"Một khi ám vệ được đặt tên cho, liền trung thành với người đã đặt tên cho mình, hiện tại ta gọi là Thu Nguyệt, không còn gọi là sị mị nữa." Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Bạch Trạch nói. "Tử nhân, để lão tử đi ra ngoài."
Bạch Trạch đang nằm ở trên thảm, cái mông đã nở hoa.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang người đang bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, không khỏi giễu cợt. "Thả ngươi đi ra ngoài, lại bị bệ hạ đánh 100 roi? Da của ta cũng không cứng rắn như ngươi, bị đánh lần nữa, đoán chừng một tháng cũng đừng nghĩ xuống đất được!"
"Hắn sao có thể lại đánh ngươi, gọi ngươi trở về khẩn cấp như vậy, là có nhiều chuyện cần điều tra, người nào cũng có thể thiếu, chỉ có ngươi là không." Thu Nguyệt hừ lạnh.
Khó có được một lần nịnh bợ, mặc dù là vỗ lên tới trên đùi ngựa.
Bạch Trạch vẫn rất phối hợp mà nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cái mông ta đã bị đánh cho nở hoa. Trời vừa sáng, ta còn không phải vác cái thân này đi làm nhiệm vụ sao? Ngươi bị thương nặng như vậy, mà chủ tử cũng không trách ngươi, ngươi chỉ bị điểm huyệt, có thể nằm ở trên giường thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi, ta hâm mộ còn không kịp."
Thu Nguyệt trợn mắt trừng hắn một cái.
Bạch Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ là, Tiểu chủ tử này của ngươi cũng rất thú vị.”
"Đúng vậy a, bị một nữ tử tay trói gà không chặt làm cho cả người chật vật, không thể di chuyển, ngươi quả thật càng ngày càng tệ." Thu Nguyệt cười lạnh.
Nhưng cũng không thể trách hắn. "Đây chẳng qua là ta nhất thời sơ xuất."
"Thua là thua, nếu như nàng muốn cho ngươi chết, bây giờ ngươi còn có thể còn sống ở đây, ôm cái mông như hoa nở mà nói rằng, ngươi chỉ là nhất thời sơ xuất thôi sao?"
Bạch Trạch cũng nổi gân xanh: "Nhân yêu, ngươi muốn đánh nhau phải không?"
"Rất sẵn lòng!"
Bạch Trạch rục rịch ngóc đầu dậy, rồi sau đó lại chậm rãi nằm ở trên giường êm mà cười: "Gia không thèm chấp cái loại khích bác của ngươi, ngươi muốn làm loạn thì đi mà làm một mình, đừng kéo gia xuống nước!"
Thu Nguyệt rên lên một tiếng, không để ý đến hắn nữa.
Buổi chiều hôm qua, tiểu tử kia cho người đưa mình cùng Tiểu Mỹ đi, còn tưởng rằng là hắn muốn một mình ôn tồn với Mặc Ngưng Sơ, thật không nghĩ đến, lại có chuyện lớn xảy ra.
Hắn vốn phụ trách ám sát, chuyện bảo vệ người này cũng là từ Mặc Ngưng Sơ mới bắt đầu. Hắn biết giết người, nhưng không biết làm thế nào để cứu người, chạy đi tranh chấp với Nạp Lan Lân, kết quả lại bị đánh gần chết, a a a a! Bị người cầm kiếm chỉ mũi mình, nói —— “nếu như ngươi có thể thắng được ta, ta liền mặc ngươi xử trí” —— thật sự là khuất nhục quá lớn!
Cố tình hắn thật sự không đánh thắng cái tên quỷ đáng ghét kia, ngược lại chỉ có thể đánh bại mấy Ảnh Vệ bảo vệ hắn. Khi chạy tới Ngưng Lộ cư, liền nhìn thấy tiểu cô nương đó lại có thể đánh ngã Bạch Trạch, đối diện với những ảnh vệ đang vây quanh mà nói, muốn gặp người kia.
Nói thật, một khắc đó, hắn thật sự rất tôn sùng nàng.
Đối với Bạch Trạch, mặc dù thực lực của hắn không phải là mạnh nhất trong năm người, nhưng cũng là người xuất chúng. Còn nàng, nếu xét về thể lực cùng trình độ nhanh nhẹn mà nói, nàng còn không bằng một người luyện võ bình thường. Coi như là Bạch Trạch lơ là sơ ý, nhưng nếu không phải nàng có trí thông minh không ai sánh được, làm sao có thể ở trong thâm cung đầy rẫy tối tăm này, duy trì khí chất thuần khiết đến không nhiễm một hạt bụi được.
Hắn đột nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, cảnh tượng khi Nạp Lan Lân còn là thiếu niên, nhìn thấy bóng dáng hồng nhạt của một tiểu nữ hài liền xông ra.
Thời điểm đó, hắn còn cười nhạo rõ ràng y rất sung sướng mà còn không thừa nhận.
Hôm nay nhớ lại, mới giật mình cảm thấy tiểu cô nương kia quả thật rất giống Mặc Ngưng Sơ.
Dựa theo tính cách vừa âm trầm vừa thâm sâu của Nạp Lan Lân.... Chẳng lẽ, họ chính là cùng một người?!
"Ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, vết thương thật dài trên người ngươi không thể coi thường." Bạch Trạch cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Bây giờ, tốt nhất ngươi hãy chết tâm đi, chủ tử sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi cũng đừng phiền phức thêm nữa, tiểu cô nương kia đương nhiên rất quan trọng, nếu là sống trong cánh chim của bệ hạ, hắn còn có thể bảo đảm nàng sẽ không bị thương tổn dù chỉ là một cọng tóc. Nhưng nếu ngươi tự tiện mang nàng ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trên người ngươi cũng không chỉ có vết thương đơn giản như vậy đâu."
Bạch Trạch làm một tư thế cắt cổ: "Ngươi cũng biết, tên kia nổi giận lên thì kinh khủng đến cỡ nào rồi."
Thu Nguyệt trầm mặt xuống: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Trạch lắc đầu: “Chủ tử nói, ngươi không chỉ om sòm, còn là một người miệng rộng, trừ nhiệm vụ ngươi cần phải làm ra, ngươi tuyệt đối không giữ miệng được. Cho nên, không thể nói cho ngươi biết."
"....." Nếu như hắn có thể cử động, hắn nhất định xông lên cắn nát hai lỗ tai y!
"Chỉ là, trái lại có thể nói cho ngươi biết một chút." Bạch Trạch nháy mắt mấy cái: "Gần đây chỉ sợ sẽ không thái bình....."
"Ngươi lại nói nhảm?!"
"Ngươi hãy nghe ta nói hết." Bạch Trạch móc móc hai lỗ tai bị giọng nói cao vút của hắn làm ù: "Chủ tử gặp phải chút khó khăn, nếu sơ ý một chút, cũng sẽ bị uy hϊế͙p͙ lấy mạng đền mạng, mà người được chọn kia, tệ nhất có khả năng là tiểu chủ tử đáng yêu của ngươi, Mặc Ngưng Sơ."
——— —————— ————— Tiểu Hạ phân cách tuyến ——————
"Bệ hạ, gần đây thế lực của thập nhị vương gia càng không kiêng nể gì mà bắt đầu bành trướng, thành trì phía bắc đã bị hắn đưa vào phạm vi thế lực của mình. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sẽ không cách nào khống chế được."
Nạp Lan Lân trầm mặt xuống, không nói một lời.
Trong tay hắn, là tình báo từ các nơi trong cả nước mà Ảnh Tử thu thập được, hắn cũng đã hiểu được phần nào tình hình.
Thập nhị đệ chẳng qua là con rối của Cửu đệ, coi như hắn có cuồng vọng tự đại, nhưng trên thực tế lại không đầu óc, bị Cửu đệ âm thầm nắm mũi dẫn đi.
Nạp Lan Lân nặng nề nhíu lông mày lại, Cửu đệ đúng là một kẻ giảo hoạt từ tận trong xương.
Chỉ là hắn không thể ngờ, bọn họ lại có thể biết nhiều chuyện như vậy..... Về mình, cùng với thân thế của Tử Uyển.
Thậm chí còn tìm được nữ nhân kia.
Lúc ban đầu, hắn cho rằng, hắn và Tử Uyển là do tiên hoàng cùng với một cô gái thứ dân nào đó sinh ra. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải đơn giản như vậy.
Đệ đệ của Tiên hoàng..... Nạp Lan Vĩnh Lộc.
Hắn bị sách sử xoá tên, lúc tiên đế còn chưa lên ngôi, liền hoàn toàn biến mất trong sử sách của Xuyên Hạ hoàng triều. Cơ hồ tất cả người biết chuyện về hắn cũng đã không còn ở nhân thế, tất cả bức họa của hắn cũng bị đốt cháy, cung điện của hắn cũng đã sớm bị phá bỏ, xây dựng lại thành phòng ngủ bình thường.
..... Vĩnh Lộc.
Lần đầu tiên nghe được cái tên này, là tại lúc Tiên hoàng tuyên bố hắn là người kế vị mới biết được.
Hắn gần như đã điều động tất cả lực lượng đi tìm người có cái tên này, mà tin tức thu được, chỉ có đôi câu vài lời, trừ biết người này là hoàng tử bị Xuyên Hạ hoàng triều xoá tên trong sử sách, không còn cái khác. Thậm chí ngay cả một bức tranh, hay một chút bút tích đều không thể tìm được.
Cho đến khi tra ra nam nhân có cái tên là "Cẩm Trúc".
Nạp Lan Lân hít một hơi thật sâu, xua đi những kí ức không vui kia, hỏi: "Quả đào ra sao rồi?"
"Bệ hạ, nương nương chỉ ăn có một chút thức ăn." Thường Tự cân nhắc từ ngữ, khom người nói: "Gần đây nương nương cũng rất an tĩnh, không có hành động quá khích gì."
Ngón tay Nạp Lan Lân chợt nắm chặt, trong con ngươi hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, giống như một khắc cũng không thể lại dễ dàng tha thứ nữa.
..... Nhưng hắn lại không thể không nhịn.