Charlotte Jefferson không thể nhịn được cười. Bà đặt một cái bánh anh đào vào lò nướng và hẹn giờ rồi tiếp tục với việc đan len.
“Đừng cười nhăn nhở thế nữa”, bà mắng Harry, con mèo đen đang ngồi trên ghế sô-pha và nhìn bà một cách ngộ nghĩnh. “Tao biết, tao biết rồi, nhưng thật tuyệt vì tao không tin là nó lại xảy ra”.
Chuông cửa reo vang, Charlotte cẩn thận đặt bộ đồ đan sang một bên và ra mở cửa. Vốn tính thận trọng, bà kiểm tra xem ai đang đứng bên ngoài, và nhận ra đó là cô con gái yêu quý của mình. Sau khi mở khóa, bà kéo cửa trước ra. “Soo mẹ lâu thế”. Olivia vừa bước vào nhà vừa hỏi Charlotte. Lúc chị dừng lại thì đã đi được nửa đường vào bếp. Chị nhìn quanh rồi bước vào phòng khách, buông mình xuống ghế sô-pha như thể chẳng còn chút sức lực nào. “Olivia, con sao thế”. Charlotte hỏi và lo lắng trước thái độ kỳ lạ của con gái.
Olivia bắt chéo chân và ngay lập tức lại ngồi xuống. Hai tay chị ôm mặt. “Con nghĩ con vừa phạm một sai lầm khủng khiếp”.
“Sai lầm gì?”.
Olivia buông thõng tay và nhìn vô hồn vào cửa sổ phòng khách, vai chị rung lên. “Đó là Jack và con”.
Charlotte ngạc nhiên. “Trời ơi, con mới cưới chưa đầy ba tháng.”
“Mẹ nghĩ rằng con không biết thế à? Gần đây... gần đây hình như chúng con không thể nói chuyện được với nhau”.
“Con và Jack ấy à? Tại sao thế?”.
“Ôi, mẹ ơi. Con thấy tệ quá. Chúng con khác nhau quá nhiều, suốt ngày cãi vã, cáu giận lẫn nhau và… và…”.
“Thôi thôi nào”, Charlotte dịu dàng thủ thỉ. Mọi chuyện chắc hẳn đang rất tồi tệ với con gái bà. Trong suốt những năm lấy Stan, Olivia chưa bao giờ chạy về nhà sau khi cãi nhau với chồng để xin lời khuyên của cha mẹ.
“Con rất yêu Jack”.
“Tất nhiên là thế rồi”, từ vài tháng trước khi thú nhận là mình đang yêu, Olivia đã có tình cảm với người đàn ông ấy, nay thì mặt chị đanh lại vì cố ngăn những giọt nước mắt.
“Con yêu Jack, nhưng anh ấy... anh ấy là một người lôi thôi. Con không thể chịu đựng được”.
“Phải thỏa hiệp chứ, con yêu”.
“Mẹ nghĩ là con chưa thử à?”. Olivia lắc đầu. “Con không muốn phải nhắc nhở suốt về việc nhặt quần áo bẩn, nhưng nếu không nhắc thì suốt ngày con phải chạy theo mà dọn dẹp cho anh ấy.”
“Đợi ở đây nhé” Charlotte lẩm bẩm. “Mẹ đi pha tách trà”. Cuộc nói chuyện quan trọng rất cần phải có trà Khi uống trà, mọi thứ bỗng trở nên ý nghĩa hơn. Chuyện giữa Olivia và Jack có vẻ nghiêm trọng thực sự.
Gần mười phút sau, Charlotte quay trở lại. Bà bê theo một cái khay, trên đặt một ấm sứ lớn cùng hai cái chén và một đĩa bánh quy. Olivia ngồi ở mép ghế sô-pha, tay cầm một cái khăn ướt.
“Thuật lại từ đầu cho mẹ nghe nào”, Charlotte vừa nói vừa nâng ấm rót. Bà đưa ly trà đầu tiên cho Olivia rồi mới rót cho mình. Olivia đặt cái chén lên bàn. Chị có vẻ mất bình tĩnh.
“Con... con không biết mọi chuyện bắt đầu thế nào nữa. Nhưng tối nay, khi về đến nhà và thấy một đống lộn tùng phèo trong nhà tắm, con thất vọng hoàn toàn. Con nhận ra rằng Jack chẳng quan tâm gì đến việc gọn gàng ngăn nắp như mình, nhưng dù thế thì cũng không nên vứt cả khăn tắm ướt trên sàn nhà chứ? Anh ấy chẳng thèm nhặt cả đồ lót bẩn của anh ấy nữa kia”.
Charlotte thở dài.
“Có lẽ con không nên phàn nàn, nhưng con không chịu đựng nổi, thế rồi Jack gầm lên và...”. Môi dưới Olivia rung rung. “Chúng con đã trút vào nhau những lời không nên nói. Jack bỏ đi trước, sau đó đến lượt con. Con buồn lắm”.
“Tất nhiên là con buồn rồi”. Charlotte hết sức thông cảm với con gái.
“Khi từ Hawaii trở về, anh ấy đã cố gắng giữ nhà của ngăn nắp, nhưng chẳng mấy chốc đâu lại hoàn đấy”.
“Jack là người đàn ông dành cho con”, Charlotte nói. “Như trường hợp bố con và mẹ, vấn đề lại là thói kỹ tính nhặt nhạnh của ông ấy, dường như chẳng bao giờ bố con muốn loại bỏ một thứ gì. Mẹ khó chịu vứt một nắm thuốc mua đã mười năm vào thùng rác mà bố con lại bực mình...”. Bà nhớ lại và thở dài. Bây giờ, khi chồng bà đã mất, những nhược điểm của ông bỗng dưng lại biến thành quá nhỏ nhặt không đáng bị xét nét.
“Bản thân con cũng có những thói quen rất khó chịu, con biết đấy”. Olivia nói. “Mẹ, mẹ có nghĩ rằng con có tính ép buộc người khác không?”. Charlotte không muốn trả lời nhưng Olivia biết mẹ đang nghĩ gì. Chị tiếp tục. “Chỉ vì con muốn anh ấy đóng nắp hộp thuốc đánh răng vào và treo khăn trên giá, như thế là hoàn toàn bình thường chứ, phải không ạ?”
“Ai cũng chỉ thoải mái tới một mức nhất định”, Charlotte nói với hy vọng xoa dịu tình hình. Bà vừa tình cờ dọc được câu nói đó trong một bài báo.
“Con không thể tin là con lại chạy về với mẹ trong tình trạng thế này”. Olivia khóc. “Khổ nỗi con không bao giờ ngờ rằng mình và Jack lại có thể cãi nhau... gay gắt đến thế.”
“Olivia, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau. Có như thế mới hiểu nhau được chứ”.
Olivia gật đầu. “Con biết... nhưng cả hai chúng con đều rất ương bướng. Bây giờ con đoán Jack đã rất hối hận vì cưới con”.
“Mẹ chắc chắn Jack không nghĩ vậy”.
“Jack bảo con rằng anh ấy chán những gì con bắt anh ấy ăn, và rằng nếu nhìn thấy món đậu phụ lần nữa, anh ấy sẽ đổ vào thùng rác. Nhưng mẹ ạ, chế độ ăn của Jack tệ lắm. Anh ấy cho rằng con bắt ăn uống như thế cốt để ép cân anh ấy. Trong khi tất cả những gì con mong muốn là giúp anh ấy ăn uống khoa học hơn, có lợi cho sức khỏe hơn”.
“Tất nhiên là con muốn chồng con ăn uống hợp lý, nhưng....”
“Anh ấy bảo nếu bọn con sống xa nhau thì anh ấy sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều”.
Charlotte sửng sốt. “Mẹ nghĩ chồng con không có ý đó”.
Olivia lại ôm mặt. “Con nghĩ là có vì ngay sau đó anh ấy đã bỏ đi. Con không để anh ấy bỏ con mà ra đi nên con cũng đi. Mẹ có nghĩ rằng con làm vậy là trẻ con không?”.
Charlotte phải công nhận là con gái bà cũng có phần nào đó hơi buồn cười. Đáng ra Olivia phải là một người tranh luận rất cừ mới đúng chứ. “Con nên làm gì bây giờ?”. Olivia nài nỉ mẹ. “Con có nên trở về nhà và vờ như không có chuyện gì xảy ra không?”.
“Tốt”, Charlotte nói và nhẹ nhàng vỗ vào vai con gái mình. “Trước hết, mẹ chắc chắn là Jack cũng đang buồn bã giống như con vậy. Hai đứa cần nhớ rằng các con đã sống độc thân nhiều năm, cần phải biết điều chỉnh cho phù hợp với hôn nhân. Tốt hơn hết là nên mua cho mỗi đứa một tuýp thuốc đánh răng riêng.”
“Con mua rồi ạ”, Olivia trả lời đầy phẫn nợ. “Nhưng Jack không nhớ nổi cái nào là của anh ấy. Thậm chí anh ấy không tìm thấy tuýp thuốc đánh răng của mình, tiện thấy của con sờ sờ ra đó, thế là anh ấy dùng luôn của con”. Chị nhấc ly trà chiêu một ngụm. “Rồi anh ấy cau có khi con nhắc nhở. Theo Jack, lôi thôi một chút cũng chẳng làm sao cả”.
“Mẹ biết”.
“Mẹ không hình dung nổi đâu. Có đêm, con tìm thấy một hộp bơ lạc mở nắp để ở bàn bếp. Con dao vẫn còn cắm trong đó”.
Charlotte há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Rõ ràng là giữa đêm khuya Jack đã dậy và tự làm cho mình một cái bánh.”
“Mẹ nghĩ rằng con đã không cho chồng dùng bơ lạc trong bữa ăn”. Charlotte cố nhịn cười.
“Không mẹ ạ. Jack biết điều đó mà. Như vậy là tốt cho sức khỏe của anh ấy.”
“Ôi con gái yêu”.
Olivia ngẩng phắt đầu lên khi nghe tiếng động cơ nổ. Chị đứng phắt dậy, lao ra chỗ cửa sổ. “Jack vừa đỗ xe ngoài kia”. Chị rướn vai lên nhìn rồi quay lại với Charlotte. Như thể đang tuyên án trước tòa, chị dứt khoát dặn, “bảo anh ấy là con không có ở đây”.
“Ollvia, con buồn cười thật đấy. Xe của con đang đỗ trên đường vào nhà. Mẹ sẽ không nói dối chồng con đâu”.
“Hãy nhìn con, mẹ. Hãy nhìn con đi. Con là một phụ nữ trưởng thành nhạy cảm, hay ít nhất là lúc chưa lấy Jack Griffin con vẫn là một người nhạy cảm. Và bây giờ, con như trở lại với thưở còn là thiếu nữ mới lập gia đình. Trong đời mình, con chưa từng chạy về với mẹ và lúc này - lúc này chỉ cần mẹ nhìn con thôi. Mẹ biết là con đang bối rối mà. Con sẽ nói chuyện với Jack sau khi lấy lại bình tĩnh”.
Chuông cửa reo. Olivia thở dài. “Con cần phải trang điểm lại... và con không muốn anh ấy biết... Ôi mẹ muốn nói gì với anh ấy cũng được”. Charlotte nhíu mày.
Olivia biến mất và Charlotte đi ra cửa trước. Jack không ngạc nhiên khi bà Charlotte mở cửa trước khi anh nhấn chuông. Anh đang mặc một cái áo mưa mỏng và như thường lệ, tay anh đút trong túi.
“Chào Jack”.
Mặt vẫn còn tối sầm, Jack gật đầu. “Chào mẹ Charlotte.”
“Mẹ có thể giúp gì cho con?”.
“Mẹ cho con một phút được không?”.
Charlotte ngập ngừng rồi ra hiệu bảo anh vào. “Tất nhiên rồi. Vào trong đi con”.
Jack bước vào trong nhà rồi nhìn quanh. Charlotte phát hiện ra rằng cái nhìn của anh chàng dừng lại ở hai cái chén uống trà, nhưng anh chẳng hề nhận xét gì trước việc Olivia đang ở đây.
“Chiều nay con nghe thấy một lời dồn và con muốn xem là có đúng không.”
“Ngồi xuống đi”, Charlotte mời và cố giấu sự buồn cười trước thái độ của Olivia và Jack. Họ đang hành động như hai dứa trẻ, mặc dù khi Olivia vẫn còn là trẻ con, con gái bà cũng chưa bao giờ hành động như thế này. Tuy nhiên, Charlotte vẫn thấy lo lắng. Cái bé có thể xé ra to và cuối cùng sẽ là hậu quả khôn lường. Đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Bà hy vọng họ sẽ cho nhau cơ hội để tự hoàn thiện mình.
Jack ngồi lên tay ghế và gõ vào đầu Harry khi đi qua chỗ con mèo. Harry chẳng phản ứng gì khi bị đau. Nó chỉ hơi khó chịu với anh một chút. “Con nghe thấy gì?”. Charlotte hỏi và ngồi xuống. Bà nhấc bộ đồ đan len lên với hy vọng nó sẽ giúp bà lấy lại bình tĩnh.
Như để chứng minh rằng đây là một cuộc viếng thăm quan trọng, Jack lôi giấy và bút ra. “Người ta đồn rằng chiều nay Ben Rhodes đã gặp các thành viên của Hội nha khoa và y tế Puget Sound.”
“Con nghe đồn thế à?”. Charlotte rất thích chí.
“Ông ấy đi cùng với Louie Benson”. Jack đã ghi thông tin này lên tập giấy của anh.
“Mẹ chắc chắn là Thị trưởng Benson sẽ cho con biết chi tiết câu chuyện.”
“Con không nghĩ là việc này lại liên quan tới mảnh đất ở phố Heron mà gia đình Duncan mới để lại cho thành phố?”.
Charlotte nở một nụ cười. Chẳng gì qua được mắt Jack Griffin. “Có thể”, bà lẩm bẩm và tiếp tục đan len với hy vọng anh sẽ không đọc được sự thích thú trong ánh mắt của bà.
“Con đoán là...”.
“Mẹ không được phép thảo luận về chủ đề này, Jack ạ. Sáng mai sẽ có thông báo chính thức của Thị trưởng”.
“Vậy là cuối cùng vịnh Cedar cũng có một cơ sở y tế?”.
Charlotte cúi thấp đầu hơn một chút. “Rất có thể nhưng con đừng nói là nghe được tin này từ mẹ, hiểu không?”.
Jack lúng búng. “Chắc chắn rồi”.
“Đó là lý do duy nhất khiến con đến đây đấy à?”. Charlotte hỏi. Bà không biết ai đã loan tin về cơ sở y tế. Trước đó Bess có đến và Charlotte đã nói chuyện này với người bạn thân của mình. Bess rất kinh ngạc. Charlotte tin rằng chính Bess đã loan tin với mọi người. Bà ấy là người không thể giữ được bí mật dù có hứa đến thế nào đi chăng nữa.
Jack đứng dậy và nhìn chằm chằm vào bếp. “Thực ra con đến không hẳn vì chuyện cơ sở y tế. Đó chỉ là một trong các lý do mà thôi. Olivia đang trốn ở đâu ạ?”
“Em có trốn đâu”, Olivia đứng bắt chéo tay ở chỗ cửa bếp. “Em... em đang lấy bánh ra khỏi lò cho mẹ”.
“Ôi, con yêu. Mẹ quên khuấy đi mất. Mẹ không nghe thấy đồng hồ báo hết thời gian nướng”. Charlotte bối rối đến mức quên hẳn chiếc bánh anh đào. “Mẹ nghĩ mẹ nên để hai con nói chuyện riêng với nhau một lát”, Bà nói và băng qua Olivia để kiểm tra chiếc bánh. Bà chưa bao giờ đan có một hàng mà lại mất nhiều thời gian như vừa rồi.
Olivia đứng ở cửa bếp và Charlotte đẩy con gái ra phía trước. Jack không đứng ở phòng khách nữa vì anh đang ngắm cảnh. Anh đến vì vợ mình và nếu Olivia nhạy cảm một chút, chị sẽ hiểu được điều đó ngay.
Họ nhìn sâu vào mắt nhau, cuối cùng Jack nói. “Anh hứa là anh sẽ không bao giờ để hở hộp bơ lạc nữa”, anh lúng búng.
Charlotte cố nhịn cười.
Olivia sụt sịt. “Ôi, Jack, em không có ý nói những lời tồi tệ như thế.”
“Anh cũng vậy”.
“Chỉ là em.. em nghĩ anh thực sự là một kẻ ngăn nắp đến kỳ cục...”. Jack lắc đầu. “Anh là người lôi thôi. Anh sẽ cố gắng, anh hứa đấy.”
“Em cũng sẽ cố”.
Olivia lao ra khỏi bếp. Charlotte bước vào phòng khách và bắt gặp Jack đang vòng tay ôm vợ. Họ ôm nhau một lúc lâu. Mọi thứ sẽ ổn, bà thở phào. Hai người có gặp một chút khó khăn trong cuộc sống chung, nhưng họ đã hứa sẽ cố gắng. Bà tin là tình yêu họ dành cho nhau đủ mạnh để giữ họ luôn ở bên nhau.
“Anh đã sẵn sàng để về nhà chưa?”. Olivia hỏi chồng.
Jack gật đầu và hôn lên trán vợ. “Em có nghĩ rằng anh là một người bạn tình tuyệt vời không?.”
“Jack!”. Olivia liếc qua vai và bà Charlotte vờ như chẳng nghe thấy gì. “Đó là lời khen ngợi thú vị nhất với anh trong những năm qua đấy.”
“Thật ư?”, Olivia cười lảnh lót.
Tay trong tay, họ cùng bước ra cửa. Bạn tình. Con gái bà không biết rằng mình hạnh phúc đến nhường nào đâu.