Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 174: Ta ở bên cạnh nàng (8)

Bị đẩy ngã rồi hôn, không tránh khỏi cọ xát làm cả hai thấy hơi nóng, môi lưỡi chạm nhau, nhưng lại không thỏa mãn được chỉ có thể lướt qua loa, không ngừng công kích và xâm nhập lẫn nhau, không muốn nụ hôn đang triền miên kia dừng lại.


Một con sói bị nhịn ăn đã lâu ngày, cho dù chỉ bị trêu chọc một chút cũng dễ dàng bừng cháy, ngọn lửa kia không ngừng dâng cao, làm cả hai không có cách nào dừng lại.


Mặc Ngưng Sơ bị đặt tại trên giường, dù đã bị ăn rất nhiều lần, thân thể của nàng vẫn giống như em bé, rất mịn màn mềm mại, mặc cho hắn cứ đùa bỡn thì dáng vẻ tuyệt mỹ giống như yêu tinh kia vẫn làm cho hắn càng bị mê hoặc, nhớ lại những xúc cảm mơ màng khi say rượu, những tia sáng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể nõn nà của nàng, những dấu hôn đỏ như những cánh hoa được phủ lên trên cơ thể nàng, trông sống động như thật.


Mà nàng ấy chính là một món ăn hội tụ đầy mỹ vị tuyệt vời nhất chỉ làm riêng cho hắn, làm hắn chỉ muốn ăn nàng sạch sẽ, không chừa một giọt.


Không cần phân phó Hỉ công công chuẩn bị nước nóng để tắm, Nạp Lan Lân dùng khăn trải giường quấn người nàng lại, ôm thẳng đến mật đạo ở Ngưng Lộ Cung.


Mặc Ngưng Sơ mềm nhũn nằm ở trong ngực của hắn, bất thình lình bị nhiệt tình của hắn ép tới mức không còn chút sức lực nào, hắn không ngừng yêu cầu làm cả người nàng dính đầy mùi của hắn, đi qua hành lang âm u, tiến về gian phòng khá quen thuộc kia, ánh mắt vừa nhìn vào trong liền "đau lòng khi nhìn thấy nơi đây", mấy ngày nay cứ bị dồn nén trong đầu mãi, nét mặt cùng lời nói của hắn cứ luôn rất dứt khoát, đem nhốt nàng ở trong lòng tre này mà không hề quan tâm đến, khi đưa được nàng trở về, lại muốn giam giữ nàng nữa sao?


Lấy tay xoay đầu sư tử trong hồ tắm một cái, một dòng nước ấm áp từ miệng sư tử liền chảy ra, từ tử lắp đầy hồ tắm, hắn ôm nàng chậm rãi bước vào trong làng nước ấm.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện, nàng đang rầu rĩ không vui, liền dùng nước vỗ vào trên mặt của nàng: "Quả đào ngốc nghếch."


Nàng thấy rất khó chịu liền quay đầu đi, mặc cho nước trong hồ cứ nâng nàng lên, nghĩ đến chuyện bị hắn giam giữ trong suốt mấy ngày nay, kết quả bị hắn dụ dỗ có một chút, liền bị ăn sạch chẳng còn lại gì, nàng liền buồn bã: "Ta đúng là đứa ngốc, lại bị ngươi lường gạt nữa rồi! Khốn kiếp! Cầm thú!".


Hắn khẽ mỉm cười, từ phía sau dán sát vào nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thay nàng lau thân thể: "Ngươi lại ăn nói lung tung rồi, làm sao có người gạt được quả đào này chứ."


Mặc Ngưng Sơ nghẹn đỏ bừng cả mặt, liền hất bàn tay hắn ra, né sang một góc mà nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi hãy tránh ra! Nếu như ngươi muốn giam giữ ta nữa....... Mãi mãi về sau ngươi đừng mong gặp lại ta!".


Vì muốn nàng được hết giận, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, hai cánh tay chống lên thành hồ cúi đầu nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ muốn chạy trốn, thì phát hiện mình đang đứng ở tại trong góc hồ không còn đường lui, khóc không ra nước mắt, liền ngẩng đầu lên trừng hắn: "Cút đi, đồ lưu manh!".


Chân mày của hắn rốt cục cũng giật giật, thích thú nhìn chằm chằm vào nàng: "Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đúng là càng ngày càng sắc bén........"
Mặc Ngưng Sơ lập tức cong môi lên nhe răng ra, bày tỏ nàng muốn cắn xé hắn, thôi thúc muốn đi cắn xé hắn, cắn xé hắn.


"Cho nàng cắn đó." Hắn duỗi bàn tay ra thăm dò vào trong miệng của nàng.
Nàng ngẩn người.
Ngay sau đó mới phát hiện hành động như vậy là "đưa tới cửa", động tác này ẩn chứa bao nhiêu là sắc tình!


Ngón tay xâm nhập tới đầu lưỡi nàng, động tác của hắn vô cùng mờ ám, di chuyển qua lại làm cho nàng nói không thành tiếng, khóc cũng không được - nàng nổi giận, vốn định chỉ làm dáng một chút, cuối cùng trực tiếp há mồm hung hăng cắn xuống, động tác của hắn liền ngừng lại, trên mặt tràn ngập vui sướng, im lặng nhìn nàng, nhìn quả đảo nhỏ của mình biến thành quả đào biết cắn người.


Mặc Ngưng Sơ cắn một cái rất mạnh, làm cho hắn càng thêm bị kích thích mà nóng bừng lên, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào cổ họng của nàng, nàng hơi hốt hoảng, vội vàng nhả ra.


Ngón tay trắng nõn kia, bị cắn mất một mảng da thịt, vết máu ở chỗ dấu răng cứ chảy ra làm cho người nhìn thấy đều phải khϊế͙p͙ sợ, nàng chột dạ mím môi: "Ngươi, ai kêu ngươi đùa bỡn ta!".
"........Hết giận chưa?" Hắn khẽ cười nói.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ vẫn cứ thở phì phò: "Ta không cần ngươi thương hại ta! Ngươi đã không tin ta có thể trợ giúp ngươi, chết sống đòi nhốt ta ở nơi này, mà ngươi, ngươi cũng không thèm đến hỏi han ta thế nào!".


"Ai nói ta muốn nhốt nàng?" Giọng điệu của hắn vẫn như cũ, nghe rất muốn bị ăn đòn, nhưng cũng khiến cho người ta phải giật mình.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn tựa hồ không rõ hắn vừa mới nói gì.


"Nàng rất thông minh, quả đào nhỏ." Hắn lại nói, chậm rãi đi tới ôm lấy nàng: "Nhưng mà nàng cũng rất kiêu ngạo và tự phụ, luôn nghĩ rằng chuyện gì thì nàng cũng có thể làm được....... Chỉ chút kích động đã bất chấp hậu quả, mà tính khí của nàng đúng là quá nóng nảy, mới bị người khác chọc tức liền rơi vào bẫy rập, lại còn thích làm chuyện ngu ngốc, đúng ngốc trong ngốc....."


Nghe đến đó, Mặc Ngưng Sơ vừa còn mừng rỡ thì trong nháy mắt thần sắc lại hạ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hắn, cả một chữ cũng nói không ra.


"May là nàng cũng rất thông minh, mặc dù luôn làm chuyện rất ngốc nghếch, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành, tiêu tai giải nạn, mấy chuyện này chẳng qua là mở đầu, dù những người đó muốn hợp lại đấu với ta thì cũng coi như mất cả chì lẫn chài...... Nhưng giờ không giống nhau, nàng có hiểu không?"


Nàng giật mình, lông mi run lên một cái.


"Ta sợ..... Bởi nàng chính là một quả đào nhỏ hoang dã, cứ luôn rời khỏi ta mà đi, ngộ nhỡ lúc nàng bỏ đi, bị người khác bắt mất, thì ta phải đi đâu để tìm nàng đây?" Hắn cúi đầu nói nhỏ vào bên tai nàng, rành rành là muốn trêu chọc nàng mà. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè nặng, có chút thở không nổi.


Hắn chợt cười to, lưng tựa vào đá cẩm thạch trong hồ nước nóng, đem nàng kéo vào trong ngực: "Nếu không có nàng, ta đã đem Mặc gia diệt trừ tận gốc, bất kể là vô tội thì vẫn phải chết, tất cả đều phải sung quân để giảm bớt phiền toái khi bị người khác uy hϊế͙p͙."


Miệng không nói gì. Nàng trừng hắn: "Ngươi sao có thể xem mạng người như cỏ rác chứ?".


"Quan lại chỉ biết bao che cho nhau, vốn đã hợp thành một khối, Tể tướng không ngã thì cả đám người bọn họ vĩnh viễn không bao giờ suy yếu, ta là một đế vương phải lo cho cả giang sơn, sao có thể chỉ cứ nghĩ vì nàng là người của Mặc gia?".
Nàng im lặng.


Thanh âm có hơi nhỏ, lại không được tự nhiên từ trong miệng của nàng tràn ra: "Ta quan trọng như vậy sao?".
"Nàng nói xem?"
"Ngươi cũng có thể xem như không có ta mà......."


"Có là có, không có là không có, làm sao có thể coi như không có?" Hắn mỉm cười liếc nàng: "Ta muốn nàng phải nợ ta, nợ đến cả đời cũng không trả hết được".
"............" Đúng là nam nhân hẹp hòi!


"Theo như kế hoạch ban đầu, chuyện này cũng không khó khăn lắm....... Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có người không chỉ muốn tấn công nàng, mà còn đang muốn tấn công vào ta". Nạp Lan Lân cười khổ một cái: "Có lẽ nếu như ta đủ ác độc, cứ xem như cái gì cũng không biết, phiền toái cũng sẽ không nhiều đến vậy".