Tìm Chồng

Chương 9

Ở một mình, tôi bỗng thấy mình sở hữu một thứ quí giá nhất trên đời. Đó là thời gian. Tôi có tất cả các buổi tối và tất cả những ngày thứ 7, chủ nhật dành cho bản thân, thỏa thích tiêu vào những gì mình quan tâm. Tôi dành rất nhiều thời gian lang thang các cửa hiệu hàng hóa, cửa hàng sách, quán cà phê, thử các tiệm ăn. Tôi đọc rất nhiều.

Đặc biệt, tôi bỗng phát triển lòng yêu thích thể thao.

Trước kia, thể thao đối với tôi là một thế giới không hiểu nổi của đàn ông. Mỗi lần bị bạn bè lôi đi xem bóng chày, tôi luôn phải tìm cách ngồi cạnh một anh chàng nào đó để khi anh ta vỗ tay hò hét khi đội nào đó lập bàn thắng thì tôi biết đường mà vỗ tay và ô a theo. Luật chơi bóng chày bao giờ cũng được một anh chàng nào đó giải thích cho tôi ở một lần đi xem nào đó. Tôi nghe một trăm lần quên cả một trăm, nghe tai nọ ra tai kia, không thể nào nhớ nổi. Đôi khi tôi chép miệng khi xem bóng đá, nghĩ rằng thà tôi ra chợ mua cho mỗi người một quả bóng để khỏi phải tranh nhau, đá cả vào chân nhau.

Nhưng bây giờ,có nhiều thời gian rảnh, tôi bắt đầu học những trò thể thao mới, bơi lội, bóng rổ, golf, chơi tennis và bỗng khám phá rằng tôi có rất nhiều niềm say mê và yêu thích tất cả những trò chơi này. Tôi thậm chí luôn cảm thấy không đủ thời gian để học hết tất cả những thú vui này và bỗng thấy rằng thế giới rộng lớn làm sao và có biết bao điều hấp dẫn.

Trong những trò chơi này tôi thích nhất là bóng rổ, có lẽ vì dễ dàng nhất, ít đầu tư nhất, chỉ cần một quả bóng và sân bóng rổ thì hầu như có ở tất cả mọi nơi. Tôi thường hay chơi vào sáng sớm chủ nhật khi nhà thể thao hầu như chưa có ai. Tôi không tham gia đội bóng có lẽ vì vẫn mãi ở giai đoạn học chơi. Nhưng tôi vẫn thấy thú vị vô cùng khi một mình trong nhà tập bóng rổ thênh thang, sàn láng bóng, trần cao, hình ảnh các vận động viên nổi tiếng treo khắp bốn bức tường như một niềm cảm hứng vô tận.

Sáng nay, cũng như mọi bận, tôi cột tóc cao, mặc bộ đồ thể thao và hăm hở tập bóng, hân hoan thắc mắc tại sao cái trò chơi nhìn bề ngoài đơn giản lại có thể đem lại cho người ta nhiều niềm vui đến vậy.

Nhưng hôm nay, tôi sững người khi nhìn ra ngoài cửa phòng tập. Một người đàn ông đang đứng nhìn tôi.

Vừa thấy anh, từ đầu tiên vang lên trong tôi là Samura, Samura. Phải vài giây sau, tên thật của anh mới vọng lại.

Samura là tên tôi đặt cho chàng trai người Nhật làm cùng công ty với tôi mấy năm về trước. Tên thật của anh là Tahi

Đó là một chi nhánh của một công ty Nhật tầm cỡ quốc tế có trụ sở ở nhiều nơi trên thế giới. Con trai công chủ là giám đốc công ty nhưng hầu như không tham gia vào công việc điều hành, tất cả hầu như phó mặc cho phó giám đốc người Mỹ và nhân viên thì phần lớn người Nhật không thạo tiếng Anh. Chi nhánh này có khó khăn về tài chính trong nhiều năm nên công ty mẹ cử một nhân viên Nhật từ trong nước sang để quản lý và báo cáo tình hình. Đó là Tahi

Ấn tượng đầu tiên của tôi về chàng trai này là anh rất cao và rất trẻ, có lẽ cũng chỉ hơn tôi vài tuổi. Tahi cao khoảng 1,85. Dáng người khá thanh thoát, vai rộng chân dài, luôn mặc quần âu và áo sơ mi bỏ trong quần với thắt lưng. Tóc rất đen, cắt ngắn, chải gôm, da mặt hơi sần sùi và hơi đen, khuôn mặt khá rộng. Mắt đen nhưng không sáng, ngược lại hơi đục.

Buổi đầu tiên tới công ty, anh dừng lại ở bàn tôi trò chuyện khá lâu.

Tôi hỏi:

- Anh sinh ra ở thành phố nào của nước Nhật? ”.

- Kyoto. Anh nói.

- Kyoto? Đó chắc phải là một thành phố cổ tuyệt đẹp. Tôi đọc tiểu thuyết của Kawabata, và rất nhớ đoạn tả Kyoto với một vẻ đẹp rất tĩnh lặng, trong trẻo và buồn.

Tôi hào hứng.

-Tôi cũng có nghe tên ông ta nhưng tôi không đọc tiểu thuyết. Vả lại, tôi cũng không về thăm Kyoto mấy. Tôi rời Kyoto sang Úc học bằng kế toán, khi quay về thì làm việc ở Tokyo cho công ty này tới bây giờ.

Anh ta nhún vai.

- Anh mới sang thấy nước Mỹ thế nào?

- Tôi cũng chưa có dịp đi chơi đâu, tôi chỉ có làm việc từ khi mới đặt chân lên đây. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian đọc những bản báo cáo tài chính. Có rất nhiều việc phải làm. Ông chủ đòi hỏi một giải pháp đưa công ty khỏi thua lỗ.

- Vậy hả?

Mọi người trong công ty đoán là anh có quan hệ nào đấy với ông chủ Nhật.

Hay là anh cố tình làm cho chúng tôi tưởng vậy.

Ngay từ tuần đầu tiên, Tahi bắt đầu một chiến dịch thâu tóm quyền lực và thanh trừng nội bộ. Anh giảm lương ông phó giám đốc, chuyển trợ lý của ông ta tới bộ phận ở thành phố khác, phá tan cái êkip này, tự bầu cho mình quyền giám đốc tài chính, sa thải hàng loạt nhân viên đặc biệt những người có thu nhập cao, đồng thời không thuê thêm người mà buộc những người còn lại phải gánh thêm việc của những người bị sa thải để giảm chi phí cho công ty.

Tahi xem lại tất cả các sổ sách, kỳ kèo soi mói từng hóa đơn, đóng cửa tất cả các phòng làm việc riêng, buộc tất cả mọi người phải ngồi trong một phòng lớn, mỗi người chỉ có một cái bàn không có tường che chắn để anh ta tiện đi lại kiểm tra xem mọi người có làm việc hay không.

Từ khi Tahi bắt đầu nắm quyền, một không khí ngột ngạt, nghi kỵ và bất an bao trùm công ty và trong vòng một thời gian ngắn, phần lớn những nhân viên chủ chốt người Mỹ đều bỏ sang công ty khác hoặc nghỉ làm. Công ty chỉ còn lại người Nhật.

Những người còn lại nhìn chỗ làm như một sân khấu và anh ta là một gã hề mà mọi người giả vờ chấp nhận và cười ở sau lưng. Anh ta không hiểu sẽ giở tiếp những trò gì nữa đây, chắc là sẽ yêu cầu mỗi nhân viên đeo một cái chuông vào cổ chân để anh ta kiểm soát được khi nào đến, khi nào về, một ngày đi vào phòng vệ sinh bao nhiêu lần.

Thực ra, vốn hiểu biết của anh về sản phẩm và ngành công nghiệp này rất hạn chế. Thuận lợi duy nhất là anh biết hai thứ tiếng Nhật và tiếng Anh và được cử từ Nhật sang. Và xem chừng anh không bỏ sót cơ hội nào để khai thác thuận lợi này để làm cầu nối duy nhất giữa chi nhánh và đầu não công ty ở Nhật.

Tôi rất ghét cái cách Tahi lạm dụng quyền hành, không coi trọng nhân viên, người giỏi bỏ đi hết nên công ty chắc sẽ chẳng có tương lai gì, nên bắt đầu tìm công việc khác..

Nhưng điều kỳ lạ là Tahi vẫn có một sức hút nào đó với tôi mà tôi không giải thích được. Tôi không hẳn là muốn gặp hay tìm gặp anh nhưng mỗi lần Tahi đứng bên là nóng bừng người lên. Và không ngày nào, anh không tìm cách đứng gần tôi.

Có thể vì anh trẻ và rất nhiệt tình.

Có thể vì anh ta say mê tôi. Điều đó lộ rõ trong nụ cười và ánh mắt, khiến tất cả nhân viên công ty không ai là không nhận thấy.

Và tôi cảm thấy niềm say mê ấy trùm lấy tôi khi anh bên cạnh.

Tôi hay ngước nhìn anh và thầm nghĩ: “Liệu anh có ý muốn chạm vào người tôi giống như là tôi đang muốn chạm vào người anh hay không”. Sự hấp dẫn nhiều khi đơn giản và tự nhiên như vậy mà chính lý trí cũng không hiểu nổi

Có một điều rất rõ ràng là tôi hoàn toàn không thích tính cách của Tahi

Có thể lòng say mê công việc, lòng trung thành tuyệt đối đến mù quáng với công ty và ông chủ, kỷ luật làm việc sắt đá khiến tôi thấy Tahi có sức hấp dẫn như một võ sĩ kiếm đạo một lòng vì lý tưởng. Mỗi khi nhìn anh, tôi lại nhớ tới câu chuyện về những Samura của Nhật tự mổ bụng để chứng tỏ phẩm giá.

Niềm say mê tin tưởng như một lòng tử vì đạo tới ngu ngốc của anh ta vì thế cuốn hút tôi chăng?

Hay có thể chỉ là dáng người cao lớn của anh ta đem lại cho tôi cảm giác bé bỏng và được che chở.

Hay có thể lòng tự tin của người đàn ông tham vọng cũng có sức quyến rũ mạnh mẽ như nhan sắc của người đàn bà.

Và cũng có thể chỉ vì hai chúng tôi đều rất trẻ với trái tim thanh xuân luôn đập những nhịp đập đầy bí ẩn làm cho người ta bối rối.

Niềm yêu ghét trong trái tim tôi trở nên lẫn lộn.

Tôi tuy rằng biết mình sẽ xử sự thế nào, nhưng vẫn lấy làm tiếc là tôi phải chọn con đường đó.

Rồi cái ngày ấy cũng đến, chúng tôi đi ăn trưa cùng cả phòng nhưng tôi tới sau vì bận một chút việc. Khi xuống xe, tôi thấy người Nhật đứng ở cửa tiệm ăn bồn chồn đợi, một tay che ánh mắt nắng rọi vào, dõi theo từng bước chân tôi đi tới gần từ bãi đậu xe. Tôi giật mình khi nhìn thấy một lời mời tha thiết và rõ ràng trong cái nhìn của Tahi

Người Nhật kéo ghế cho tôi ngồi ở bàn ăn và bắt đầu bối rối định mở lời nói một câu gì đó. Tôi chặn lại, rút trong ví ra ảnh một người đàn ông và bảo “ Đây là người yêu của tôi. Chúng tôi dự định cuối năm nay sẽ làm lễ cưới.” Anh tái mặt, đứng không vững, gần như không thở được nữa, phải ngồi xuống, dựa vào thành ghế. Một lúc sau, anh mới nói được: “ Chúc mừng cô”. Tôi đắc thắng quay đi, vừa thấy mình thật là hiếu thắng và độc ác, vừa bỗng dưng có một thoáng nào đó như đau xót trong lòng, như vừa lướt qua vực thẳm của sự mất mát.

Tất cả đàn bà trên thế giới đều theo đuổi một ảo tưởng ngây thơ và hoàn toàn vô vọng là dùng tình yêu làm thay đổi đàn ông. Nhưng tôi biết mình không thể thay đổi được anh, và một ngày kia tôi sẽ ghét tính cách nhỏ mọn xăm xoi,những mánh khóe chính trị của, lòng say mê quyền lực mù quáng, sự đòi hỏi sự phục tùng vô điều kiện trong con người này nhiều hơn là tôi bị hấp dẫn bởi sự say mê, trẻ trung và ngọn lửa nhiệt tình cháy trong anh. Hơn nữa, tôi nghĩ sẽ không hợp với tính nghiêm khắc của anh khi mà tôi giống như con chim nồng nhiệt và tự do, không thể nào bó mình trong khuôn khổ.

Và để được an toàn, tôi chọn đường tháo lui. Dù thừa nhận rằng tôi có bị hút tới người Nhật, tôi có lẽ đã hèn nhát không thử tiến tới để xem liệu anh có khả năng đốt cháy tôi không. Bởi đó là điều tôi không muốn sẽ xảy ra, là điều tôi sợ sẽ xảy ra. Tôi ra đi khi vẫn còn tỉnh táo.

Cô bạn ngồi cạnh ý nhị nhìn tôi và bảo: “ Có một người làm một người tan vỡ trái tim rồi”.

Tôi quay đi vờ như không hiểu. Tôi biết rằng người Nhật cũng có một trái tim, nồng nhiệt như tôi, đập sau lồng ngực.

Ngày hôm sau, tôi gửi đơn xin thôi việc. Tôi ra đi ngay lập tức chứ không đợi hai tuần như các đơn thôi việc thông thường khác. Cuộc chia tay diễn ra ngắn ngủi. Anh đưa tôi tới phòng nhân sự, tôi ký giấy tờ, thu dọn đồ đạc, đi xuống cầu thang. Anh nói rằng có cuộc họp nên không thể tiễn tôi xuống cổng được. Tôi thừa biết anh chẳng có cuộc họp nào bởi khi lái xe khỏi cổng, tôi thấy anh đứng nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai…

Và bây giờ đây, vài năm sau, chúng tôi đứng nhìn nhau qua khung cửa nhà thể thao bóng rổ. Tôi mỉm cười tiến lại phía Tasuhi°°. Anh trông hơi già đi một chút, vẫn khuôn mặt hơi lo lắng và một thoáng khắc khổ sớm cho tuổi còn trẻ. Anh nhìn tôi thoáng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Rồi bỗng nhiên, tôi thấy anh quay sang như vẫy vẫy ai đó và nhận ra anh không đứng một mình. Đi tới bên anh ta là một người phụ nữ trẻ và ba đứa trẻ con. Đó là một người phụ nữ Nhật cao khoảng 1.60m, dáng người và khuôn mặt đều đầy đặn, da trắng và mịn, mắt một mí, khuôn mặt không có nét gì nổi bật nhưng toát lên vẻ mềm mại, hiền hậu.

Một bé gái khoảng chừng 6 tuổi, trông rất kháu khỉnh, bấu tay vào quần người đàn bà và như hơi giấu người sau chân mẹ, giống như là ngượng nghịu nhưng đôi mắt to và đen nhìn tôi tò mò, thấy tôi nhìn lại thì hơi quay mặt đi như là xấu hổ, rồi lại quay lại ngó. Một bé trai khoảng chừng 2 tuổi nắm lấy tay người đàn bà và một bé sơ sinh nằm trong chiếc giỏ trên tay kia.

Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh ta dò hỏi.

“ Đây là vợ tôi”. Anh giới thiệu. Anh chỉ vào cô bé lớn nhất “ Đây là con gái kế của tôi. Còn đây là hai con trai của chúng tôi.” Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp. “ Hôm nay cả nhà chúng tôi đi tập thể thao.” Anh cười. “Chúng tôi cũng ở gần đây.”

Tôi mỉm cười:

- Chào chị. Chà, ba đứa nhà anh chị kháu khỉnh quá.

- Cảm ơn chị.

Vợ anh mỉm cười, rồi xin lỗi tôi vội vã quay đi vì hình như quên cái gì đó ở phòng thay quần áo của nhà tập. Anh xách trên tay chiếc giỏ có đứa con khoảng vài tháng, nhìn theo dáng vợ và nói: “Cô ấy sẵn sàng đi theo tôi tới mọi nơi.” Tôi mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Anh là một người đàn ông hạnh phúc.” Anh nói: “ Chúng tôi cũng mới kết hôn được vài năm thôi.” Tôi nói: “Chúc mừng anh. Các con anh thật đáng yêu” Anh bảo: “ Cám ơn cô. Chúng tôi phải đi đây”. Tôi trả lời: “ Tạm biệt anh. Tôi vui vì tình cờ gặp anh” và quay sang vợ anh ta vừa đi tới nơi nói “ Rất hân hạnh vì được gặp chị.”

Họ đi rồi gia đình có năm người. Tôi nhìn theo họ đi qua những máy tập thể thao đen ngòm trong ngôi nhà rộng lớn. Anh xách giỏ một đứa, vợ dắt tay một đứa. Đứa con gái lớn chạy tung tăng bên cạnh. Tôi bỗng thoáng nghĩ rắng, những đứa con kia đã có thể là con tôi. Người đàn bà dắt tay con đi bên người chồng xách giỏ đứa con mới đẻ kia đã có thể là tôi. Tự đặt mình vào trong hình ảnh đi bên cạnh anh, tôi không thấy cảm giác gì, không hạnh phúc, không nhớ nhung, không tiếc nuối.

Tôi không biết gì về tình yêu của hai người. Nhưng tôi chắc chắn người Nhật luôn tự thấy mình có một trách nhiệm rất lớn là lấy một người vợ phục tùng, sinh con, và chăm sóc vợ con, giống như những người đàn ông châu Á gương mẫu và điển hình khác. Nói cho cùng, anh cũng là một con người lương thiện.

Trong thế giới châu Á của anh, người ta không phải nghĩ nhiều, không phải hỏi tại sao, không phải băn khoăn chọn lựa. Có một con đường xã hội đã công nhận cứ thế mà đi. Thế giới đó thật an toàn so với thế giới của những người đàn ông châu Âu nồng nhiệt nhưng rất nhiều biến động, luôn muốn khám phá những điều mới lạ, luôn băn khoăn trước những sự lựa chọn, luôn tự hỏi mình đây đã phải là điều mình thực sự muốn, và làm cho mình hạnh phúc nhất hay chưa.

Tôi nhún vai, quay lại với trò chơi bóng rổ. Tôi đứng từ vị trí xa nhất của trò ném bóng “Vòng quanh thế giới”. Quả bóng bay lên đập vào thành rồi rơi ra ngoài đập xuống sàn, tiếp tục lăn đâp vào thành tường, lăn thêm chút nữa rồi mới chịu dừng lại. Tôi chạy theo vồ mấy lần mà vẫn hụt. Tôi chạy lại vị trí ban đầu, nhằm thẳng rổ mà ném tiếp. Lần này quả bóng bay hơi cao, lượn quanh thành rổ mấy vòng, rồi như ngập ngừng suy nghĩ rồi chui tọt vào rổ.

Tôi thích chơi bóng rổ vì mỗi lần ném trượt tôi có thể tức khắc ném lại lần khác. Sẽ có rất nhiều lần tôi ném trượt. Nhưng cũng sẽ có nhiều lần tôi ném trúng. Điều quan trọng là tôi phải tiếp tục cuộc chơi.