Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 249: Kết cục đếm ngược thời gian: hủy diệt (4)

Mặc Ngưng Sơ bị đưa một mạch đi tới phía trước, nơi này đều đã bị quân đội của Nạp Lan Ngôn bao vây, khí thế dọc đường uy nghiêm đáng sợ, giống như loài rắn quấn thật chặt bên ngoài hoàng cung, phát huy bộ dáng ngang ngạnh chờ người bên trong tự động đầu hàng.


Nàng kinh ngạc nhìn những bức tường thành thật cao, trong lòng bỗng nhớ đến nam nhân kia.
Hắn rốt cuộc thế nào rồi?
Nói hắn hơn người, liệu cuối cùng hắn có qua được hay không?
Người kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể tha thứ cho người đã ép hắn đến tình trạng như thế này?


Tỉnh dậy sau mấy ngày bôn ba, cảnh còn mà người thì đã mất.
Nàng cũng không có nghĩ đến, rõ ràng mấy ngày trước đây còn thân mật gắn bó, bây giờ muốn gặp mặt một lần, cũng đã là việc quá khó khăn.


“Tập trung tinh thần đi tiểu Ngưng Sơ, vẻ mặt ngươi khi nhớ nhung đến Hoàng huynh của ta khiến cho ta hết sức ganh tị a.” giọng nói như ma quỷ của Nạp Lan Ngôn khiến người ta chán ghét cứ quanh quẩn bên tai của nàng, khiến cho nàng phải lui về sau mấy bước, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.


Hắn không động đậy chút nào, híp mắt cười nói: “Ai da, ta đã nói rồi, là ta dẫn ngươi tới gặp người mà ngươi muốn gặp”
Hắn duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng bóp lấy cằm của nàng, chậm rãi hướng ánh mắt của nàng sang phía khác.
“Nhìn đi, là ở chỗ đó đấy”


Mặc Ngưng Sơ cứng đờ cả người.
Chỉ thấy trên đài cao hướng đối diện với Hoàng cung có treo ngược mấy người!!!
Đó chính là phụ thân, tam ca và đệ đệ!!!


“Vốn dĩ ta cho là ngươi lẩn trốn trong Hoàng cung nên mới đem bọn họ treo ngược lên trên cổng thành đối diện với Hoàng cung, khiến cho ngươi mỗi ngày mỗi đêm hễ ngẩng đầu lên là sẽ có thể nhìn thấy….” Nạp Lan Ngôn híp mắt cười “Ta cũng không nghĩ đến, ngươi lại không có trốn ở trong Hoàng cung, thật là khiến cho người ta thất vọng, cứ như vậy chuẩn bị lễ vật nhiều ngày liền nhưng lại không thấy, nhưng cũng không có vấn đề gì, tiểu Ngưng Sơ, để hoan nghênh ngươi đến, ta sẽ tăng gấp bội quà tặng cho ngươi.”


Vừa dứt lời bàn tay hắn liền vỗ nhè nhẹ, chỗ xa như vậy lập tức có người tiến lên, cầm roi da trâu ba thước, hung hăng vung lên không trung, sau đó lại hung hăng quất lên trên người của bọn họ.
“Dừng lại!!!” Mặc Ngưng Sơ thét lên muốn xông tới liền bị thị vệ trước mặt ngăn lại.


“Ngươi hãy cầu xin ta đi!” Nạp Lan Ngôn khẽ nhếch khoé miệng, cúi thấp người nhìn nàng, ngón tay bóp qua da mặt nàng, một phen xé ra.


Hắn hết sức thích thú thưởng thức gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch và sợ hãi như thế này, nhưng đôi mắt của nàng vẫn sáng ngời như cũ khiến cho hắn vô cùng chán ghét.


“Đừng có trợn mắt với ta, ngươi trợn mắt như vậy sẽ càng khiến ta tận sức mà dùng các phương pháp hành hạ ngươi, nhìn ngươi phải cầu xin tha thứ, nhìn ngươi phải quỳ gối dưới chân của ta, sống cũng không bằng chết….”


Âm thanh quất roi không ngừng vang lên, mỗi một tiếng đều giống như quất vào trong trái tim của nàng.
“Xin ngươi đừng làm tổn thương họ nữa.” Mặc Ngưng Sơ kêu to lên “Van xin ngươi, ta cầu xin ngươi, không phải ngươi muốn tính mạng của ta sao? Ta cho ngươi, ta sẽ cho ngươi!”


Nạp Lan Ngôn chớp chớp lông mi, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía Mặc