Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 54: Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (5)

Editor: Mèo Lười

Thời gian có lẽ là cách tốt nhất để thay đổi một con người, ý đồ cải tạo con người Trái Đất của Thẩm Trí Viễn trong lúc vô tình đã bị Hạ Lưu cải tạo, trở thành osin của Hạ Lưu. Tuy rằng hắn thường có ý đồ khởi nghĩa phản kháng, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Hạ Lưu hời hợt cản lại.

Mỗi ngày đến trường đều do cô đưa đến, tan học cũng rất tự giác giống như một nàng dâu nhỏ ôm cặp sách ngồi yên sau của cô, nếu không có chuyện gì thì lại dính với nhau học tập giảng đề, cho dù hiện tại giữa bọn họ rất thuần khiết, cũng không tránh được những suy đoán mối quan hệ hiện nay của bọn họ.

"Yêu sớm" là hai từ cấm của thời học sinh, huống chi bây giờ chính là thời điểm mấu chốt nhất của thời cấp ba. Tuy nói trong trường học có vô số cặp tình nhân, nhưng chung quy bọn họ vẫn yêu lén lút. Hạ Lưu và Thẩm Trí Viễn xuất hiện có đôi có cặp ngang nhiên như vậy tất nhiên gợi lên không ít lời đồn đãi về "Yêu sớm".

Chuyện này xuất hiện là vào một khóa học buổi sáng, đầu tiên giáo viên ở trên bục giảng giải các bạn học không nên yêu sớm, lại ân cần chỉ bảo nói yêu đương cơ bản đều không có kết quả, sau này lên học đại học tất nhiên có đủ cơ hội để bọn họ yêu đương.

Trước khi buổi học kết thúc khoảng 5 phút, chủ nhiệm lớp đột nhiên lấy ra một danh sách dán lên vách tường, giải thích: "Vì để giúp đỡ mọi người học tập tiến bộ, cô quyết định vẫn là nên cho người đổi vị trí một chút"

Ánh mắt của chủ nhiệm lớp cố ý dừng lại trên người Hạ Lưu trong chốc lát, người kia thản nhiên đối diện với cô, hoàn toàn không hề có bộ dáng chột dạ, điều này cũng khiến cho chủ nhiệm lớp có chút hoài nghi phán đoán của mình.

Sau khi tan học, một đoàn người hùng dũng chạy đến chỗ danh sách kia, có người vui vẻ có người buồn, một vài nữ sinh quan hệ tốt với Hạ Lưu chạy tới nói kết quả cho cô biết. Qủa nhiên, Thẩm Trí Viễn bị điều đến bàn cuối cùng tổ thứ tám, còn Hạ Lưu thì vẫn giữ nguyên, vẫn là tổ thứ nhất.

Hành động đáng sợ để đả kích yêu sớm, trực tiếp kéo khoảng cách thật dài giữa hai người bọn họ.

"A, thế nhưng lại để một thiên tài như tôi ngồi bên cạnh thùng rác?" Thẩm Trí Viễn ngồi phía sau Hạ Lưu lẩm bẩm, tuy nói là không mấy vui vẻ, nhưng vẫn nhận mệnh, chung quy chuyện trước nhất mà cục di dân giao phó cho hắn chính là phải hoàn toàn phục tùng an bài của giáo viên.

"Không sao, chỉ cần cậu cố gắng, chỗ ngồi nào cũng đều giống nhau" Hạ Lưu hiếm khi ngữ khí ôn hòa an ủi Thẩm Trí Viễn, sau đó đứng dậy đi đến nâng một bên bàn của hắn lên: "Đi thôi, chúng ta nâng bàn của cậu qua đi"

Thẩm Trí Viễn có chút không rõ, "Vì sao lại điều tôi xa đến vậy? Như vậy thì hết cách hỏi đề với cô rồi"

"Dù có xa hơn nữa cũng đều ở trong một phòng học, lúc tan học thì có thể hỏi" Hạ Lưu tiếp tục an ủi chàng thiếu niên ngu ngốc, "Đợi lát nữa nếu cô giáo có tìm cậu hỏi cái gì, cậu đều phải trả lời là "không biết", hiểu chưa?"

Bộ dáng Thẩm Trí Viễn thoạt nhìn không mấy vui vẻ, cau mày trả lời: "Không rõ"

"..." Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí Viễn, nghiêm túc nói với hắn: "Thẩm thần kinh, cậu có biết bất cứ chuyện gì cô giáo làm cũng điều vì muốn tốt cho học sinh không, mặc dù có lúc cậu sẽ cảm thấy không vui vì một số chuyện cô giáo làm, nhưng dù gì thì cậu cũng phải mang lòng biết ơn với cô mới đúng. Bởi vì người không quan tâm cậu sẽ không quản cậu"

Thẩm Trí Viễn trầm mặc một lát, hiếm khi dịu ngoan gật đầu.

Sau khi thay Thẩm Trí Viễn thu dọn đống sách vở loạn thất bát tao xong, Hạ Lưu ngồi trở lại vị trí của mình. Chỉ vừa ngồi xuống chỗ ngồi thì cô nữ sinh bên cạnh có quan hệ rất tốt với cô nghiêng người sang nhỏ giọng hỏi: "Này Hạ Lưu, bạn cùng Thẩm Trí Viễn có phải hay không..."

"Không có giải toán" Hạ Lưu đẩy đẩy kính mắt, rất nghiêm túc nhìn cô nữ sinh kia: "Chúng ta chỉ là đang làm bản nháp mà thôi"

"..." Cô nữ sinh kia trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, sửng sốt trong chốc lát, sau đó lựa chọn yên lặng đọc sách, thế giới của học bá người học tra quả nhiên không thể lý giải a.

Lúc xế chiều, Thẩm Trí Viễn bị chủ nhiệm lớp thi triển đại thuật triệu hoán gọi hắn đến văn phòng.

Hắn có chút khó hiểu, vì sao lời nói và ánh mắt của cô giáo lại có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ tới những lời trước kia Hạ Lưu giao phó, hắn liền thật sự trả lời không biết.

"Em có biết vì sao tôi đổi em đến hàng cuối cùng không?"

Thẩm Trí Viễn đang muốn trả lời không biết, chỉ là câu hỏi đã quá rõ ràng, cho nên hắn vẫn không nhịn được, liền tự mình lý giải cho câu trả lời.

"Bởi vì vóc dáng của em quá cao, chắn những bạn học phía sau đúng không?" Không có cách nào, tuy nói vóc dáng cao là ưu thế của soái ca, chỉ là ngẫu nhiên vẫn sẽ có vài chuyện phiền phức chứ.

"..." Cô giáo lập tức bị nghẹn họng, quyết định thông não cho Thẩm Trí Viễn.

"Gần đây có một vài bạn học phản ánh tình huống này với tôi... trong khoảng thời gian này em cùng Hạ Lưu dường như rất thân?"

Đáng tiếc dưới ánh mắt này, Thẩm Trí Viễn lại giống như một người không có gì trả lời: "Không biết"

Loại câu trả lời có ý tứ hàm xúc khiêu khích rõ rệt này thật đúng là một hiểu lầm không may, nhưng cố tình nó lại đang xảy ra. Chàng thiếu niên anh tuấn bị cô giáo chủ nhiệm lớp khuôn mặt vì tức mà tái xanh phạt đứng úp mặt vào tường, còn tặng kèm một câu: "Ngày mai trước khi vào lớp tự học nộp bản kiểm điểm trên 3000 chữ cho tôi! Hiện tại cậu ở đây hối lỗi vấn đề của bản thân thật tốt đi!"

Tiếng đế giày ma sát với nền nhà đang đi đến phòng học vang lên, sau khi làm xong những thứ Hạ Lưu đưa đến, chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế mới ngước mắt nhìn lớp trưởng nãy giờ vẫn nhu thuận.

"Hạ Lưu, em chắc hẳn đã biết cô gọi em đến là có chuyện gì rồi chứ?" nghĩ tới học sinh mình vẫn luôn cao ngạo muốn bước vào con đường yêu sớm không có lối về, giọng nói bình thường ôn hòa của cô cũng trở nên thâm trầm.

"Cô giáo, ý cô là muốn nói đến chuyện yêu sớm sao?"

Không phải là trầm mặc hay thừa nhận sai lầm như cô giáo nghĩ, Hạ Lưu thoải mái nhìn cô, cũng không phủ nhận gì cả, dưới mắt kính là đôi mắt trong veo.

"Nếu em đã biết cô muốn nói gì, vậy thì em cũng đã biết nên làm gì rồi chứ?" Chủ nhiệm lớp khe khẽ thở dài, ánh mắt nhu hòa xuống, "Hạ Lưu, em vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện như vậy, sao lần này lại hồ đồ như vậy chứ?"

Nửa ngày sau đầu óc mơ hồ của Thẩm Trí Viễn cuối cùng cũng rõ ràng chủ nhiệm lớp đang nói cái gì. Hắn nghiêng người dựa trên tường, đầy hứng thú chờ câu trả lời của Hạ Lưu.

Thật ra, nếu chuyện mà hai người bọn họ nói chính là yêu sớm, ưm... miễn cưỡng vẫn có thể tiếp thu.

"Em cảm thấy nên giải thích với cô một chút, vì để cho cô yên tâm, đồng thời cũng là vì tình hữu nghị giữa em cùng Thẩm Trí Viễn với những bạn học" Hạ Lưu mỉm cười, giơ tay đẩy đẩy mắt kính: "Chúng em đều đã trưởng thành, cho nên càng có thể hiểu sự lo lắng của cô, nhưng là em cùng Thẩm Trí Viễn chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi, nếu nhất định muốn cái quan hệ khác, thì có lẽ là vì nhà của hai chúng em khá gần, cho nên bình thường thường xuyên về nhà cùng nhau"

"Em và cậu ấy đều cố gắng vì giấc mộng đại học, hiện tại sẽ không phân tâm đi quản chuyện khác, hi vọng cô cũng có thể tin tưởng chúng em. Đồng thời cô cũng có thể xem những bài tập hoặc những bài kiểm tra nhỏ gần đây của chúng em, tin tưởng cô chắc sẽ hiểu được"

Hạ Lưu nói rất có trật tự, đặc biệt sau khi nhắc tới thành tích, chủ nhiệm lớp tùy tay lật bảng thành tích gần đây của hai người bọn họ. Hạ Lưu thì không cần nói, có hệ thống quân hỗ trợ, mỗi lần đều đạt được điểm tuyệt đối. Mà Thẩm Trí Viễn...

Lúc mới tới mỗi khoa đều chỉ hai, ba mươi điểm, mà hiện nay mỗi khoa cao hơn rất nhiều, nỗ lực phụ đạo của hắn với Hạ Lưu đều rất hiệu quả. Chàng thiếu niên kiêu ngạo này không thể chấp nhận bản thân ở sau lưng người khác quá xa, chẳng sợ mưa to gió lớn, cũng muốn liều mạng cố gắng đuổi theo.

"Nhưng mà Hạ Lưu, em như vậy vẫn khiến cô không có cách nào yên tâm, còn có Thẩm Trí Viễn em..."

"Lần kiểm tra này, em sẽ không treo môn nào"

Thẩm Trí Viễn vốn đứng im lặng bên cạnh bỗng mở miệng nói, hắn hơi hất cằm lên, ánh mắt tràn đầy tự tin, "Cô không cần phải lo lắng thành tích của bọn em, em sẽ không ảnh hưởng đến Hạ Lưu, cô cũng không cần lo lắng cho em"

Nào có người đàn ông nào trốn phía sau sự bảo hộ của phụ nữ chứ? Đột nhiên trong lòng Thẩm Trí Viễn hào hùng vạn trượng, nói ra lời tuyên ngôn mục tiêu rộng lớn.

"Được, nếu lần này thành tích của Hạ Lưu không có rớt, toàn bộ thành tích của em cũng đạt tiêu chuẩn, cô liền mặc kệ hai em, dù cho hai em là bạn bè cũng được, muốn là quan hệ yêu đương cũng được, cô sẽ không xen vào. Nhưng hai người các em cũng phải rõ ràng, hai em đã không còn nhỏ, làm việc gì cũng phải biết chừng mực, phải có trách nhiệm với tương lai của mình"

Sau khi nghe thấy lời nói mang theo ý tứ hàm xúc thân thiết nồng đậm của cô chủ nhiệm, Hạ Lưu gật đầu, nghiêm túc nói với cô: "Chúng em sẽ không cô phụ chính mình, xin cô hãy yên tâm"

"Được, về lớp học đi" Chủ nhiệm lớp xoa xoa thái dương gật gật đầu, lúc Thẩm Trí Viễn và Hạ Lưu sắp bước ra khỏi phòng, phía sau bọn họ một giọng nói chậm rãi vang lên: "Đúng rồi, Thẩm Trí Viễn em không được quên bản kiểm điểm đâu đấy"

"..." Vì sao còn muốn bản kiểm điểm a không phải đã vui vẻ ước định xong rồi sao!

Hai người sóng vai vào phòng học, chẳng qua tâm tình của Hạ Lưu không tệ, mà Thẩm Trí Viễn----

Hắn tự nhiên có chút mất hứng.

Không phải do bị cô giáo trách cứ, cũng không phải vì bị điều đến xa như vậy, càng không phải vì lúc nãy bị phạt viết bản kiểm điểm, điều băn khoăn trong lòng hắn chính là... Hình như chính là những lời lúc nãy Hạ Lưu nói.

Có lẽ cô vì muốn cô giáo yên tâm cho nên mới nói các loại lời như "bạn bè bình thường", nhưng Thẩm Trí Viễn vẫn không thể gạt qua được, luôn tự nghĩ hàm nghĩa của nó.

Sau khi hắn tới Trái Đất, người có quan hệ thân thiết với hắn nhất là Hạ Lưu, hắn thấy cô là một sự tồn tại rất quan trọng.

Nhưng chính cô lại nói rằng quan hệ của hai người chẳng qua chỉ là bạn học bình thường.

Thẩm Trí Viễn càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất, luôn có cảm giác đãi ngộ không công bằng. Rõ ràng bản thân xem trọng cô như vậy, nhưng cô thậm chí chỉ xem hắn như bạn bè.

Người Trái Đất ngu ngốc một chút ánh mắt cũng không có!

Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Trí Viễn đột nhiên có ý tưởng vô cùng ngây thơ.

Hắn quyết tâm không để ý đến Hạ Lưu, hắn cũng muốn nhìn xem cô có ý thức được sai lầm của mình!

Bên này Thẩm Trí Viễn đang tưởng tượng đến trường hợp Hạ Lưu khóc lóc cầu bản thân thì càng sung sướng. Nào biết Hạ Lưu thật sự đã đi đến bên cạnh hắn, hơn nữa còn cầm mấy tấm giấy photo đưa cho hắn.

"Viết đi, hôm nay cậu phải viết cho xong 3000 chữ để kiểm điểm"

"..."

Thẩm Trí Viễn cảm thấy... Hình thức cao lãnh vừa nghĩ ra lúc trước hoàn toàn thất bại.