Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 67: Vong linh pháp sư cùng khô lâu (1)

Editor: Linh

Beta: Mèo Lười

"Schreyer vì để Emily tiếp nhận chính mình, vứt lại thân phận vong linh pháp sư, chấp nhận bị cướp đoạt ma lực, trở thành một người bình thường."

"Trở thành người thường Schreyer mất đi sức chiến đấu, bị người của quang minh thánh điện dùng hỏa hình thiêu đốt tại chỗ."

"Thâm Uyên chi môn mất đi Schreyer áp chế nên tự mở ra, vô số vong linh tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, niên đại hắc ám bắt đầu diễn ra. Vì ngăn cản vong linh xâm nhập, ma pháp sư đã trở thành truyền thuyết sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

"Bad end "

"Tôi có thể trách cứ lão không? Hửm?" Hạ Lưu "Cộp" một tiếng khép lại quyển sách thật dày, ngữ khí thực bình tĩnh, bất quá từ ngữ sau khi phát ra lại cố ý kéo dài.

"Chúng ta là một tổ đội, ta nếu như bị lệnh cưỡng chế ngưng chức ngươi cũng không công tác tiếp được." Hệ thống quân rất có để khí uy hiếp Hạ Lưu, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy tựa hồ không tốt lắm, vì thế an ủi: "Chỉ cần giải quyết cái nhiện vụ cấp S này, tổ nghiệp vụ của chúng ta liền có thể đuổi theo Lý Cẩu Đản cách vách!"

"Không chí khí, cả ngày chỉ biết phân cao thấp với Lý Cẩu Đản thì có bản lãnh gì." Hạ Lưu nhướn mày miễn cưỡng nói: "Lần này không phải là biến thành bộ xương khô sao? Tôi nhận."[Linh: chị hoá thân thành vong linh O.o? ]

Trong tiếng cỗ vũ của hệ thống quân Hạ Lưu bước qua kết giới đi tới thế giới mới.

Màn đêm tĩnh mịch.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng màu đỏ, rõ ràng là màu đỏ, cố tình ánh sáng ấy lại làm cho người ta cảm thấy rét run, đại lục tối đen phảng phất như được ánh sáng nhộm thành màu máu tươi.

Rất xa có thanh âm khanh khách, rất là chói tai truyền đến. Cô ngẩng đầu, nhìn về một bên một hướng khác.

Vô số khô lâu (xương khô) dưới ánh trăng kéo xương trắng đi về phía trước, ngọn lửa linh hồn màu lam lẳng lặng động đậy trong không gian khô lâu, từ xa nhìn như vậy tựa như một vùng biển hoa màu lam điên cuồng.

Hạ Lưu hoà vào đội ngũ khô lâu đi về phía trước, từng bước một hướng đến căn nhà đá đen dưới ánh trăng.

Cô nghe thấy âm thanh xương cốt ma sát của chính mình, cúi đầu, xương cốt trắng bệch bởi vì ánh trăng mà nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.

Hạ Lưu là vong linh cấp thấp nhất, một đầu khô lâu không có thực lực gì đáng nói. Cùng so sánh với khô lâu khác, cô có sự khác biệt duy nhất là cô còn giữ được ý thức.

Cũng không biết trải qua bao lâu, vị diện vong linh luôn làm cho người ta cảm thấy gợn người đã đình trệ, Hạ Lưu dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn vào hư không, nơi đó có mấy trăm cái vật thể nho nhỏ vặn vẹo động đậy gần kết giới, từ từ, có từng cánh tay theo kết giới vươn ra.

Đây là kết giới kêu gọi của vong linh pháp sư, vong linh sau khi bị chọn trúng tiếp nhận kêu gọi liền có thể rời đi đại lục vong linh đáng chết này, đến thế giới nhân loại quan sát, cứ việc...Vong linh bị kêu gọi, tuyệt đại đa số đều hoàn toàn chết đi.

Đột nhiên, một cái kết giới lung lay sắp đổ bị buộc mở ra, thậm chí nó ở hư không vặn vẹo nhỏ đến đáng thương. Không có vong linh đi qua, chúng nó tựa hồ cũng bỏ qua cơ hội bị pháp sư kêu gọi này.

Nhìn như vậy chính là một tiểu vong linh cực kỳ yếu đuối, cho dù là không có bao nhiêu ý thức khô lâu cũng đều sẽ theo bản năng tới gần kết giới mạnh hơn. Chung quy vong linh pháp sư càng mạnh càng có thể bảo hộ thuộc hạ vong linh, gặp được chủ nhân quá yếu, nói không chừng lúc vừa qua khỏi kết giới ngọn lửa linh hồn liền bị tiêu diệt.

Hạ Lưu đi từ từ đến cái kia kết giới bên cạnh, chờ đợi.

Kết giới tuy không ổn định, lại cũng không có lập tức tiêu tán, một lát sau, một bàn tay chậm rãi từ kia một mặt duỗi tới.

Cánh tay này cũng không có lớn, khớp ngón tay thon dài, màu da cực kỳ trắng nõn non mịn, móng tay tu bổ êm dịu sạch sẽ đáng yêu hơi hồng nhạt, so với vong linh pháp sư mà nói, có lẽ nó càng giống bàn tay của một vị tiểu thư quý tộc.

Hạ lưu nâng lên tay của mình đã thành xương trắng, nhẹ nhàng khoát lên lòng bàn tay hắn, ngọn lửa linh hồn nhấp nháy một chút, khế ước kêu gọi đã đạt thành. Một giây sau, một cỗ lực hút to lớn đem Hạ Lưu mang ra vong linh vị diện, cô xuất hiện ở một cái trong lầu các, một thiếu niên nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi há hốc miệng nhìn cô.

"Các hạ tôn kính, cảm tạ ngài đã kêu gọi tôi đến đây, từ hôm nay trở đi tôi sẽ bên cạnh bảo hộ ngài."

Schreyer trong tay một bản cũ nát sách ma pháp rớt ở trên sàn nhà, Hạ Lưu cùng hắn chi gian có được khế ước có thể dùng linh hồn trực tiếp trao đổi, nhưng là trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói vẫn là hù được hắn.

Hắn không thể tin nhìn Hạ Lưu trước mắt, một đôi con ngươi xanh biển trong suốt vì khiếp sợ mà mở càng lớn, qua một hồi lâu, hắn mới thử thăm dò mở miệng: "Ngươi... Ngươi là bị ta triệu hồi đến đây?"

"Vâng đúng vậy, tên của tôi là Hạ Lưu." Nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, tuy rằng biết hiện tại làm không được, nhưng là Hạ Lưu vẫn là muốn cười.

Schreyer thử niệm tên Hạ Lưu, bất quá phát âm không đúng lắm, Hạ Lưu mở miệng lại sửa đúng, hắn liền đi theo kêu nữa một lần, nguyên bản còn tâm tình khẩn trương bất tri bất giác cũng bình tĩnh lại, hắn hơi hơi chỉ chỉ chính mình: "Schreyer, tên đầy đủ là Schreyer Vicen." [Linh: =.= tên anh này là đô thị?]

[Chúc mừng bạn đạt được 6 độ hảo cảm, trước mắt độ hảo cảm là 6]

Nếu trên thế giới thật tồn tại thiên tài, như vậy Schreyer tuyệt đối là mt thiên tài xuất sắc nhất trong đó. Hắn có được thiên phú về thần tích bàn vong linh * [?], chưa bao giờ học tập ma pháp, chỉ là đọc lên chú ngữ liền thành công triệu hoán ra vong linh.

Hắn thiên tài cũng không chỉ như thế, hắn thậm chí còn có được thiên phú ma pháp quang minh rất tốt, sau 16 tuổi thông qua thí nghiệm của học viện ma pháp Hoàng gia, bắt đầu học tập quang minh ma pháp, cùng lúc đó, công chúa Emily của Đế quốc đối với hắn cũng ái mộ.

Nhưng là, Quang Minh Giáo Đình giết hại đã thay đổi đây tất cả. Tận mắt thấy người thân bị thiêu cháy, Schreyer tước đoạt hệ ma lực quang minh của chính mình, bắt đầu tu tập vong linh ma pháp ý đồ báo thù.

Vốn là một thiếu niên thiện lương ôn hòa, cứ như vậy bước lên con đường vong linh.

Hạ Lưu không có cách nào thay đổi tất cả, bởi vì đây là con đường quan trọng nhất trong nguyên văn, chàng thiếu niên vốn sẽ trở thành quang minh pháp sư ưu tú này, chú định sẽ đi lên con đường vong linh pháp sư.

Thái độ của đại lục Vĩnh Hằng đối với vong linh từ trước đến giờ là thấy một cái tiêu diệt một cái, ở bọn họ xem ra, vong linh đều là đại biểu cho hắc ám cùng tà ác. Schreyer đang tại công quốc Fran vẫn còn tốt, nhưng thái độ của tổng bộ Quang Minh Giáo Đình đang ở đế quốc Tây Phổ lại là tuyệt đối cấm, thậm chí những bộ sách liên quan đến vong linh ma pháp đều phải bị thiêu hủy.

Schreyer là người thừa kế Vicen gia tộc, là một quý tộc được tu dưỡng tốt đẹp, tâm tính đơn thuần thiện lương. Hắn giờ phút này đối với Hạ Lưu chẳng những không có một tia sợ hãi, ngược lại ngồi tại lầu các trên sàn vẻ mặt thành thật nghe Hạ Lưu kể những câu chuyện ở vị diện vong linh.

"Như vậy, ta có thể giúp ngươi sao?" Schreyer có lễ phép hỏi thăm, "Tỷ như ngươi bây giờ có cần ăn thức ăn không? Đương nhiên nếu như là các loại như máu người, thật xin lỗi ta không có cách nào làm được."

Thái độ nghiêm trang của Schreyer làm cho Hạ Lưu cảm thấy rất thú vị, cô cũng rất nghiêm túc lắc lắc tất cả đều là đầu lâu trắng muốt, "Vong linh ăn đều là ngọn lửa linh hồn của vong linh khác, tôi không hề hứng thú với mấy loại như máu người."

"Thật sự rất xin lỗi, không cẩn thận triệu hồi ngươi ra đây, nhưng là hiện tại ta cũng không biết như thế nào mới có thể đem ngươi đưa trở về." gương mặt Schreyer đầy ngượng ngùng, tuy rằng Hạ Lưu hiện tại chỉ là một cái khô lâu, hắn vẫn là rất nghiêm túc nói khiểm.

Thật đúng là một đứa bé ngoan.

"Khôngsao, bình thường tôi có thể đợi ở trong này —— sẽ không có ai phát hiện ra chứ?"

Schreyer nhìn nhìn lầu các chất đầy tạp vật, đã quyết định: "Ta đến quét nó cho sạch sẽ đã, trước khi học được cách đưa ngươi trở về e là chỉ có thể để ngươi ở nơi này."

"Schreyer lúc không có chuyện gì làm có thể tới xem xem tôi không?" Xuyên thấu qua hốc mắt trống rỗng của Hạ Lưu, Schreyer có thể nhìn đến đóa ngọn lửa linh hồn nho nhỏ đang an tĩnh thiêu đốt của cô, nói ra những lời này thì ngọn lửa rõ rệt trở nên sống động một ít.

Hắn gật gật đầu, "Chỉ cần ngươi không cảm thấy ta quấy rầy đến ngươi, vậy thì lúc rảnh rỗi ta sẽ đến đây tìm ngươi."

"Thật tốt quá, ở vị diện vong linh đều không có vong linh nào trao đổi cùng tôi, Schreyer ngài thật đúng là một người tốt." Bởi vì quá mức vui vẻ, một cái khớp ngón tay của Hạ Lưu trực tiếp ném bay đi ra ngoài, cô giơ tay lên đặt tại trước mắt nhìn, quay đầu, bộ dáng ngốc nghếch kia khác hẳn những điều đáng sợ về vong linh mà Schreyer nghe nói trước đây.

Hắn khom lưng nhặt lên đoạn xương ngón tay kia, cẩn thận gắn lại cho Hạ Lưu.

"Cám ơn ngươi, Schreyer."

"Không cần cảm tạ."

Schreyer vẫn luôn tin chắc, cho dù là vong linh, kỳ thật cũng một dạng có tốt có xấu như con người. Mặc dù không có chứng cớ chứng minh loại thuyết pháp vong linh đều là ác cho mọi người thấy là sai, nhưng ở trong lòng, hắn như cũ kiên trì cái nhìn của chính mình.

Xem ra, Hạ Lưu là một vong linh tốt.

[Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm hảo cảm độ, trước mặt hảo cảm độ 9]

Vốn chính là một thiếu quý tộc, Schreyer đối với loại chuyện quét tước hoàn toàn chưa từng làm qua, tư thế kỳ quái cầm chổi muốn quét rác, nhưng làm thế nào vẫn không sạch sẽ được.

"Để cho tôi làm đi."

Hạ Lưu vươn ra tay bạch cốt kẹp lấy chổi, nhưng lúc vừa mới chuẩn bị quét rác, bởi vì không linh hoạt, lại là một khối xương cốt rớt xuống.

Schreyer cũng nhịn không được bật cười, hắn tiếp nhận cây chổi kia từ trong tay Hạ Lưu, "Mặc dù bây giờ không quá thuần thục, nhưng là luyện tập một chút khẳng định là được rồi, cho nên vẫn là để cho ta làm đi."

Nói cái gì chức trách của vong linh chính là bảo hộ người triệu hoán, nhưng là mình bây giờ căn bản chính là không hề năng lực, xem ra phải nghĩ biện pháp tăng lên giai cấp mới được.

Hạ Lưu lắp lại khối xương kia, rất lãnh tĩnh quay đầu đi nhìn nhìn tấm gương trước mặt đã được Schreyer chà lau sạch sẽ.

Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, và một khô lâu.

Mặc kệ nhìn thế nào, đều không thể liên hệ hai người này với thứ gọi là tình yêu.

Không thể không nói thiên tài chính là thiên tài, vong linh ma pháp đối với Schreyer mà nói giống như là bản năng từ lúc sinh ra đã có, tuy rằng vẫn là không biết như thế nào đưa Hạ Lưu trở về, nhưng là nghiên cứu không đến ba ngày, hắn liền thành công bố trí một kết giới.

"Ngươi có thể ở bên trong kết giới này, đi theo ta đi khắp nơi, cũng không cần phải trốn tại lầu các nhỏ này."

Schreyer do dự một chút, hỏi Hạ lưu: "Ngươi có muốn cùng ta ra bên ngoài không?"

Thanh âm tỏ vẻ đồng ý của Hạ Lưu vang lên trong đầu hắn, nhất thời trên mặt Schreyer nở một nụ cười tươi.

"Thật tốt quá, ta qua vài ngày liền sẽ đi đế quốc Tây phổ tham gia khảo hạch của học viện ma pháp Hoàng gia, ta muốn trở thành một ma pháp sư chân chính."

Đế quốc Tây phổ, học viện ma pháp, Emily.

Ngọn lửa linh hồn của Hạ Lưu nhẹ nhàng hoảng động nhất hạ.

Câu chuyện, đã bắt đầu.