Tinh Giới

Chương 12: Trả thù!

Dịch + biên: Tiên Cầm

Nguồn: Lương Sơn Bạc

“Tứ đệ ngươi thật chăm chỉ, đem mật thật biến thành phòng ngủ luôn!” Đoàn Dự cười khẽ nói.

Lâm Thiên nói: “Không có cách nào khác, đệ vừa mới bắt đầu tiếp xúc võ học, so với người khác từ nhỏ đã bắt đầu thì đệ chậm hơn rất nhiều. Nếu không nỗ lực thì tương lai đi ra giang hồ chẳng phải làm mất mặt nhị ca và tam ca sao?”

Đoàn Dự nói: “Lúc ta bắt đầu tập võ, so với đệ còn lớn hơn. Không cần sốt ruột, học võ mà vội vàng hấp tấp là không thể được. Nếu để kinh mạch bị tổn thương thì không thể ngày một ngày hai mà tốt lên được. Đương nhiên, đệ có năng lượng trị liệu nên so với người khác thì tốt hơn. Tứ đệ, không biết năng lượng trị liệu của đệ đã khôi phục chưa?”

Lâm Thiên đi tới, gật đầu nói: “Đã khôi phục rồi, bây giờ đệ trị liệu cho tiểu Vân một chút!” Vương Ngữ Yên nghe vậy, vội vàng đem Đoàn Vân giao cho Lâm Thiên. Lâm Thiên tay trái ôm Đoàn Vân, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Đoàn Vân để Tiểu Linh trị liệu.

Hôm nay giới lực của hắn đã có 28 điểm, nếu dùng toàn bộ thì có thể chữa dứt bệnh cho Đoàn Vân, nhưng Lâm Thiên cũng không định làm vậy lúc này. Nghe thì có vẻ doạ người, nhưng nếu hắn dùng hết giới lực thì ở hiện thực gặp nguy hiểm hắn không thể dễ dàng ứng phó được. Lăng ba vi bộ mặc dù đã học được, nhưng biết và thực hành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Nói là vậy nhưng Lâm Thiên tự tin hắn nhất định sẽ thành thạo, nhưng sự quen thuộc với Lăng ba vi bộ bây giờ của hắn, hắn cũng không cho rằng bản thân có thể tránh được đạn bắn. Đương nhiên, nếu sau này hắn đã thập phần thuần thục thì may ra có thể!

10 điểm giới lực đưa vào cơ thể Đoàn Vân, gương mặt Đoàn vân lộ ra nụ cười rất dễ thương, hai bàn tay nhỏ bé quấy động không ngừng, trông rất thân thiết với Lâm Thiên.

“Tiểu từ, không lâu nữa cháu sẽ nhanh lành bệnh thôi, sẽ không khiến cha mẹ cháu lo lắng nữa!” Lâm Thiên đùa giỡn với Đoàn Vân nói.

“Tam ca, mấy ngày tới đệ sẽ ở chỗ này làm quen với Lăng ba vi bộ. Sau khi chữa khỏi bệnh cho Đoàn Vân, đệ sẽ đi lịch lãm giang hồ. Linh Thứu cung của nhị ca, đệ nhất định sẽ tới, đệ cũng muốn tới Nhạn Môn Quan để bái tế đại ca!”

“Tốt, nhị ca của đệ cũng có không ít thứ tốt đâu!” Đoàn Dự nói tiếp: “Nhưng chỗ của nhị ca mỹ nhân rất nhiều, đệ cẩn thận coi chừng không có đường về … ha ha …!”

“Chàng sao lại cùng tứ đệ nói những lời như vậy!” Vương Ngữ Yên trừng mắt nhìn Đoàn Dự nói.

“Tẩu tử ôm Đoàn Vân nào, thêm một lần trị liệu nữa hẳn là có thể trị dứt rồi!” Lâm Thiên đưa Đoàn Vân giao vào tay Vương Ngữ Yên.

Nghe Lâm Thiên nói vậy, Đoàn Dự vui vẻ nói: “Tứ đệ, thật sao? Có thể nhanh như vậy chữa khỏi cho Vân nhi?”

Lâm Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, trong lúc tu luyện nội công, đệ cảm thấy năng lượng trị liệu trong cơ thể cũng gia tăng không ít, cho nên có thể thêm một lần nữa là trị dứt cho tiểu Vân!”

“Ha ha, tốt, nếu nội công và năng lượng trị liệu của đệ có thể tương hổ lẫn nhau thì thành tựu sau này của đệ khó có thể hạn lượng!” Đoàn Dự nói tiếp: “Tứ đệ, ta và tẩu tử của đệ không quấy rầy đệ tu luyện nữa. Bá phụ và Khô Mộc đại sư cũng chưa biết Vân nhi sắp khỏi bệnh, ta và tẩu tử của đệ chuẩn bị đi một chuyến tới Thiên Long tự!”

“Tam ca, tẩu tử đi thong thả!” Lâm Thiên nói.

Sau khi vợ chồng Đoàn Dự rời đi, Lâm Thiên ở trong viện luyện tập Lăng ba vi bộ. Hắn cảm thấy bước chân càng ngày càng nhẹ nhàng, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Tới lúc Lâm Thiên có thể thi triển ra tốc độ lưu lại vài đạo tàn ảnh thì cũng đả lã qua một ngày một đêm. Lúc này Lâm Thiên đi hết một ngàn bước của bộ pháp chỉ cần năm phút đồng hồ. Tốc độ này đã bằng với tốc độ lúc trước hắn thấy Đoàn Dự thi triển rồi. Nhưng Lâm Thiên biết, đó cũng không phải là tốc độ nhanh nhất của Đoàn Dự. Với thực lực của Đoàn Dự thì thi triển hết một ngàn bước này đoán chừng cũng không quá một phút!

“Lăng ba vi bộ thật sự có thể lăng ba (đi trên nước) sao?” Lâm Thiên đảo mắt nhìn hồ nước trong viện phía xa, quyết định thử một lần, cùng lắm là đi bơi một chút mà thôi! Giẫm chân một cái, thân ảnh Lâm Thiên liền nhoáng lên đã tới bên cạnh hồ. Đề khí, khinh thân hướng mặt hồ bước tới. Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện, hắn dĩ nhiên có thể lăng ba mà đi, chỉ là hắn luyện còn chưa đủ thành thạo nên đôi giày đều bị thấm ướt hết. Thân ảnh hắn di động trên mặt hồ, kiên trì đúng một phút đồng hồ rồi mới hưng phấn huýt một tiếng dài trở lại trên bờ.

“Ha ha, lăng ba mà đi, phiêu bồng như tiên, quá đã!” Lâm Thiên hưng phấn nói. Lăng ba vi bộ là ước mơ của hắn khi đọc tiểu thuyết lúc trước. Hôm nay có thể miễn cưỡng đạp nước mà đi, Lăng ba vi bộ cũng coi như có chút thành tựu. Sự thống khoái trong lòng hắn lúc này thật sự là không thể diễn tả bằng lời được!


Trời đã bắt đầu tối, trong hiện thực chắc cũng đã sáng rồi. Lâm Thiên tắm rửa thay quần áo và giầy rồi đi vào mật thất.

Ý thức trở lại hiện thực, Lâm Thiên cũng không lập tức đứng dậy mà dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, hiện tại thông số tế bào của ta như thế nào rồi?”

“Chủ nhân, cường độ tế bào của người là 91, sức sống tế bào là 89, tinh thần lực là 75. Cường độ tế bào và sức sống tế bào đã gần bằng tố chất thân thể của chiến sĩ bình thường rồi, mà tinh thần lực thì cao hơn một chút.”

“Ừm!” Lâm Thiên biết nếu như không dùng Lăng ba vi bộ, chỉ bằng vào thân thể thì cho dù tố chất thân thể của hắn có cao hơn chiến sĩ bình thường thì sức chiến đấu vẫn yếu hơn họ rất nhiều. Dù sao người ta là thông qua khổ luyện mà đạt được, còn hắn lại thông qua thủ đoạn mà có. Dó đó một tên chiến sĩ bình thường có thể phát huy 100% thực lực mà hắn cùng lắm chỉ có thể phát huy được 80%.

“Xem ra ta cần phải trải qua thực chiến nhiều mới được. Thông số cao cũng vô dụng, tố chất thân thể cũng phải là sức chiến đấu!” Lâm Thiên thầm nghĩ.

Mở mắt ra, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi, Nguỵ Phong đã đi đâu rồi không biết. Lâm Thiên đoán chừng ba người bọn họ đã đi tập luyện. Muốn đi xa trên con đường võ học thì lười biếng là không được. Trong lòng muốn thử xem Lăng ba vi bộ trong hiện thực như thế nào nên thân hình hắn nhoáng lên đã từ trên giường hạ xuống đất.

“Không tệ, xuống giường đã thoải mái hơn, không cần phải dùng thang nữa!” Lâm Thiên thầm nói, rồi đi đánh răng rửa mặt.

“Cốc, cốc, cốc!”

“Ai thế?” Lâm Thiên nhíu mày, từ tiếng gõ cửa, hắn biết không phải là Tả Vân Phi, Tiêu Bạch và Nguỵ Phong vì Tả Vân Phi thì hắn đập cửa chứ không gõ, Nguỵ Phong thì tiếng gõ cửa rất to, còn Tiêu Bạch thì Lâm Thiên chưa thấy hắn để quên chìa khoá bao giờ!

Mở cửa ra, quả nhiên thấy một gương mặt xa lạ.

“Ngươi tìm ai?” Lâm Thiên nhạt nhạt nói, hắn cho rằng người này đến tìm mấy người Tả Vân Phi, bởi vì ngoài mấy người Tả Vân Phi ra thì tại đại học Hải Thiên này Lâm Thiên cũng không có người bạn nào khác. À, còn có Chu Dao nữa.

“Ngươi là Lâm Thiên?” Người này có thái độ rất cao ngạo, giống như hắn chính là vua ở đây vậy. Đối với loại người này Lâm Thiên coi như là một thằng hề nên lạnh nói hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cách xa Chu Dao một chút, nàng không phải là người mà ngươi có thể với tới. Cho dù là ngươi có cứu tính mạng của nàng thì chênh lệch giữa ngươi và nàng vẫn như một tên ăn mày và một công chúa thôi!” Hắn nói tiếp: “Nhỡ kỹ, ta là Lâm Uy, nếu như ngươi vẫn còn dây dưa với Chu Dao thì ngươi nên có thể bất tri bất giác mà biến mất khỏi thế giới này đó!”

“Phanh!” Lâm Thiên mạnh tay đóng cửa lại: “Chuyên quái gì thế này!”

Lâm Uy ở ngoài cửa suýt chút nữa đã bị cánh cửa đập trúng mũi. Hắn nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lâm Thiên thấy bản thân cũng không có quấn quýt Chu Dao, không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên tự sướng tìm tới cửa khiến hắn cũng không biết nói gì!

“Họ Lâm, cũng cùng họ với ta, nhưng cho dù năm trăm năm trước có là một người một nhà đi chăng nữa, nếu dám chọc đến ta thì đừng trách ta không khách khí!” Lâm Thiên thầm nghĩ.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần! Đây chính là nguyên tắc của Lâm Thiên!

“Tiểu Linh, có điều tra ra thế lực phía sau người lần trước tập kích ta không?” Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Đã điều tra được, lúc đó người liên hệ với tay súng bắn tỉa tên là Sơn Bản Thái Dương thuộc thế lực hắc đạo Tổ chức Sơn Khẩu của Nhật Bản. Sơn Bản Thái Dương là người phụ trách của Tổ chức Sơn Khẩu tại phía bắc Trung Quốc, phụ trách ở phía nam mà một người phụ nữ tên là Y Điền Tịch Hương, nhưng người khác đều gọi nàng ta là Độc Mân Côi*.”


“Sơn Bản Thái Dương? Tên này nghe rất oai!

“Tổ chức Sơn Khẩu là thế lực hắc đạo lớn nhất của Nhật Bản, hiện giờ ta còn chưa thể đụng vào. Nhưng để cho chúng gặp chút phiền toái thì vẫn có thể! Tiểu Linh, có thể tìm được một ít chứng cứ phạm tội của Sơn Bản Thái Dương không?”

Tiểu Linh cười hì hì nói: “Đương nhiên có thể thưa chủ nhân, máy tính cá nhân của hắn có chứa rất nhiều những thứ đó, Tiểu Linh đã phục chế lại rồi!”

Lâm Thiên nói: “Đem những tư liệu đó chuyển tới Cục bảo an quốc gia đi. Chú ý đừng lưu lại vết tích!”

“Yên tâm chủ nhân, Tiểu Linh là một quang não văn minh cấp mười hai siêu cấp, cho bọn họ thêm một ngàn năm nữa cũng không có khả năng phát hiện được!” Tiểu Linh tự hào nói.

Lâm Thiên hiếu kỳ hỏi: “Ta cứ nghe ngươi nói cái gì văn minh cấp mười hai, cấp mười hai rất lợi hại hả? Địa cầu thuộc cấp mấy?”

Tiểu Linh nói: “Đương nhiên là lợi hại rồi, văn minh cấp mười hai (12) đã là văn minh đỉnh cao của vũ trụ rồi. Địa cầu chỉ có thể coi là văn minh cấp ba (3) mà thôi.”

Cấp 3 so với cấp 12, không cần Tiểu Linh nói thì Lâm Thiên cũng biết chênh lệch cỡ nào rồi! Địa cầu trong mắt người thuộc nền văn minh cấp 12 chẳng qua chỉ là một văn minh nguyên thuỷ mà thôi!

Cục bảo an quốc gia.

“Mấy tư liệu này từ đâu tới?” Cục trưởng cục bảo an Lôi Bằng vừa mới từ bên ngoài trở, chỉ vào hơn 11 văn kiện trên bằn hỏi trợ lý Tiểu Vương hỏi.

“Cục trưởng, tôi cũng không rõ, tôi vừa mới thấy chúng trong lúc chỉnh lý lại sự kiện về cuộc đấu súng ở lễ quốc khánh.” Tiểu Viên ngẩng đầu lên từ trong một đống tư liệu nói.

Lôi Bằng gật đầu, ngồi xuống từ từ mở một văn kiện ra xem. Nội dung bên trong khiến hắn càng đọc càng bốc hoả!

“Ngày x tháng y năm z, thanh trừ tổ chức …!”

“Ngày a tháng b năm c, nhận hối lộ một trăm vạn, hoàn thành sơ bộ khống chế!”

“Ngày t tháng h năm g, trả tiền cho tổ chức … một ngàn vạn, để thực hiện ba sự kiện khủng bố làm hơn 100 người chết!”

Lần lượt xem mớ văn kiện, sắc mặt Lôi Bằng càng lúc càng đen, càng lúc càng âm trầm khiến cho Tiểu Vương đang vùi đầu trong đống tư liệu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.

Mở văn kiện cuối cùng ra, bên trong chỉ có một một tờ giấy nên Lôi bằng rất nhanh đọc xong.

“Đây là tư liệu trong máy tính cá nhân của Sơn Bản Thái Dương – người phụ trách tổ chức Sơn Khẩu tại phía bắc Trung Quốc.

Ký tên: một hacker hảo tâm của Trung Quốc.”

“Tiểu Vương, lập tức thông báo đội trưởng đội hành động đặc biệt – Hứa Cường, để hắn dẫn tổ A đi bắt Sơn Bản Thái Dương!” Lôi Bằng tức giận nói.

“Cục trưởng, nếu không có chứng cứ, bắt Sơn Bản Thái Dương về, e rằng sẽ đưa tới tranh cãi quốc tế!” Là trợ lý của cục trưởng Cục bản an quốc gia, đương nhiên Tiểu Vương biết Sơn Bản Thái Dương là ai.

“Chứng cứ đã đủ, lập tức để Hứa Cường hành động!”

“Vâng cục trưởng!” Tiểu Vương nhanh nhẹn trả lời. Sơn Bản Thái Dương bọn họ cũng đã bắt một lần nhưng bởi vì không đủ chứng cứ nên đành phải thả. Hôm nay lại có cơ hội bắt hắn, tự nhiên là rất vui mừng.

“Nếu phản kháng, cứ giết!” Lôi Bằng bồi thêm một câu. Tiểu Vương rùng mình, gật đầu, lập tức nhấc điện thoại lên gọi.

———————————

*: Hoa hồng có độc.