Tinh Giới

Chương 125: Sóng phệ kim nghĩ

Uy áp, uy áp cường đại.

Khi bỏ ra năm ngàn duy giới lực hình thành một cột năng lượng màu xám đường kính 30cm, dài một thước xuất hiện trước ngực Lâm Thiên thì uy áp cuồn cuộn bao phủ phạm vi năm trăm thước. Trừ Kiếm Sư như Diệp Phong có thể miễn cưỡng chống đỡ ra, những người khác trong khoảnh khắc bị uy áp làm khó đứng vững. Người thực lực mạnh một chút dùng kiếm lớn chống đỡ không để mình gục ngã, người yếu hơn thì ngồi bệch xuống đất.

Mắt Ma Lang Vương lộ tia cực kỳ sợ hãi, nhưng hiện tại ma pháp đã bắt đầu, muốn ngừng cũng không được. Ma lực như vậy mà phản phệ thì không chỉ Ma Lang Vương, toàn bộ Ma Lang đều mất mạng. Mắt Ma Lang Vương lộ ra điên cuồng, nó liều mạng hao hết sinh mệnh lực cưỡng ép tăng tốc độ tụ tập ma lực.

Nhưng tất cả đã quá muộn, năng lượng lơ lửng trước ngực Lâm Thiên theo ý niệm của hắn chớp mắt đột phá vòng bảo vệ ma pháp che chở Ma Lang Vương, xuyên thủng người nó, bắn xuyên vô số cây to, biến mất sâu trong Ma Thú sâm lâm.

Ma Lang Vương chết, ma lực khổng lồ tụ tập lại bùng nổ dữ dội thành luồng gió rít. Gió rít thổi xác sói to dưới đất bay đi trăm thước. May mắn Đại Địa Thủ Hộ chưa tán đi nên đám Dong Binh không bị gió rít thổi quét, gió mãnh liệt làm Đại Địa Thủ Hộ rung rinh một lúc rồi tan biết.

Toàn bộ Ma Lang không biết đã trốn đi đâu, những Ma Lang phong hệ ngã xuống đất chết, chết vì bị ma lực phản phệ.

Dong Binh vạm vỡ vác búa to thì thào:

– Mạnh... Mạnh quá... Mạnh quá!

Giọng lầu bầu của Dong Binh không nhỏ, mọi người đều nghe rõ ràng.

Lâm Thiên ngây người trước lực công kích của cột năng lượng, nhìn hướng cột năng lượng quét tới trước có thể thấy cách mấy ngàn thước, trung gian có ít nhất hai, ba trăm cái cây bị xuyên thủng, lỗ hổng bóng loáng như đã được mài.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, cột năng lượng này chắc có thể giết luôn cường giả Pháp Thánh, Kiếm Thánh!?

Tiểu Linh đáp

– Lúc Pháp Thánh Kiếm Thánh không hết sức phòng ngự thì có thể, nếu dốc hết sức phòng ngự cần ít nhất tám ngàn duy giới lực hình thành cột năng lượng mới được.

Giọng Lâm Thiên chất chứa trách móc:

– Tiểu Linh, chuyện quan trọng như vậy tại sao lúc trước Tiểu Linh không cho ta biết?

Tiểu Linh lên tiếng:

– Có rất nhiều chuyện chủ nhân không biết, dù nói cho chủ nhân biết thì người có nỡ hao phí nhiều năng lượng rảnh rỗi đi tiêu diệt Kiếm Thánh Pháp Thánh không?

Lâm Thiên:

– ...

Tất cả Dong Binh phản ứng lại, ánh mắt nhìn Lâm Thiên không chỉ là kính sợ mà tràn ngập tôn sùng.

Diệp Phong tới gần hỏi:

– Lâm Thiên đại nhân, ma hạch thì...?

Diệp Phong đã thay đổi xưng hô, ở trong mắt gã thì bây giờ Lâm Thiên là một cường giả đẳng cấp Pháp Thánh, Diệp Phong không có lá gan xưng huynh gọi đệ với cường giả Pháp Thánh. Lâm Thiên cũng biết giờ mà bảo bọn họ sửa miệng là không thể nào, thế giới này cực kỳ tôn kính cường giả.

Lâm Thiên mặc kệ bọn họ thích kêu sao thì kêu:

– Các người lấy ma hạch ra đi.

Các Dong Binh nghe Lâm Thiên nói mới dám hành động, ai nấy nhanh chóng đào ra từng viên ma hạch, không đến ba phút đã đào xong toàn bộ ma hạch. Sau khi lau sạch ma hạch bỏ vào túi giao cho Diệp Phong.

Diệp Phong hít sâu đưa túi cho Lâm Thiên:

– Lâm Thiên đại nhân, đây là chiến lợi phẩm lần này của đại nhân.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Đây là chiến lợi phẩm của tất cả mọi người.

Diệp Phong lắc đầu nói:

– Không, Lâm Thiên đại nhân, nếu không có đại nhân thì chúng ta đã chết tại đây, càng không có nhiều ma hạch như vậy!

Phong Linh lên tiếng:


– Đúng vậy Lâm Thiên đại nhân, những chiến lợi phẩm ma hạch này thuộc về đại nhân.

Lâm Thiên quét mắt mọi người, thấy có vài người ánh mắt hơi không cam lòng nhưng đều gật đầu với hắn.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Một nửa là chiến lợi phẩm của ta, nửa còn lại các ngươi giữ đi.

Lời Lâm Thiên nói khiến Dong Binh tập thể lộ vẻ mặt vui mừng. Tuy Lâm Thiên lấy đi một nửa nhưng vốn do hắn giết ma thú. Còn lại một nửa được gần năm mươi viên ma hạch! Năm mươi viên ma hạch tam giai thấp nhất có giá trị trên ba vạn khối kim tệ, ba vạn kim tệ tương đương ba trăm vạn nhân dân tệ, thu hoạch siêu phong phú.

Lâm Thiên thấy ánh mắt Diệp Phong còn chút do dự, lòng hắn máy động:

– Các người có hứng thú sau này công tác giùm ta không? Chỉ có một nhiệm vụ, đó là thu mua ma hạch. Đãi ngộ thì sẽ không thiếu kim tệ cho các người, nếu các người làm xuất sắc ta có thể nâng cao thực lực cho các người.

Lâm Thiên nhìn Dong Binh vác búa to, ngoắc tay:

– Qua đây!

Dong Binh cầm búa to tung tăng chạy tới:

– Lâm Thiên đại nhân gọi ta có chuyện gì?

Lâm Thiên đặt tay lên vai nam nhân (thật khó khăn, đối phương cao hơn hai thước, cao hơn Lâm Thiên một cái đầu). Dòng nước ấm mãnh liệt rót vào người nam nhân biến thành lượng lớn đấu khí chui vào đấu khí hải.

Dong Binh cầm búa to bị lực lượng cường đại mới nhập trướng khó chịu hét to:

– A!

Đấu khí hùng dũng bùng nổ, chớp mắt hình thành giáp đấu khí ngoài người Dong Binh.

Chỉ khi vào Kiếm Sư mới có đấu khí chi khải, Dong Binh cầm búa to từ Kiếm Giả sơ giai tiến vào hàng Kiếm Sư, tuy cũng chỉ là Kiếm Sư sơ giai nhưng vọt lên một đẳng cấp. Người có tư chất không tệ cần khoảng mười năm mới lên đẳng cấp này, đa số người suốt đời không thể vấn đỉnh Kiếm Sư, Dong Binh búa to thuộc về nhóm người này. Nam nhân hy vọng xa vời nhất là thực lực của mình đến kiếm Giả cao giai, nhưng bây giờ gã trở thành Kiếm Sư mà vô số người hâm mộ.

Cảnh này khiến đám Dong Binh ngơ ngẩn, thực lực có thể tiến bộ mau vậy sao? Bọn họ trải qua vô số cuộc chiến sống chết thì sao? Vì nâng cao thực lực, ai không bị thương nhiều lần? Trừ đế quốc Lôi Vân là nữ bỏ tiền mời Mục Sư chữa vết thương trên người ra, đám nam nhân sẹo đầy người. Tuy sẹo là huân chương của nam nhân nhưng ai thích rảnh rỗi sinh nông nỗi xăm đống huy chương thế này?

Diệp Phong quỳ xuống:

– Lâm Thiên đại nhân, từ nay về sau Dong Binh đoàn Phong Diệp xin phục vụ cho đại nhân!

Diệp Phong lớn tuổi hơn Lâm Thiên một chút nhưng gã cam lòng quỳ xuống. Ai muốn cả ngày sống trong liếm máu đầu đao? Thu ma hạch sẽ có kim tệ dùng hoài không hết, còn được thưởng nâng cao thực lực. Ai từ chối chuyện như vậy là tên ngốc, Diệp Phong không ngu. Ôm chân Lâm Thiên thì sau này có thể sống sung sướng thoải mái.

Sau khi Diệp Phong quỳ xuống tập thể Dong Binh cũng quỳ. Trong thế giới này quỳ là lễ tiết hết sức kính trọng, bọn họ làm như vậy đã là biểu thị thần phục Lâm Thiên.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Đứng lên hết đi, sau này làm tốt thì người có công sẽ được thưởng. Dù sau này các ngươi muốn trở thành Kiếm Thánh Pháp Thánh vạn người kính ngưỡng cũng không phải không thể được.

Nhóm Diệp Phong không dám mơ xa về Kiếm Thánh, Pháp Thánh, tập thể đến Kiếm Sư đã là chuyện siêu tốt. Toàn bộ thành viên Dong Binh đoàn là Kiếm Sư trở lên, khoe chuyện này ra sẽ rất hãnh diện. Con người sống trên đời vì hai chữ danh lợi, không thiếu kim tệ, có danh tiếng, vậy còn mơ mộng gì thêm nữa?

Đám Dong Binh đồng thanh kêu lên:

– Đa tạ đại nhân!

Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân chạy nhanh đi, cột năng lượng này chọc vào thứ khủng bố trong Ma Thú sâm lâm, Phệ Kim Nghĩ!

Tiểu Linh truyền hình vào đầu Lâm Thiên, con kiến màu đỏ to cỡ ngón cái phô thiên cái địa bò nhanh sang bên này, không thể đoán số lượng.

Lâm Thiên hoàn toàn biến sắc mặt, hét to một tiếng:

– Đi, mau đi theo ta!

Lâm Thiên nói xong thêm thuật tăng tốc ma pháp phong hệ cho mọi người lao nhanh đi hướng ngược với sóng kiến. Đám Dong Binh không hiểu ra sao nhưng với thực lực của Lâm Thiên mà sợ đến thế tất nhiên có thứ cực kỳ đáng sợ đuổi tới.

Lâm Thiên hét to:


– Sóng Tiểu Linh, không muốn chết thì nhanh lên!

Lời này khiến mọi người tốc độ đã đến cực hạn lại tăng tốc ba phần. Phệ Kim Nghĩ, đây là thứ thậm chí không tính là ma thú, nếu chỉ một con thì người bình thường có thể một cước giẫm chết một con. Nhưng Phệ Kim Nghĩ luôn kéo đàn kéo lũ xuất hiện, số lượng mỗi lần đến mấy ngàn vạn, có khi lên hàng ức. Chúng nó có hàm răng siêu tốt, dù là sắt thép cũng bị cắn thủng lỗ. Phệ Kim Nghĩ là thứ cấm kỵ trong Ma Thú sâm lâm.

Ngay cả ma thú bát giai cao giai thấy sóng Phệ Kim Nghĩ cũng né ra xa. Trong Ma Thú sâm lâm thường có câu nguyền rủa người khác là: chúc ngươi gặp đàn Phệ Kim Nghĩ!

Nơi Phệ Kim Nghĩ đi qua không còn người và ma thú, không phải nói đùa. Phệ Kim Nghĩ có răng chắc khỏe không để lại một mẩu xương.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, tốc độ của các người chậm hơn Tiểu Linh một chút, nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn gì sẽ bị đuổi theo. Chủ nhân đương nhiên sẽ không sao nhưng bọn họ thì...

Lâm Thiên gần như rên rỉ:

– Tiểu Linh, đừng chơi ta nữa, mau nói cách giải quyết!

Tiểu Linh lên tiếng:

– Đi tới xéo ba mươi độ về bên trái, khoảng mười phút sau các người sẽ rời khỏi hướng Phệ Kim Nghĩ đi lên. Phệ Kim Nghĩ rất cố chấp, mỗi một lần đi tới đều một đường thẳng cho đến khi dừng lại, không bao giờ quẹo.

Lâm Thiên chợt rẽ sang trái ba mươi độ, hỏi:

– Nếu nó quẹo thì sao?

Tiểu Linh cười tủm tỉm:

– Vậy chỉ có thể trách nhân phẩm của đoàn chủ nhân không tốt.

– Nhân phẩm? Chết tiệt, Tiểu Linh học xấu rồi! Sau này không cho phép học thứ linh tinh trên mạng nữa!

Lâm Thiên nhanh hơn đám Dong Binh rất nhiều nên hắn có thể thoải mái trò chuyện với Tiểu Linh trong đầu.

Mười phút sau nhóm Lâm Thiên lao lên một sơn pha nhỏ. Sóng Phệ Kim Nghĩ cuồn cuộn tràn qua chân núi. Một số ma thú chạy không kịp phát ra tiếng hú thê thảm nhưng giây lát thanh âm ngừng bặt, vì chúng nó bị Phệ Kim Nghĩ đuổi kịp, chớp mắt không còn mẩu xương.

Nhìn sóng triều Phệ Kim Nghĩ khủng bố, da đầu Lâm Thiên tê dại. Đám Dong Binh mặt trắng bệch.

– Mợ nó, không ngờ chúng ta trốn thoát sóng Phệ Kim Nghĩ!

Dong Binh cầm búa to cuồng cười nói:

– Bà nội nó, chuyện này mà nói ra sợ là không ai tin!

Nếu Tiểu Linh không phát hiện sớm chút, với tốc độ của Lâm Thiên có thể trốn thoát nhưng đám Dong Binh thì e rằng đều nằm gọn trong bụng Phệ Kim Nghĩ.

Cái gọi là đại loạn không chết sẽ có phúc dày, đám Lâm Thiên mừng rỡ phát hiện một con Kim Vĩ Ma Hầu vì né sóng Phệ Kim Nghĩ mà xuất hiện cách bọn họ không đủ năm mươi thước.

Thực lực của Kim Vĩ Ma Hầu chỉ có lục giai, biết ma pháp phong hệ. Lâm Thiên về đề phòng Kim Vĩ Ma Hầu chạy trốn nên tung ra thuật thổ lao ngay. Kim Vĩ Ma Hầu bị sóng Phệ Kim Nghĩ hù ngây người lập tức bị giam cầm. Thuật thổ lao là ma pháp thổ hệ lục giai, với lực khống chế của Tiểu Linh thì ma hầu lông vàng không phá được.

Nhóm Lâm Thiên dến gần, Diệp Phong giơ kiếm lên định giết Kim Vĩ Ma Hầu.

Lâm Thiên nhìn con ma hầu lông vàng đáng yêu, hắn lắc đầu nói:

– Nhiệm vụ chỉ cần một ít máu của nó là được, nó và chúng ta cùng nhau trốn khỏi sóng Phệ Kim Nghĩ cũng là có duyên, tha mạng cho nó đi.

Diệp Phong nói:

– Vâng thưa đại nhân!

Lâm Thiên suy tư một chút bắn ra luồng kình khí rạch một lỗ hổng cỡ vừa trên tay Kim Vĩ Ma Hầu, dán tờ giấy vào. Một vòi máu bắn ra từ vết thương Kim Vĩ Ma Hầu bay tới trước bàn tay Lâm Thiên xòe ra, biến thành quả cầu máu đường kính 4cm.

Lâm Thiên hỏi Diệp Phong đứng cạnh:

– Đủ chưa?

Diệp Phong gật đầu lia:

– Đủ, đủ rồi!

Diệp Phong lấy bình bạch ngọc ra:

– Đại nhân bỏ vào đây là được.

Lâm Thiên gật đầu, vung tay lên. Quả cầu lại biến thành máu tươi rơi vào bình bạch ngọc. Diệp Phong vội đóng miệng bình, cất bình bạch ngọc đi.

Lâm Thiên ném thuật trị liệu, vết thương của đột phá nhanh chóng khép lại.

Lâm Thiên hù ma hầu lông vàng:

– Nhóc con, lần này tha cho ngươi, sau này nếu gặp lại thì viên ma hạch của ngươi sẽ thuộc về ta, nghe không?

Con khỉ nhỏ dường như nghe hiểu lời Lâm Thiên nói, trong mắt lộ tia sợ hãi gật đầu lia lịa.

Lâm Thiên kinh ngạc nói:

– Nhóc con giỏi, nghe hiểu tiếng người sao? Rồi rồi, đừng làm bộ dáng tội nghiệp đó, mau chạy trốn đi!

Lâm Thiên thu thuật thổ lao về, Kim Vĩ Ma Hầu thấy vậy phong nguyên tố dâng lên toàn thân, chớp mắt biến mất trước mặt nhóm Lâm Thiên.