Tôi ngừng lại, bầu không khí ngạt thở chỉ được phá tan bởi tiếng sáo êm dịu.
Rồi bỗng nhiên nhân viên trị liệu bật cười. Tôi bắt gặp ánh mắt của cô ấy và tôi cũng bắt đầu cười như bị ma làm.
"Cô nói đúng," nhân viên trị liệu nói, rồi ngồi xuống dụi mắt. "Cô nói đúng. Bà ấy sẽ không bao giờ biết."
"Vậy chúng ta giao kèo nhé?" tôi nói. "Cô chỉ tẩy lông chân và lông mày cho tôi, và chúng ta sẽ giữ bí mật về phần còn lại."
"Thay vì đó tôi có thể mát xa cho cô," nhân viên trị liệu nói. "Để cho hết thời gian."
"Đúng thế!" tôi thở phào. "Hoàn hảo!"
Cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tôi nằm xuống giường, nhân viên trị liệu đắp khăn tắm lên người tôi một cách chuyên nghiệp.
"Vậy là bà Sherman có con trai ạ?" cô ấy nói nhẹ nhàng và vuốt tóc tôi ra phía sau.
"Đúng vậy." tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. "Vậy bà ấy thậm chí chưa bao giờ nhắc đến anh ta sao?"
"Không, nếu như tôi nhớ không nhầm. Bà ấy đến đây làm nhiều năm nay rồi..." Nhân viên trị liệu nhún vai. "Tôi luôn luôn tâm niệm rằng bà ấy không có con cái."
"Ồ vậy à," tôi nói và nằm xuống dưới, cố gắng không biểu lộ sự ngạc nhiên.
Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, tôi ra khỏi phòng trị liệu, cảm giác lâng lâng. Tôi có một cặp lông mày hoàn toàn mới, đôi chân mịn màng và cảm giác sảng khoái lan khắp cơ thể nhờ liệu pháp mát xa dầu thơm tuyệt vời.
Elinor đang chờ ở bàn lễ tân, khi tôi đến gần, bà ấy đảo mắt nhìn tôi xét nét từ trên xuống dưới. Trong khoảnh khắc kinh khủng nào đó, tôi nghĩ bà ấy sẽ bắt tôi xắn tay áo lên để kiểm tra độ mịn màng của cánh tay - nhưng tất cả những gì bà ấy nói là, "Lông mày của cháu nhìn khá hơn nhiều rồi đấy." Rồi bà ấy quay mặt bước ra ngoài cửa, còn tôi vội vã theo sau.
Khi quay trở lại xe, tôi hỏi, "Bác cháu mình sẽ ăn trưa ở đâu ạ?"
"Nina Heywood tổ chức một bữa tiệc từ thiện nho nhỏ và thân mật ủng hộ những nạn nhân đang chết đói ở Uganda," bà trả lời, mắt sắm soi những ngón tay tỉa tót kỹ lưỡng của mình. "Hầu như tháng nào bác ấy cũng tổ chức những sự kiện như thế này. Cháu có biết gia đình nhà Heywood không? Hay gia đình nhà van Gelder?"
Tất nhiên tôi không biết cái quái gì về họ cả.
"Không ạ," tôi nghe mình trả lời. "Nhưng cháu biết gia đình nhà Webster."
"Nhà Webster à?" Bà ấy nhướn đôi lông mày cong hình cung lên. "Có phải gia đình Webster ở Newport không?"
"Gia đình Webster ở Oxshott cơ ạ. Janice và Martin." Tôi nhìn bà ấy ngây thơ. "Bác có biết họ không ạ?"
"Không," Elinor nói và nhìn tôi lạnh lùng. "Bác không nghĩ là mình biết họ."
Chúng tôi im lặng trong suốt chặng đường còn lại. Rồi bỗng nhiên xe dừng, chúng tôi xuống xe, đi bộ vào cái sảnh sang trọng nhất và lớn nhất mà tôi từng thấy, một người mặc đồng phục đứng canh cửa và gương soi treo ở khắp nơi. Chúng tôi bước vào cái thang máy mạ vàng đưa lên chắc phải rất rất nhiều tầng với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, rồi đi vào một căn hộ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ căn hộ nào như thế.
Nơi này thật sự rất hoành tráng, sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, có cầu thang đôi và một cái piano trang trọng được đặt trên bục. Tường được phủ lụa sáng màu trang trí với những bức tranh to có khung màu vàng, và trên các cột khắp phòng là những dải hoa trang trí được treo rủ xuống, tôi chưa nhìn thấy những thứ này bao giờ. Những người phụ nữ gầy như que tăm trong những bộ quần áo đắt tiền đang chuyện trò sôi nổi, vài quý ông ăn vận đẹp đẽ đang lịch sự lắng nghe, những người hầu bàn đang đi mời sâm panh, và một cô gái trong chiếc váy thướt tha đang chơi đàn hạc.
Đây là một bữa trưa từ thiện nho nhỏ sao?
Chủ nhà của chúng tôi, bà Heywood, là một phụ nữ nhỏ nhắn mặc đồ màu hồng, bà định bắt tay tôi thì người phụ nữ đội chiếc mũ đính đầy châu báu đến khiến bà sao nhãng. Elinor giới thiệu tôi với bà Parker, ông Wunsch, và cô Kutomi, rồi đi mất, khiến tôi phải vận hết khả năng bắt chuyện với mọi người, mặc dù có vẻ như họ đang suy đoán chắc tôi phải là bạn thân của hoàng tử William.
"Kể cho tôi đi." bà Parker giục giã. "Thế cậu trai trẻ tội nghiệp đó đã chịu đựng thế nào sau... mất mát to lớn như thế?" bà ấy thì thầm.
"Cậu bé đó có phẩm cách cao quý bẩm sinh," ông Wunsch nói rất mạnh mẽ. "Những người trẻ tuổi ngày nay cần học nhiều điều từ cậu ấy. Nói cho tôi có phải cậu ấy định gia nhập quân ngũ không?"
"Cậu ấy... cậu ấy không hề nhắc tới chuyện đó," tôi nói không mấy nhiệt tình. "Ông làm ơn thứ lỗi."
Tôi chuồn ra nhà vệ sinh - nó cũng rộng lớn xa xỉ như phần còn lại của ngôi nhà, với những cái giá để các loại xà phòng cao cấp và những lọ nước hoa miễn phí, và một cái ghế tựa thoải mái để ngồi. Tôi có phần ước rằng mình có thể ở trong này cả ngày, thực sự như vậy. Nhưng tôi không dám nấn ná lâu hơn nữa, chẳng may Elinor lại đi tìm tôi. Tôi đàng ráng sức ép mình đứng dậy quay trở lại với đám đông kia, nơi đám người bồi bàn đang đi lại khẽ khàng, miệng lẩm bẩm, "Bữa trưa sẽ được phục vụ ngay bây giờ."
Khi mọi người tiến đến chỗ hai cánh cửa to lớn kia, tôi nhìn quanh tìm Elinor nhưng không thấy đâu cả. Một quý bà lớn tuổi mặc váy ren đen đang ngồi trên chiếc ghế cạnh tôi, rồi bà ấy bắt đầu đứng dậy tì vào chiếc gậy.
"Hãy để cháu giúp bà," tôi nói, vội vã tiến đến khi bà ấy loạng choạng. "Để cháu cầm giúp bà ly sâm panh nhé!"
"Cảm ơn cháu yêu quý!" Người phụ nữ mỉm cười khi tôi nắm tay bà, và chúng tôi cùng chậm rãi bước vào phòng ăn lộng lẫy như một toà lâu đài. Mọi người kéo ghế ngồi xuống quanh những chiếc bàn ăn tròn, và đám bồi bán nhanh chóng phục vụ bánh mì.
"Margaret," bà Heywood nói, tiến đến chìa tay về phía bà cụ. "Cầm lấy tay tôi đi. Bây giờ để tôi đưa bà đến chỗ ngồi..."
"Cô gái trẻ này đang giúp tôi rồi," bà nói khi tự mình ngồi xuống ghế, còn tôi mỉm cười khiêm nhường với bà Heywood.
"Cảm ơn cô nhé!" bà ấy lơ đãng nói. "Bây giờ, cô có thể cầm giúp tôi chiếc ly... và mang một ít nước ra bàn này được không?"
"Tất nhiên rồi!" tôi nói và mỉm cười thân thiện. "Không vấn đề gì."
"Còn tôi uống cocktail G&T," một người đàn ông lớn tuổi ngồi xuống gần đó nói thêm, xoay xoay người trong ghế.
"Sẽ có ngay."
Chuyện vừa rồi chứng minh mẹ mình nói đúng. Cách làm quen với một người là giúp đỡ họ. Tôi cảm thấy rất đặc biết, đang giúp đỡ chủ nhà. Cứ như thể tôi đang đứng ra tổ chức tiệc cùng bà ấy vậy?
Tôi không chắc nhà bếp ở đâu nhưng đám người bồi bàn đều tiến đến một góc ở cuối phòng. Tôi đi theo họ qua hai cánh cửa, và thấy mình đang ở trong một gian bếp mà mẹ tôi chắc hẳn sẽ khao khát muốn có. Khắp nơi lát đá granite và cẩm thạch, một cái tủ lạnh trông giống quả tên lửa không gian, và một cái lò nướng bánh pizza được gắn vào lường! Đám bồi bàn mặc áo sơ mi trắng đang vội vã bê ra bê vào các khay thức ăn, hai bếp trưởng đứng ở khu vực trung tâm bêm cái lò nướng, đang cầm những cái chảo nóng sôi sùng sục, tiếng ai đó đang hét lên, "Chết tiệt, đống khăn ăn ở đâu rồi?"
Tôi tìm thấy một chai nước và một cái cốc, đặt chúng lên khay rồi nhìn quanh xem bình rượu gin ở đâu. Khi tôi cúi xuống mở cánh tủ đựng đồ ăn ra thì một người đàn ông với mái tóc tẩy màu cắt ngắn vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Này! Cô đang làm gì đấy?"
"Ồ, xin chào!" tôi nói, và đứng dậy. "Tôi chỉ đang tìm chai rượu gin. Có người muốn uống cocktail G&T."
"Chúng ta không có thời gian cho cái đó!" anh ta quát lên. "Cô có nhận thấy đang thiếu người phục vụ không? Chúng ta cần mang thức ăn đặt lên bàn!"
Đang thiếu người phục vụ sao? Tôi nhìn anh ta trừng trừng không hiểu gì một lúc. Rồi khi đưa mắt nhìn xuống cái chân váy màu đen của mình, tôi chợt hiểu ra mọi việc, và tôi phá lên cười kinh ngạc.
"Không! Tôi không phải là... Ý tôi là, tôi thực ra là một trong những..."
Tôi nói như thế nào để không xúc phạm anh ta nhỉ? Tôi chắc chắn làm một người bồi bàn cũng cần phải có rất nhiều kỹ năng. Dù sao thì biết đâu anh ta lại là một diễn viên nghiệp dư trong thời gian rảnh rỗi.
Nhưng khi tôi đang rùng mình thì anh ta đặt vào tay tôi một cái khay bạc đầy cá hun khói.
"Cầm lấy! Ngay bây giờ!"
"Nhưng tôi không phải..."
"Ngay bây giờ! Thức ăn đặt lên bàn!"
Sợ hãi, tôi vội vã đi ngay. OK. Việc tôi cần làm là thoát khỏi anh ta, đặt cái khay này ở đâu đó và tìm chỗ ngồi của mình.
Thật cẩn trọng tôi quay trở lại phòng ăn, và tha thẩn giữa hai dãy bàn, tìm xem có mặt bàn nào trống để đặt cái khay lên không. Nhưng dường như không có cái bàn nào hay thậm chí cái ghế trống nào. Tôi thực sự không thể đặt nó lên sàn nhà, nhưng thật đáng xấu hổ nếu len lỏi vào đám khách và đặt nó lên bàn.
Chuyện này thực sự khó chịu. Cái khay khá nặng, cánh tay tôi bắt đầu. Tôi đi qua ghế của ông Wunsch và khẽ mỉm cười với ông, nhưng ông ấy thậm chí không nhận ra tôi. Cứ như thể tôi bỗng biến thành người tàng hình vậy.
Chuyện này thật nực cười. Phải có chỗ nào đó để tôi đặt cái khay này xuống chứ.
"Cô-có-định-phục-vụ-thức-ăn-không-đấy?" một giọng nói giận dữ rít lên phía sau lưng khiến tôi giật nảy mình.
"OK!" tôi đáp lại, cảm thấy hơi lo sợ. "OK, tôi sẽ phục vụ đây."
Ôi, vì Chúa. Có lẽ việc đơn giản hơn là cứ việc phục vụ món này. Rồi ít ra thì nó cũng biến mất, và tôi có thể ngồi xuống. Tôi ngần ngại tiến đến cái bàn gần nhất.
"Ừm... có ai muốn ăn một ít cá hồi hun khói không? Tôi nghĩ đây là cá hồi... còn đây là thịt cá hồi..."
"Rebecca?"
Một cái đầu với kiểu tóc rất thanh lịch ở trước mặt tôi đang ngoái nhìn quanh khiến tôi giật nảy mình. Elinor đang ngẩng lên nhìn tôi trừng trừng, hai con mắt bà ấy như hai lưỡi dao.
"Chào bác," tôi lo lắng nói. "Bác có muốn ăn một chút cá không?"
"Cô nghĩ cô đang làm gì vậy?" bà ấy nói nhỏ đầy giận dữ.
"Ồ!" tôi nín thở. "Ừm, cháu chỉ, bác biết đấy, đang giúp một tay..."
"Tôi sẽ dùng chút cá hồi hun khói, cảm ơn cô," một phụ nữ mặc áo khoác màu vàng nói. "Cô có nước xốt không béo của Pháp chứ?"
"Ừm... vâng, vấn đề thực sự tôi không phải là..."
"Rebecca!" giọng Elinor bắn ra từ cái miệng chỉ hé mở. "Đặt nó xuống. Chỉ việc... ngồi xuống đi."
"Vâng. Tất nhiên rồi." Tôi bối rối liếc nhìn khay đựng cá. "Hay là cháu cứ tiếp mọi người, vì dù sao cháu cũng đang đứng ở đây mà..."
"Đặt nó xuống! Ngay bây giờ!"
"Vâng." Tôi ngơ ngác nhìn một lúc, rồi thấy một người bồi bàn đang tiến đến phía mình cầm theo một chiếc khay trống. Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi gửi nhờ khay cá hồi hun khói vào tay của anh ta rồi vội vã chạy về chỗ mình với đôi chân run rẩy, nhẹ nhàng cào lại tóc.
Khi ngồi xuống, tôi trải rộng cái khăn ăn trên đầu gối, cả bàn ăn im lặng. Tôi nhoẻn miệng cười thật thân thiện nhưng không ai đáp lại. Rồi một người phụ nữ lớn tuổi đeo khoảng sáu chuỗi ngọc chai lớn và máy trợ thính nhoài người về phía Elinor thầm thì, đủ to để tất cả chúng tôi đều nghe thấy, "Con trai cô hẹn hò với.. một cô hầu bàn à?"
----------------------
*. Một môn thể thao người chơi cưỡi ngựa dùng chày có cán dài đánh bóng vào trong các cầu môn
NGN SÁCH CHI TIÊU
Ở NEW YORK CỦA BECKY BLOOMWOOD
NGN SÁCH CHI TIÊU HÀNG NGÀY (TRÙ BỊ)
Thức ăn
$50
Mua sắm
$50 $100
Chi tiêu lặt vặt
$50 $60 $100
TỔNG CỘNG
$250
NGN SÁCH CHI TIÊU HÀNG NGÀY (ĐÃ ĐIỀU CHỈNH)
NGÀY THỨ BA
Thức ăn
$50
Mua sắm
$100
Chi tiêu lặt vặt
$365
Các khoản chi khác
$229
Cơ hội mua sắm hạ giá hàng mẫu đặc biệt
$567
Cơ hội mua sắm hạ giá hàng mẫu đặc biệt khác
$128
Các khoản chi đột xuất
$49
Các chi phí thiết yếu phục vụ cho công việc (giày dép)