ ta còn hơi nghi ngờ. Lão đại mới được bao nhiêu tuổi mà đã đến đại viên mãn thiên giai? Trời hỡi, còn thiên lý không? Thiên phú mạnh mấy cũng không tới nông nỗi này, rất đả kích người, tổn thương lòng tự trọng!

Long Hạo Hải rầu rĩ nói:

– Lão đại, đề nghị sửa tên thành biến thái đi.

Long Hạo Hải mới nói xong ánh mắt Lâm Thiên đầy sát khí liếc qua.

– A, cứ coi như ta chưa nói gì.

– Lâm Thiên huynh đệ, mười danh ngạch chắc chắn có một phần của ngươi. Bọn họ muốn tranh chỉ có thể giành chín cái khác. Có lẽ nửa năm sau Lâm Thiên huynh đệ sẽ trở thành đại cao thủ Kim Đan kỳ. Kim Đan kỳ, đó là chính thức bước vào ngưỡng cửa tu tập đại đạo, không vào Kim Đan kỳ chỉ có thể xem như Võ Giả, không là người tu tiên thật sự.

Tên mập Thanh Minh cảm thán rằng:

– Từ lúc năm tuổi ta bắt đầu tu luyện, cố gắng gần ba mươi năm chỉ miễn cưỡng vào sơ kỳ thiên giai, đúng là phế vật.

Long Hạo Hải buồn bực nói:

– Thanh Minh đạo huynh nếu là phế vật thì ta là cái gì? Phế vật trong phế vật? Thanh Minh đạo huynh đã là thiên giai còn ta mới chỉ là Võ Giả tương đương sơ kỳ địa giai.

Thanh Minh nói:

– Ha ha ha, ta không hiểu nhiều về dị năng.

Ba người nói cười đi hướng nhà ăn.

Tên mập Thanh Minh nói:

– Vì rất nhiều người đến đây nên trong trai dùng nhà ăn lớn, để ta mang các ngươi đi nhà ăn nhỏ, đó là nơi chúng ta thường hay dùng cơm, hiện là chỗ các đệ tử trong trai ăn cơm.

Mắt Long Hạo Hải sáng rực hỏi:

– Thanh Minh đạo huynh dẫn chúng ta đi nhà ăn nhỏ thì huynh có bị phạt không?


Thanh Minh lắc đầu nói:

– Không đâu, trai chủ không bảo cấm các ngươi đi nhà ăn nhỏ ăn cơm nên không thành vấn đề. Nhưng đến chỗ đó nhớ đừng làm bậy bạ, ta yên tâm Lâm Thiên huynh đệ nhưng tiểu tử nhà ngươi thì không.

Long Hạo Hải bĩu môi nói:

– Trời, Thanh Minh đạo huynh không tin nhân phẩm của ta sao?

Mười phút sau, nhóm Lâm Thiên đi trước cửa nhà căn nhỏ mà Thanh Minh đã nói.

Một thanh niên đi ra nhà ăn chào Thanh Minh:

– Sư huynh mập, sao hôm nay đến ăn cơm?

Trán Thanh Minh nổi gân xanh. Long Hạo Hải cố nín cười.

Lâm Thiên buồn cười thầm nghĩ:

– A, tên mập này thú vị, bình thường chắc hay tự mình kiếm thịt ăn, ít khi đi nhà ăn.

Các nam nữ đi ngang qua tên mập đều chào hỏi:

– Sư huynh mập khỏe không?

Tuy Thanh Minh mập mạp nhưng nhân duyên cực kỳ tốt. Nói là nhà ăn nhỏ thật ra không quá nhỏ, có thể chứa năm, sáu chục người đến ăn. Hiện tại nhà ăn nhỏ đã đầy người, phần lớn là đệ tử Từ Hàng Tịnh Trai, số ít thì giống Lâm Thiên và Long Hạo Hải tự mò đến.

Long Hạo Hải đi vào nhà ăn nhỏ, mắt liếc qua liếc lại các mỹ nữ dưỡng mắt. Từ Hàng Tịnh Trai tuyển nhận nữ đệ tử toàn là xinh đẹp, chắc nhờ công pháp có công hiệu dưỡng nhãn, không thể nào từ khi người ta còn là bé gái liền đoán ra tương lai nàng xinh đẹp đi?

Giọng Lâm Thiên vang trong đầu Long Hạo Hải:

– Ra dáng chút đi, nhìn bộ dạng háo sắc của ngươi trừ hù sợ mỹ nữ bỏ chạy ra không làm được gì!

– Lão đại, ánh mắt của ta là thưởng thức, háo sắc hồi nào?

Long Hạo Hải oán trách truyền âm:

– Ta chỉ có thể nhìn đã mắt, lẽ nào lão đại không biết? Trừ phi thực lực tăng lên vào hai tổ Thiên, Địa hoặc rút ra Long tổ, không thì cỡ như ta không thể yêu đương, không được kết hôn!

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Có quy định như thế sao?

– Tổ trưởng nói thực lực kém như vậy đỡ khỏi phải làm nhiệm vụ chết hại thê tử thủ tiết, đệt!

– Tổ trưởng của ngươi nói có lý, ngươi cứ tiếp tục độc thân vui tính đi, ta chỉ biết đồng tình ngươi.

– Lão đại làm ta quá đau lòng, không an ủi ta chút nào!

***

Trong nhà ăn nhỏ ngồi đầy năm mươi người, không nhiều ghế trống. Đột nhiên nhà ăn yên tĩnh, hơi thở quen thuộc truyền đến từ phía sau, Lâm Thiên không cần xoay người cũng biết người đang vào là ai.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, nhịp tim đập của chủ nhân đang tăng lên mười phần trăm!

Thạch Huyên Hiên, là Thạch Huyên Hiên! Đã lâu Lâm Thiên không cảm nhận hơi thở của nàng nhưng hắn nhớ rõ ràng, từng cảnh tượng đêm đó ở chung với Thạch Huyên Hiên hiện rõ trong đầu hắn.

Thạch Huyên Hiên đi vào nhà ăn người khẽ run, khó tin nhìn bóng lưng trước mắt. Bóng lưng đó vốn hơi mơ hồ trong đầu Thạch Huyên Hiên, hiện tại vừa nhìn thấy làm ký ức cũ trở nên rõ ràng. Đêm đó rất tuyệt vời với Thạch Huyên Hiên, đó là thể nghiệm khác biệt suốt mười chín năm qua.

Thạch Huyên Hiên thầm nghĩ:

– Sao hắn... Sao hắn ở đây? Nếu sư phụ biết nhất định sẽ không tha cho hắn!

Lâm Thiên xoay người lại, lòng đầy vui sướng chờ nhìn biểu tình kinh ngạc hoặc vui vẻ của Thạch Huyên Hiên. Nhưng Lâm Thiên thất vọng. Thạch Huyên Hiên hờ hững liếc Lâm Thiên một cái, như thể nàng không quen hắn, bước chân không ngừng đi hướng cái bàn nàng ăn cơm. Cái bàn đó là bàn cố định của Thạch Huyên Hiên, dù là bình thường hay hiện tại đều không người nào dám ngồi.

Lâm Thiên thầm nghĩ, mắt lóe tia đau khổ:

– Sao... Sao lại như vậy?

Tiểu Linh mắng Lâm Thiên:

– Chủ nhân là đồ ngốc!

– Tiểu Linh, nàng không nhận biết ta. Đêm đó nàng không để lại chút ấn tượng nào sao? Ta cứ nghĩ hai ta đã trò chuyện rất hợp ý.

Lâm Thiên theo Long Hạo Hải, tên mập ngồi xuống cái bàn trống, miệng nhai mâm đồ ăn chay ngon nhất thiên hạ của Từ Hàng Tịnh Trai nhưng hắn không nếm ra vị gì.

– Ài, bây giờ chỉ số thông minh của chủ nhân bằng không, chẳng thèm nói nữa, chủ nhân ngốc!

Long Hạo Hải truyền âm vào đầu Lâm Thiên:

– Lão đại, sao vậy? Mới rồi còn bảo ta nhìn mỹ nữ đến ngu người, xem bộ dạng lão đại bây giờ còn ngốc hơn ta gấp mấy lần, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên khẽ nói:

– Ăn cơm của ngươi đi!

Lâm Thiên không nhìn Thạch Huyên Hiên ngồi cách hắn một cái bàn, vùi đầu ăn đồ chay.

Thanh Minh cười hỏi:

– Lâm Thiên huynh đệ, thế nào? Mùi vị không tệ đi!

Lâm Thiên không nếm được vị gì nhưng gật đầu nói:

– Không tệ, đồ ăn rất ngon.

Nhà ăn dần nổi lên tiếng nói chuyện nhưng thanh âm nhỏ hơn nhiêu, như sợ quấy nhiễu mỹ nhân. Các cặp mắt tham lam nhìn Thạch Huyên Hiên yên lặng ăn cơm.

– Nếu sinh ở cổ địa thì Thạch Huyên Hiên sẽ là họa quốc ương dân. Lão đại tin không? Thời cổ Chu U Vương đốt lửa đùa chư hầu chỉ vì một nụ cười của hồng nhan. Thạch Huyên Hiên xinh đẹp hơn Bao Tư nhiều, một minh quân cũng sẽ làm ra chuyện hồ đồ vì nàng.

Long Hạo Hải liếc Thạch Huyên Hiên một cái rồi vội quay đầu đi, cảm thán truyền âm:

– Mỹ nữ như vậy nhìn một cái là được, xem lâu sợ là tương lai không tìm thấy lão bà.