Tìm Lại Cái Tôi Đã Mất

Chương V: Mái Chèo Đưa Chúng Ta Tới Bến Bờ Vui Vẻ Và Thành Công: Quả Cân Vui Vẻ

MÁI CHÈO TRONG TAY, CUỘC ĐỜI VÔ LO

Cuộc đời của chúng ta giống như một chuyến đi xa bằng thuyền. Chiếc thuyền của chúng ta rời bờ, theo gió lênh đênh trên mặt nước, lúc trái lúc phải, lúc nhanh lúc chậm. Chúng ta cảm thấy thuyền đang tiến lên phía trước, vì thế vô cùng yên tâm. Chúng ta cho rằng hướng mà thuyền đến chính là hướng bản thân muốn đến. Chúng ta cảm thấy đây chính là cuộc đời mình.

Bản thân chúng ta muốn đi đâu? Đi thuyền lâu như vậy rồi, chúng ta đã đi được bao xa? Những điều này chúng ta đều không rõ. Đây chính là trạng thái sinh tồn của đa số con người. Chúng ta tán đồng với thái độ sống nước chảy bèo trôi, quen với nó, lầm tưởng rằng đây chính là cuộc đời mà mình muốn.

Cho đến một ngày, chúng ta phát hiện, ở phía xa phong cảnh rất đẹp. Chúng ta rất muốn lại gần bờ để nhìn thật rõ, nhưng chiếc thuyền của chúng ta cứ trôi theo dòng nước. Chúng ta cách mục tiêu lúc gần lúc xa, làm thế nào cũng không thể đến hướng mà mình muốn đến.

Lúc ấy, có người phát hiện dùng tay đạp nước có thể điều khiển phương hướng của thuyền, còn có một số người phát hiện mái chèo trên thuyền, thế là bắt đầu học dùng mái chèo. Khi cầm mái chèo trên tay, mới phát hiện sức mạnh của mái chèo có thể khiến thuyền đưa chúng ta đến nơi chúng ta muốn đến.

Chúng ta lạc lối trong công thức gen, giống như ngồi trên thuyền và để mặc nó trôi theo dòng nước. Đó là chúng ta đang tự tiêu hao cuộc đời một cách vô nghĩa. Sau khi chúng ta phát hiện “phong cảnh” mà mình mong đợi, thoát khỏi sự trói buộc của công thức gen sẽ trở thành nhu cầu lớn nhất của chúng ta.

Lúc này, nhất định bạn sẽ nóng lòng muốn nắm lấy mái chèo sinh mệnh của mình, để tự điều khiển cuộc đời mình. Đừng vội, mái chèo sinh mệnh của chúng ta ở ngay chỗ chúng ta. Mái chèo sinh mệnh chính là quả cân vui vẻ của chúng ta. Lúc nào nó cũng chờ đợi được chúng ta phát hiện và sử dụng.

Sở dĩ con người trôi nổi vô định trong công thức gen, chủ yếu là vì trong trạng thái vô thức của chúng ta, quả cân mất cân bằng sẽ tự động chiếm cứ không gian trong đĩa cân cái tôi. Điều đó thúc đẩy chúng ta đưa ra hành động có lợi cho việc thực hiện mục đích gen.

Muốn để cuộc đời đi về hướng mình muốn, chúng ta cần phải khiến quả cân vui vẻ lúc nào cũng chiếm cứ không gian của đĩa cân cái tôi, chuyển hóa phản ứng tư duy vô thức trong công thức gen thành phản ứng tư duy trong trạng thái tri giác, đưa trạng thái vô thức lên thành trạng thái ý thức, cảnh giác trông coi cánh cửa của tư tưởng, bắt kịp những kẻ không mời mà đến và đuổi chúng ra ngoài, không để quả cân mất cân bằng vô thức có cơ hội tấn công. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tránh được sự quấy nhiễu của quả cân mất cân bằng, tránh đắm chìm trong trò chơi tư tưởng của bản thân, tránh tiêu hao năng lượng của mình một cách vô ích.

Chỉ có đặt quả cân vui vẻ chiếm trọn không gian trong đĩa cân cái tôi, chúng ta mới có thể nhìn rõ hiện thực, nhìn rõ bản thân mọi lúc, mới có thể khiến cái tôi và hiện thực duy trì sự phối hợp hài hòa, cán cân vui vẻ mới duy trì ở trạng thái cân bằng. Như thế chúng ta mới có thể loại bỏ tất cả trở ngại trong trạng thái nhẹ nhàng nhất.

Cảm nhận sự vật một cách hoàn toàn, trải nghiệm niềm vui và sự bất ngờ mà từng giây phút cuộc đời mang lại cho chúng ta, trải nghiệm sự muôn màu của thế giới hiện thực sẽ đưa chúng ta tới phương hướng mà chúng ta mong đợi.