Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 159: Giao dịch (2)

Mặc Lưu Vân hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng nói: "Cửu vương gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"


"Ta muốn thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?" Nạp Lan Ngôn giống như tiếc hận mà lắc đầu, vỗ vỗ vai hắn: "Lưu Vân, ngươi nên biết, thật ra thì ngươi đã sớm không có đường lui, hai nơi sản nghiệp của Mặc gia mà ngươi quản lý đã sớm bị ta dùng vào việc mờ ám, nếu như bệ hạ tra được, không riêng gì ta, Mặc gia các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan..... Hà khắc giữ lại một phần ba thuế thu được mỗi năm của Xuyên Hạ, lại dùng số tiền lấy được đó phân ra chia cho bao nhiêu sản nghiệp ở đế đô, làm cho khoản ‘thuế thu’ này hoàn toàn biến mất..... Ngươi đoán xem, tội như vậy lớn đến đâu?"


Đồng tội với mưu phản, giết sạch toàn bộ cửu tộc có liên quan.


Sắc mặt Mặc Lưu Vân lập tức trở nên tái nhợt, nếu không phải là hắn khinh thường, bị y lừa gạt, nói rằng chỉ mượn dùng các khoản phòng thu chi để vờ nâng cao lợi tức, sẽ không tổn hại một phân một hào đến chế y điếm của mẫu thân, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy mà đồng ý dùng một nơi sản nghiệp đổi lấy một lời hứa vô sỉ.


Rồi sau đó Nạp Lan Ngôn trăm phương ngàn kế thu một tửu lâu khác của hắn đưa về dưới trướng, nam nhân này, giống như là một ao đầm sâu không thấy đáy, từ lúc hắn tìm tới mình là đã bị hắn kéo xuống từng chút từng chút một!


Mấy năm nay, chính mình vẫn luôn duy trì hình tượng hoa hoa công tử, không thèm đếm xỉa tới chính sự một chút nào, chính là sợ cái u ác tính này sẽ vươn xúc tua tới càng nhiều chỗ hơn —— thật không nghĩ đến, y kéo hắn xuống địa ngục, đã đủ để hủy diệt cả Mặc gia!


Hôm nay lâm vào đại họa, hắn vốn định trước tiên thẳng thắn thương nghị với phụ thân, nhưng lại không ngờ tới thời khắc mấu chốt, phụ thân trúng độc, còn thiếu chút nữa chết đi!


Mà bên cạnh tiểu Sơ vô duyên vô cớ có nhiều ảnh vệ như vậy, vô cùng có khả năng là người giám thị của bệ hạ ở bên người nàng, lần này nàng trở về Mặc gia, sợ rằng tâm tư của bệ hạ chẳng phải đơn giản!


"Lưu Vân a, Bổn vương ghét nhất miễn cưỡng người khác." Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cười: "Nhưng vẻ mặt không tình nguyện của ngươi, lại làm Bổn vương hết sức luyến tiếc."


"Điều kiện của ngươi." Mặc Lưu Vân hít sâu một hơi: "Làm sao mới bằng lòng xóa hoàn toàn quá khứ của mẫu thân, thôi lợi dụng hai nơi sản nghiệp kia?"


"Muốn nghe điều kiện của ta, ngươi cũng phải biểu hiện một chút thành ý của ngươi chứ?" Nạp Lan Ngôn khẽ dựa vào giường, thần thái lười biếng hệt như một con mèo cao quý, "Bổn vương ở nơi địa phương âm u này đợi ngươi bao nhiêu lâu, cả người vô cùng mệt mỏi đau đớn, ngươi cũng nên nghĩ phương pháp làm cho ta vui vẻ một chút chứ?"


Mặc Lưu Vân hung hăng nắm hai đấm lại.
Đây chính là Nạp Lan Ngôn, nam nhân đáng ghét còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, chọn chính xác chỗ trí mạng của kẻ địch, nhằm lúc kẻ địch buông lỏng cảnh giác, sau đó không lưu tình nhào tới cắn.
"Tới đây, Lưu Vân."Nạp Lan Ngôn cười vẫy vẫy tay.


Trong con ngươi đen nhánh của Mặc Lưu Vân lóe lên sát khí đằng đằng, quả đấm nắm quá chặt, tới mức móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay. HiFd.
"Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Lưu Vân." Nạp Lan Ngôn nửa chống đầu, mỉm cười nhìn hắn: "Kiên nhẫn của Bổn vương rất ít."


Mặc Lưu Vân cắn răng: "Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng rằng ngươi sẽ buông tay?!"


"Từ trước đến nay Bổn vương luôn là người giữ lời hứa a." Nạp Lan Ngôn gỡ một khối ngọc bội từ bên hông xuống, vứt lên trên bàn, "Chỉ cần cầm cái này đi chế y phường của mẫu thân ngươi, tự nhiên sẽ có người giúp ngươi xử lý tốt tất cả, không lưu lại chút dấu vết nào, trương mục mất đi cũng sẽ tan thành mây khói, mỗi người từng tham dự cũng sẽ không lưu, tựa như chưa bao giờ tồn tại, cho dù có người phát hiện, cũng sẽ không có chứng cớ..... Mà về văn thư xuất sinh của mẫu thân ngươi....." Hắn móc ra một xấp giấy từ trong ngực, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt như chim ưng của Mặc Lưu Vân,  mở ra cho hắn xem, lại giơ tay lên, đặt chúng trên ngọn nến, để cho hắn nhìn chúng bùng cháy vặn vẹo trong ngọn lửa, cuối cùng hóa thành tro bụi.


"Như thế nào? Hài lòng chưa? Mà tất cả những người biết mẫu thân ngươi năm đó, ta có thể phái tử sĩ trừ đi toàn bộ..... Chỉ cần....." Nạp Lan Ngôn cười: "Phải xem đến tột cùng ngươi có thể lấy lòng Bổn vương, ngoan ngoãn nghe Bổn vương nói hay không....."


Bước chân cứng ngắc của Mặc Lưu Vân rốt cuộc triệt để dao động.
Hắn hít một hơi thật sâu, từng chỗ huyết dịch sôi lên là hắn lần lượt bị khuất nhục chà đạp, thậm chí hắn nghĩ lấy cái chết để tạ tội, nhưng tên ma quỷ kia lại cảnh cáo hắn, nếu hắn chết, Mặc gia cũng xong rồi!


Hắn gian nan tiến lên hai bước, Nạp Lan Ngôn ngẩng đầu bất mãn nhìn hắn: "Lưu Vân, ngươi đứng rất cao, ngươi muốn Bổn vương cứ ngửa đầu nhìn ngươi như vậy sao?"
Nắm đấm của Mặc Lưu Vân siết chặt lại buông ra, hắn chậm rãi quỳ một chân xuống, để tầm mắt mình song song với y.


"Rất tốt." Khóe miệng Nạp Lan Ngôn cong lên một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi đến gần hắn.
Vẻ mặt Mặc Lưu Vân tràn đầy mâu thuẫn, con ngươi lạnh lẽo hung hăng nhìn chằm chằm y.


"Đừng lo lắng, hiện tại, chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi." Ngón tay của Nạp Lan Ngôn nắm đường cong đẹp đẽ trên cái cằm của hắn, giống như một con dã thú kiếm ăn, không tiếng động kéo hắn về phía mình, hơi thở nguy hiểm của nam nhân chậm rãi tới gần. Mặc Lưu Vân hết sức kiềm chế kích động muốn một đao giết chết y, dùng đau đớn trên bàn tay để xem nhẹ cảm giác trên làn môi, cắn chặt hàm răng, không chịu nhượng bộ nhiều hơn.


"Lưu Vân a, ngươi không nói ra, Bổn vương đã chú ý chỗ khác rồi." Trong tay hắn không biết từ khi nào có thêm một cây sáo dài, lười biếng giữ ở ngón giữa, trượt xuống theo đường cong của vòng eo dẻo dai của hắn, cho đến vị trí giữa hai chân nơi hắn quỳ một chân xuống, cách lớp y phục che phủ lên trên, đến một chỗ không có tý phản ứng nào, mới ý vị sâu xa dừng lại, nụ cười bên khóe môi mang theo một tia tà khí: "Như thế nào?"


Cả người Mặc Lưu Vân càng cứng ngắc hơn.
Vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì khuất nhục mà con ngươi đen như mực càng âm trầm hơn.


Hắn nhất định phải tiếp tục hủy diệt chứng cứ của một nơi sản nghiệp bị lợi dụng khác..... Cũng phải tiêu diệt toàn bộ những người tổn thương mẫu thân..... Coi như tên ma quỷ với lúm đồng tiền vĩnh viễn hút không đủ máu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.


Kìm chế đôi môi run rẩy, rốt cuộc buông lỏng hàm răng.
Cái lưỡi bị khơi lên một cách lạnh lùng, Mặc Lưu Vân chịu đựng miệng lưỡi bị giày xéo, giống như một loại chiếm đoạt rút sạch cả linh hồn, hờ hững mặc cho y tàn sát bừa bãi đôi môi của mình.


Mà ngay lúc không khí giống như bị bó đuốc thiêu cháy, đột nhiên một cái cửa hông của thông đạo khác trong mật thất chậm rãi mở ra, một cái bóng chậm rãi đi vào, lập tức bay tới nói một chút gì đó bên tai Nạp Lan Ngôn, sắc mặt y lập tức biến đổi, buông xiềng xích trong tay, Mặc Lưu Vân lập tức muốn đứng lên lui về phía sau, không đề phòng lại bị y dùng một tay ôm lại, kéo đến gần chỗ y hơn.


"Lưu Vân a..... Hôm nay tới đây thôi....." Nạp Lan Ngôn híp mắt, trong mắt chứa ý lạnh, y chậm rãi tiến lên trước, nói bên tai hắn: "Bổn vương muốn ngươi đi làm một chuyện, con cá công tử Tịch kia khư khư cố chấp không chịu cắn câu, ngươi đã biết rõ sự việc, vậy thì đi giúp đi, nhắc nhở cái đầu đần độn kia một chút..... Làm cho tốt, Bổn vương sẽ có thưởng....."