Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 267: Ngoại truyện 13: Mặc Ngưng Sơ và Nạp Lan Lân

Tại hội Hoa Đăng có một chiếc cầu đá được kết rất nhiều lồng đèn, truyền thuyết đó là cầu Tam Sinh, hai người hữu duyên đi lên cầu, cùng nhau thả lại một chiếc hoa đăng, nếu hoa đăng ấy không tắt, liền có thể nhớ lại ba kiếp trước của mình.


Mặc Ngưng Sơ rất muốn thử, lại thấy bên chân cầu có một người ngồi, khoác áo choàng, bên cạnh là một cây cờ, treo "Thần Toán Tử" màu trắng, nó mãi tung bay theo gió


"Vị cô nương này, vẻ mặt của cô tương đối hiếm thấy, là mệnh đại phú đại qúy, mi tâm thanh tú, vừa cười đã như hoa đào nở, chính là Đào Hoa Tiên Tử chuyển thế, số mệnh hết sức tốt đẹp!"  Tay Thần Toán Tử vuốt hàm râu dài, tầm mắt rơi vào Nạp Lan Lân, người đang đứng sau lưng Mặc Ngưng Sơ, nhưng chỉ là một cái, liền run rẩy, co rút thành một cục, giống như là gặp ma vậy, cơ thể không ngừng run lên: "Này, này....."


Lông mày Nạp Lan Lân nhíu lại, mặt không đổi sắc, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo như băng giờ lại như nước hồ thu, giống như là tùy lúc có khả năng đem cái người hưu nói vượn kia bỏ xuống sông.


Thần Toán Tử lui về phía sau một chút, đầu vùi vào trong áo choàng, không dám nhìn tới ánh mắt của Nạp Lan Lân, chỉ nhắm mắt đưa ngón tay chỉ vào Mặc Ngưng Sơ, tay run cầm cập, trong giọng nói chứa ba phần sợ hãi: "Vị tiểu thư này, xin nghe tôi nói một lời, vị công tử này là Sát Tinh chuyển thế, sát khí rất nặng, mà lúc này ánh trăng là chí âm, cô nương lại là tiên trên cao, ngay lúc này, không nên đi cùng hắn!! Chỉ thêm tai bay vạ gió!!!" Ông dừng một chút, nghĩ đến những câu vừa nói, thân thể không tự chủ được mà co quắp lại: "Chỉ là, cũng không phải là không giải được, vào những ngày âm chí mỗi tháng không thấy mặt, những thứ tai nạn liền tự nhiên có thể hóa giải, ta có thể cho vị công tử này một bùa chú, đeo ở trên người, liền rơi sát khí xuống!!!"


Câu muốn nói đã nói ra.
Đáp lại chỉ là một cơn gió lạnh.
Thần Toán Tử không khỏi mở mắt vén áo choàng lên, lại thấy hai người trước mặt đã sớm đi xa, đang đứng ở giữa cầu Tam Sinh, chuẩn bị đặt chiếc đèn hoa đăng của mình xuống.


Hai mắt Thần Toán Tử đẫm lệ, những giọt nước mắt rơi thành viên châu nhỏ. Dầu gì hắn cũng đã nói rất nhiều, thế mà hai người không thèm dừng lại nghe vài câu


Ông được gọi là Thần Toán Tử, nổi danh với tên “thầy tướng số”, những lời đồn kia không ngoa. Chỉ là thu tiền tài của người khác, nên muốn đem hết sức tách bọn họ ra. Hôm nay mềm không được, thì chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.


Ông cắn răng, vì năm lăm phân tiền xem bói, chân ông lướt như bay, đột nhiên hướng về phía gương mặt của Mặc Ngưng Sơ mà đánh, dù gì cũng phải tách bọn họ ra


Nạp Lan Lân không để lại dấu vết, đem Mặc Ngưng Sơ kéo vào trong ngực, tay áo còn lại quét qua một trận gió lạnh, đá một người văng đi xa, chỉ nghe "tụm" một tiếng, nước dưới hồ bắn lên tung tóe
Mặc Ngưng Sơ nháy mắt: "Âm thanh mới vừa rồi là gì vậy?"


"Không có." Nạp Lan Lân mỉm cười vỗ vỗ đầu của nàng, hoa đăng trong tay đã được hắn dùng kinh công che lại nên không rơi xuống đất


Ánh nến lóe lên khỏi ngọn đèn nhỏ lênh đênh trên mặt hồ, nó cứ cháy bập bùng, Mặc Ngưng Sơ đem toàn lực chú ý tập trung ở trên mặt nước, nhưng mặt hồ phẳng lặng chẳng có động tỉnh gì cả, đừng nói đến hình ảnh của ba kiếp trước, mặt nước đen như mực, đến bóng của mình còn không thấy nữa.


Nàng có chút nhục chí, Nạp Lan Lân cười an ủi nàng: "Đều là lời đồn đãi, chỉ nên coi thả đèn hoa là thú vui thôi."
Mặc Ngưng Sơ liền mỉm cười: "Ừ."
Mất mác chỉ là tạm thời.


Nàng ngẩng đầu nhìn quán kịch cách đó không xa, đứng đây nhìn lại, những hình ảnh nho nhỏ chập chờn dưới ánh nến vô cùng vui nhộn, động tác rất sinh động, dưới những vợ kịch là tiếng người hát người ca, đàn dương cầm, đàn tranh cùng nhau hòa tấu, ở xa xa dưới bầu trời là niềm vui sướng hân hoan.


Nàng lập tức bị những hình ảnh đó hấp dẫn, lôi kéo Nạp Lan Lân đi qua, Nạp Lan Lân mím môi cười mà không lên tiếng, cứ để nàng nhích tới nhích lui, chỉ là, khi ánh mắt của hắn liếc mặt hồ, lại đột nhiên sửng sốt.
Tên mặt hồ tĩnh lặng đang xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.


Đầu tiên là một thiếu nữ áo trắng, thướt tha duyên dáng đứng dưới gốc cây đào, rồi nhanh chóng tan biến, xuyên qua cửa ma quái, lọt vào trong ngực một người đàn ông.


Tiếp theo vẫn là một thiếu nữ, nhưng vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, nàng đi ra khỏi một bệnh viện, bên người là một nam tử mặc áo dài trắng


Những hình ảnh kia lập lòe rồi biến mất, nhanh đến nổi hắn không còn kịp phân biệt tất cả những chuyện đó là chuyện gì nữa, giống như tất cả chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Nhưng hắn lại nhận ra được người trong tấm ảnh là ai, đó chính là hắn cùng trái đào nhỏ.


Dù chỉ thoáng qua một lần, nhưng những hình ảnh kia lại giống như khắc sâu trong đầu hắn, giống như kiếp trước và tương lai đang ở trước mắt, trí nhớ hắn trở nên rõ ràng, thậm chí, hắn giống như có thể nhớ lại tất cả, đoạn thời gian hắn sống ở địa ngục, được gọi là "Minh Vương".


Thì ra là thế, vô luận thân phận biến hóa thế nào, nhưng hắn vẫn bên cạnh nàng.


"Sao vậy?" Mặc Ngưng Sơ thấy ánh mắt hắn nhìn xuống mặt hồ, cũng thò đầu ra, nhìn xuống bên dưới, nơi đó, chỉ có bóng phản chiếu của hai người bọn họ, nàng không khỏi cười ha ha: "Chàng còn nói ta ấm đầu, rõ ràng chàng cũng rất quan tâm đến lời đồn đãi kia, chỉ là, tất cả không phải là thật, những thần quỷ kia nói gì cũng chả tin được! Chúng ta xem kịch đi! Ít nhất còn có thể nhìn thấy một cái kết vĩ đại!!"


Nạp Lan Lân thu hồi tầm mắt, cười "Ừ" một câu.
Liền ôm nàng lên, tâm tình vui vẻ hướng về phía chỗ đang đóng kịch.
Mà dưới cầu.
Thần Toán Tử bị ướt dầm dề bò từ đáy hồ lên, hắt xì mấy cái.


Nhưng vừa đi lên bờ một bước, lại bị người ta lấy sức lực đẩy xuống hồ, phía trên truyền đến mấy câu chửi vì tức giận: "Phế vật!"
"Lại dám nói mẫu thân có