Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 44: Y tiên sư huynh không được chạy (3)

Editor: Mèo lười

Hạ Lưu bị hắt một thùng nước lạnh nên tỉnh.

Nàng sau khi mở mắt cũng không nói gì, mà là cảnh giác quang cảnh xung quanh, cho đến lúc phát hiện Tần Sơ ở bên cạnh mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhích lại gần hắn.

[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 52]

Tần Sơ vẫn luôn chú ý Hạ Lưu, không thể không nói phản ứng của nàng ngoài dự liệu của hắn, cứ tưởng rằng nàng sẽ kinh hoảng, lại không ngờ nàng lại cẩn thận và bình tĩnh như vậy. Thì ra tiểu cô nương hắn vẫn luôn nghĩ rằng yếu đuối nhỏ bé này, thế nhưng cũng đã trưởng thành rồi.

Con ngươi Tần Sơ thâm trầm, tay bí mật vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Lưu tỏ vẻ trấn an.

Bọn họ đang ở trong phòng củi mục nát, bên cạnh Hạ Lưu còn có mấy nữ tử. Các nàng đều cụp mắt nhỏ giọng phỉ nhổ, nhưng không hiểu sao lại không hề nhúc nhích.

Tần Sơ nháy mắt với nàng, ngay sau đó bả vai liền buông lỏng, cả người có vẻ vô lực tựa vào tường. Bộ dáng của hắn vốn có vẻ hơi giống nam tử thư sinh yếu đuối bình thường, hơn nữa vừa mới bị tạt một thùng nước lạnh, bộ dáng bây giờ thật đúng là... thật khiến người khác phải đau lòng.

Hạ Lưu lặng lẽ dời tầm mắt, cũng học Tần Sơ bày ra dáng vẻ suy yếu, ánh mắt hồng một chút, không bao lâu nước mắt liền rơi.

Người vừa tạt thùng nước kia chính là tiểu nhị không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ kia. Lúc này hắn cực kỳ phách lối quét mắt đánh giá năm người nơi này, sau khi nhìn thấy Tần Sơ ánh mắt của hắn sáng lên, "Tiểu ca này sinh ra trái lại còn dễ nhìn hơn các tiểu thư"

Tần Sơ mím môi thật chặt, trong mắt hình như có lửa giận đang thêu đốt.

"A, tính tình cũng không vừa!" Tiểu nhị đi lên ngồi xổm bên cạnh Tần Sơ, nắm cằm của hắn chậc chậc khen ngợi: "Nếu bán đi Cúc Hương viện... không chừng còn có thể trở thành tiểu quan nóng bỏng nhất"

Tiểu nhị kia vỗ vỗ tay đứng dậy: "Coi như các ngươi không may, gặp được Nhâm Phàm Trực ta, về sau nha, phải tiếp khách thật tốt kiếm tiền cho ta" vừa liếc nhìn Tần Sơ, nhất thời trên mặt treo lên nụ cười ý vị thâm trường(*): "Vốn nam đều trực tiếp làm bánh bao nhân thịt, may mà ngươi có gương mặt tiểu bạch kiểm, khách nhân Cúc Hương viện, chắc chắn sẽ thích tiểu gia hỏa như ngươi"

(*) Ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị hoặc là ý vị sâu xa.

Dưới ống tay áo rộng lớn, Hạ Lưu vội vàng cầm bàn tay của Tần Sơ, có chút bất an nhìn hắn.

Tần Sơ nắm trả lại bàn tay của nàng, lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp, lập tức liền bao bọc tay nàng ở trong tay.

"Đêm nay hãy chuẩn bị thật tốt, ngày mai đưa các ngươi đến Di Hồng viện. Đừng khóc lóc kẻo khiến các đại gia ta mất hứng, nghe lời thì có phúc hưởng, nếu muốn chạy trốn, hừ, vậy thì chờ đến ngày hôm sau xuất hiện trong bãi tha ma đi!"

Nhâm Phàm Trực khóa cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt ba tiểu thư vì dọa đến quên khóc lúc này liền liều mạng mà khóc, giống như chỉ cần khóc lớn tiếng hơn một chút thì sẽ có người đến cứu các nàng.

"Các vị tiểu thư, chớ kinh hoảng" Tần Sơ đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười khiến lòng người an tâm: "Nhâm Phàm Trực đã đi ra ngoài, vậy các vị có thể cho tại hạ biết những chuyện đã phát sinh trong khách điếm này không?"

Nếu như là một nam nhân dáng dấp đáng khinh lại nói ra những lời này, phỏng chừng ba người nữ nhân này càng khóc lợi hại hơn. Chỉ là thế giới này luôn chỉ nhìn mặt, một người có tiềm chất tiểu quan đứng đầu bảng của Cúc Hương viện như Tần Sơ tất nhiên là chiếm được ưu đãi.

Thì ra ba nữ tử này là ba tỷ muội đang đi du xuân, bởi vì bộ dáng xinh đẹp nên bị theo dõi, trước một ngày so với Hạ Lưu thì bị hôn mê vứt vào phòng chứa củi này. Về phần thị nữ và tiểu tư của các nàng... có lẽ đã thành bánh bao thịt.

Ngày ấy Hạ Lưu uống rượu kia vào liền hôn mê, nếu không phải là Tần Sơ phát giác được không thích hợp dùng ngân châm giải độc cho nàng, có lẽ bây giờ nàng cũng mềm nhũn nằm dưới nhất như mấy vị nữ tử này.

Hạ Lưu sau khi nghe các nàng kể lại vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng may không có xúc động chạy đi liều mạng với tên Nhâm Phàm Trực kia. Nàng lôi kéo ống tay áo của Tần Sơ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh, làm thế nào bây giờ?"

Tần Sơ lấy ra ba cây ngân châm nhỏ, mắt khẽ híp, ngón tay vừa động liền bắn ba ngân châm vào huyệt vị trên người các nàng.

Sau khi giải độc, Tần Sơ nói một tiếng thất lễ, sau đó thu hồi ngân châm của mình, "Bây giờ độc đã được giải, kính xin ba vị cô nương nhẫn nại một chút, chờ đến đêm khuya rồi hãy rời đi"

Ba người kia tất nhiên liền nói cảm tạ, lau nước mắt nói xin danh tính ân công để ngày sau báo đáp đại ân ngày hôm nay, rất có ý tứ chuẩn bị lấy thân báo đáp.

Tần Sơ mỉm cười lắc đầu, Hạ Lưu trái lại tâm tình rất tốt chỉ vào hắn nói: "Sư huynh của ta tên là Lam Nhĩ Hạo, là đương kim võ lâm minh chủ, cư ngụ tại Thiên Hạ sơn trang, gia tài bạc triệu, danh vọng khá cao, chưa cưới vợ, nếu sau này các vị cô nương có ý báo ân, cứ tới Thiên Hạ sơn trang tìm chúng ta là được"

Tần Sơ cảm thấy sư muội nhà mình rất ăn ý với mình, quay đầu cười ôn hòa với nàng.

[Chúc mừng bạn đạt 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 53]

Sau khi đợi đến đêm khuya, Tần Sơ cầm ngân châm của hắn đâm chọt vào ổ khóa, một lát, "cạch" một tiếng thế nhưng lại bị hắn mở ra, sau đó nhìn thấy được vẻ mặt trợn mắt há mồm của Hạ Lưu.

"..."

Hắn không nhanh không chậm đi ở phía trước, mỗi khi đi ngang qua một phòng lại giơ tay lên bắn vào một cây ngân châm, cũng không xem xét kết quả, chạy thẳng về phía trước. Hạ Lưu đối với hành động kia cảm thấy khó có thể tin tưởng, vài lần đều rất lo lắng hỏi Tần Sơ có phải nên ngắm thật chuẩn rồi hãy bắn hay không, nhưng Tần Sơ chỉ cong cong khóe miệng lắc đầu với nàng.

Hạ Lưu không yên lòng vụng trộm ghé vào khe cửa nhìn hai lần, sau khi phát hiện mỗi lần Tần Sơ phóng ngân châm đều trúng huyệt ngủ, lặng lẽ chọn câm miệng.

Đại sư huynh, ngân châm vạn năng này của huynh còn có thể làm những gì nữa?

Thời gian chỉ nửa tách trà(*) liền châm mê tất cả người của khách sạn, Tần Sơ dắt ba con ngựa từ trong chuồng ngựa ra, ôn thanh hỏi ba vị tiểu thư vẫn đang mờ mịt luống cuống kia rằng các nàng có cưỡi ngựa được hay không. Cũng may vào thời khắc mấu chốt ba người này đều không làm vật trang tí, tuy là tiểu thư quan gia, nhưng bởi vì là thượng võ thế gia, tất cả đều biết cưỡi ngựa.

(*) Thời gian một tách trà= 15 phút.

"Đi từ phía đông, dọc theo đường lớn chạy thẳng về phía trước, ước chừng một canh giờ(*) thì có thể vào thành, vô luận như thế nào cũng không được ngừng lại, kính xin ba vị tiểu thư bảo trọng"

(*) Một canh giờ= 2 tiếng.

Lúc rời đi, sắc mặt vị tiểu thư lớn nhất kia hàm xuân, lưu lại câu nói mình nhất định sẽ đến Thiên Hạ sơn trang tìm Lam công tử.

Hạ Lưu lặng lẽ cầu nguyện một chút cho Lam Nhĩ Hạo vô tội bị trúng đạn.

Sau khi cáo biệt với ba vị tiểu thư kia, Hạ Lưu vừa ngáp một cái, mũi liền hít ngửi: "Eo, cái mùi này hình như là..."

Lời còn chưa nói hết, liền thấy một cái bóng nhanh chóng nhảy vào trong lòng Tần Sơ, còn híp mắt cực kỳ hưởng thụ cọ cọ trong ngực hắn.

"A... quả nhiên là con của đại sư huynh nha" Hạ Lưu lặng lẽ nhìn thoáng qua Thối Thối, đưa tay chọt chọt nó.

Tần Sơ liếc mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn Thối Thối, nụ cười rất là ôn hòa, "Thối Thối, một ngày không gặp tỷ tỷ của con, có phải rất nhớ nàng hay không?"

Tiểu hồ ly suy nghĩ một lát, sau đó nhảy vào trong lòng Hạ Lưu, giống như rất tán thành câu nói của Tần Sơ.

"..."

Qủa nhiên, sư huynh hồ ly cùng hồ ly tuyệt đối là một phe.

Sau khi tiễn bước ba vị tiểu thư, Tần Sơ cũng không vội rời đi, trái lại nói cho Hạ Lưu biết bản thân chuẩn bị dùng tương kế tựu kế bắt hết mẻ lưới này. Từ trước đến giờ Hạ Lưu đối với sư huynh của mình luôn là bộ dạng nói gì nghe nấy, rất ngoan ngoãn theo hắn ngồi trong phòng chứa củi.

Ngày hôm sau vẫn là bị tạt một thùng nước lạnh mà tỉnh.

Nhâm Phàm Trực tức giận chất vấn bọn họ, vì sao lại không thấy ba vị tiểu thư kia. Đến loại thời điểm này, thần côn Hạ Lưu tự động hiện thân. Nàng một bên run rẩy nói chính mình không biết gì cả, nhưng nửa đêm qua thấy bóng đen thần bí gì gì đó, sau đó còn nói ra lời thề son sắt, lừa đến mức Nhâm Phàm Trực tìm không ra phương hướng.

"Chẳng lẽ mấy người các nàng có hộ vệ bí mật?"

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Nhâm Thầm Trực thầm nghĩ không hay, chỉ là cũng may những người đó không có làm việc không công mà cứu cả hai người này. Tuy nói thiếu đi mất ba món hàng, nhưng tốt xấu gì cũng còn có hai người này có thể bán ít tiền.

Sau khi vứt Hạ Lưu và Tần Sơ cả người mềm nhũn lên xe ngựa, Nhâm Thầm Trực chạy thẳng xe ngựa vào trong thành.

"Sư huynh, huynh nói nếu hắn thật sự đưa chúng ta vào Cúc Hương viện..."

Vừa nói xong câu đó, Hạ Lưu liền cảm thấy phía sau chợt lạnh, cẩn thận tới xem Tần Sơ, vừa lúc chạm phải nụ cười ấm áp như gió xuân kia của hắn.

"Cúc Hương viện, ân?"

"..." Hạ Lưu lặng lẽ rúc vào một góc, cố gắng làm nhỏ đi cảm giác tồn tại của bản thân.

Nhâm Thầm Trực cũng không đưa Hạ Lưu và Tần Sơ đến Di Hồng viện hay Cúc Hương viện, mà là đưa hai người vào sân sau của một hiệu cầm đồ.

Hạ Lưu vừa vào nơi này liền cảm thấy không thích hợp, quả nhiên, sau khi bị vứt trên đất trong một căn phòng hoang tàn, nàng liền phát hiện trong phòng đang nằm rất nhiều người, phần lớn đều là nữ tử trẻ tuổi, cũng có mấy nam hài khuôn mặt tinh xảo. Xem ra tất cả đều đã trúng độc, mềm nhũn xụi lơ nằm dưới đất.

Tần Sơ lại không vội vã giải độc cho họ, mà nhìn như vô tình bắt đầu nói mấy lời khách sáo. Qủa nhiên, những người này đều bị hôn mê ở các khách điếm hoặc quán trà gần đây đưa tới đây, đích tới dường như cũng là Di Hồng viện hoặc Cúc Hương viện.

"Xem ta Nhâm Phàm Trực chỉ là một thành phần trong những người này" Tần Sơ và Hạ Lưu ngồi trong một góc đó, hắn hơi nhíu mày, tinh tế suy nghĩ: "Loại chuyện này không thể là chỉ mới bắt đầu, nói vậy có nghĩa lúc trước đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng nhiều người mất tích như vậy mà bên phía triều đình lại không có động tĩnh gì..."

"Chẳng lẽ sau lưng có..."

Hạ Lưu đoán được ý không nói ra lời của Tần Sơ, lời kinh hô vừa muốn nói ra khỏi miệng, lại bị ngón trỏ của Tần Sơ nhẹ nhàng đặt lên môi chặn lại. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, con ngươi bí mật lướt qua những người khác ở nơi này.

"Đại sư huynh, bây giờ nên làm gì?" Hạ Lưu nhìn Tần Sơ, nhỏ giọng hỏi.

Tần Sơ vẫn một mực bình tĩnh, trấn an nói: "Không cần phải gấp gáp"

"Nhưng là..."

"Muội đừng quên, sư huynh ta cũng không phải người trong triều đình" trong mắt hắn mỉm cười, vô cùng nhẹ nhàng nói chuyện với nàng: "Hai người chúng ta đều là người trong giang hồ, hiểu không?"

Hạ Lưu mê mang nhìn hắn, lắc đầu sau đó lại gật đầu.

"Hm? Muội như vậy là vẫn chưa hiểu?"

Hạ Lưu trừng mắt với Tần Sơ, nói như chuyện đương nhiên: "Tuy rằng không hiểu, nhưng muội biết cứ làm theo những điều sư huynh nói là tốt rồi"

Tần Sơ hơi sững sờ, khóe miệng lập tức vẽ ra một độ cong hoàn hảo, "Ưm, thật thông mình"

[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 58]

Cái gọi là quy củ của người trong giang hồ tất nhiên khác hẳn với quy củ của người bình thường, Hạ Lưu cũng không biết đến cùng y tiên sư huynh nhà mình mang thứ gì trên người, chỉ thấy đầu tiên hắn lấy châm đâm vào đầu ngón tay của mình và nàng, sau đó lấy một cái bình sứ nho nhỏ từ trong tay áo ra, rút ra nắp bình...

Một cỗ hương thơm kì dị bắt đầu lan tràn ở trong phòng, trừ hai người bọn họ ra, những người khác đều chậm rãi mê man.

"Được, tiếp theo đều phải nhờ vào muội đó" Tần Sơ vỗ vỗ đầu Hạ Lưu, "Bọc đựng đồ của muội còn mang theo đấy chứ?"

Hạ Lưu lập tức kịp phản ứng, thế nhưng lại lấy thứ gì đó từ trong áo ra, giống như đang hiến vật quý đưa cho Tần Sơ xem, "Sư huynh!"

Tần Sơ quét mắt nhìn Hạ Lưu một chút nháy mắt nhìn xuống ngực, khóe miệng lộ ra một nụ cười thấu hiểu.

Hạ Lưu lặng lẽ quay lưng lại với Tần Sơ, ném cho hắn một bộ mặt nạ.

(Editor: Vâng, chị nhét miếng mặt nạ vào trong ngực đấy -.-)

Tần Sơ cười ôn hòa, vô cùng thuần lương(*) nói: "Không cần tránh, ta cái gì cũng đều không phát hiện"

(*) Thuần lương: Thật thà tốt đẹp.

Không phát hiện gì cả= không có gì cả= không có ngực.

Hạ Lưu sau khi chuyển hóa câu nói kia liền cảm thấy cực kỳ bi phẫn, vị đại sư huynh này rõ là đang thương tổn người khác lại làm ra vẻ như đang an ủi, thật đúng là quá đáng xấu hổ..

Bi phẫn xong vẫn phải thành thành thật thật làm việc, chỉ là sau khi nghe yêu cầu của Tần Sơ Hạ Lưu lặng lẽ không nói lời nào theo dõi hắn.

"Đừng nhìn, ta cũng không phải là muốn chơi với hắn" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve miếng mặt nạ người kia, "Chung quy cách điều động người nhanh nhất cũng chỉ có thể giải trang hắn, hơn nữa chúng ta cũng không cần phải bại lộ bản thân, những chuyện liên quan tới triều đình, nhân sĩ giang hồ vẫn nên ít can thiệp vào thì hơn"

Sau đó vỗ vỗ đầu Hạ Lưu an ủi: "Đến đây đi, sư muội"

Hạ Lưu nhận mệnh cầm một đống đạo cụ nhỏ tinh xảo bước đến: "Được rồi, huynh muốn mặt màu gì? Hồng? Lam? Hay là lục?"

"Bình thường, nhanh lên" ngón trở cong một chút gõ lên trán của Hạ Lưu: "Đợi lát nữa nếu có người tiến vào liền xong"

Hạ Lưu dù sao cũng là thần côn cấp chuyên nghiệp, một tay nhanh chóng thi triển thuật dịch dung. Không bao lâu sau, Tần Sơ đã không thấy tăm hơi, đổi thành Lam Nhĩ Hạo ở bên cạnh nàng.

"Được rồi, tiếp theo ra ngoài tùy tiện một nơi thuộc Thiên Hạ sơn trang, gọi tất cả người đến đây" Tần Sơ đội lấy mặt nạ Lam Nhĩ Hạo, thản nhiên đứng dậy, kéo tay của Hạ Lưu, dưới chân đạp một cái, thế nhưng lại có thể trực tiếp lên trên xà nhà. Trên tay hắn cũng không nhàn rỗi, trực tiếp phá ngói tạo thành một lỗ hổng, thành công trốn thoát.

Hạ Lưu bị mang lên nóc nhà ngẩng đầu nhìn Tần Sơ thi triển khinh công: "... Muội cứ nghĩ huynh chỉ đâm kim mà thôi"

Tần Sơ cúi đầu liếc mắt nhìn nàng: "Người chỉ biết đâm kim là ma ma trong cung"

"Huynh học khinh công khi nào vậy? Muội nhớ rõ ràng lúc đó không phải chỉ biết điều phối thuốc thôi sao?"

"Muội học thuật dịch dung khi nào vậy? Ta nhớ rõ lúc đó muội chẳng phải chỉ biết gạt người thôi sao?"

"..."

Hạ Lưu lặng lẽ câm miệng.

Nhờ vào thuật dịch dung của Hạ Lưu và kỹ xảo biểu diễn của Tần Sơ, từ việc liên lạc người trong võ lâm cho đến tập trung họ lại một chỗ, tất cả đều rất thuận lợi.

Đầu tiên là mang theo bọn họ đi giải cứu các cô nương bị hôn mê, sau đó trực tiếp phái một đội người chạy đến huyện đường bắt tri huyện lão gia lại.

"Chọn đi, nói ra hay là chết?" Hạ Lưu dẫn theo một đội cao thủ võ lâm rất khoái trá nhìn lão tri huyện, cầm chuôi đao lắc lư trên đầu hắn: "Cúc Hương viện đúng không? Đại nhân ngài thật biết hưởng thụ nha, ai dô, vừa nhắc tới Cúc Hương viện cả người ta liền mềm yếu, đao cũng không cầm được luôn rồi a~"

"Cô nãi nãi! Ta sai lầm, là ta sai! Ngài cũng đừng có mền tay nha, van cầu ngài hãy cầm chắc chuôi đao!"

Tần Sơ nhìn thấy rất muốn cười, bộ dáng cáo mượn oai hùng này của Hạ Lưu chẳng những không khiến người khác cảm thấy chán ghét, trái lại bộ dáng ngược đãi lão tri huyện của nàng thoạt nhìn rất đáng yêu, đương nhiên cũng có nguyên nhân sâu xa... là vì hắn nghe được ba chữ "Cúc Hương viện"

[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 60]

Dưới sự áp lực uy hiếp bạo lực, tri huyện đại nhân cũng thành thật khai báo.

Thật ra Cúc Hương viện và Di Hồng viện chính là do hắn mở, đương nhiên cũng là muốn để chơi. Đặc biệt là Cúc Hương viện kia, cứ khoảng ba ngày hai đêm lại đi chơi đùa vui vẻ một lần...

Giang hồ hiểu đơn giản chính là cường lực, bạo tàn. Tần Sơ sau khi trực tiếp gọi người đi thông tri chuyện này cho tri phủ, sau đó để cho đám nhân sĩ võ lâm canh giữ lão tri huyện thật tốt, còn hắn thì trở về khách điếm điếm đón Thối Thối đang ở trong phòng bếp, mang theo Hạ Lưu tiếp tục chạy về phía Nam.

"Đại sư huynh, trước khi đi chúng ta đến nơi này trước có được không?"

"Ừm, muội muốn đi đâu chơi?"

"Cúc Hương viện!"

"..."

"Chúng ta đi xem một chút xem những tiểu qua kia có thật là dễ nhìn giống như huynh vậy thật không a!"

"Sư muội, muội có tin ta bán muội vào Cúc Hương viện không?"

"... Tin"