"Tiểu chủ tử, đã phát hiện người khả nghi." Đột nhiên, thanh âm Thu Nguyệt lặng lẽ vang lên.
Tiếng nói của Mặc Ngưng Sơ liền dừng lại, trên lông mi còn vương lại giọt nước, vừa phản ứng lại, đang định hỏi là ai, Nạp Lan Lân nhẹ nhàng cắt lời nàng... chậm rãi nói: "Tiểu Đào Tử, thật ra thì, ta cũng có thể nói cho nàng chuyện nàng muốn biết."
"Thật sao?"
"Trừ phi nàng đáp ứng ta, bắt đầu từ bây giờ không tham dự chuyện điều tra Mặc gia nữa, cũng không để ý đến chuyện triều đình, an phận thủ thường sống trong thâm cung....." Hắn dừng một chút, thình lình cười nói: "Sinh con cho ta."
"....." Đôi mắt đang sáng rực của Mặc Ngưng Sơ trong nháy mắt tối đen, nhe răng nhếch miệng liền muốn đi cắn xé mũi của hắn, đại gia, điều kiện của ngài có thể kỳ dị thêm chút nữa không?!
"Nhưng Tiểu Đào Tử, nếu Mặc gia thật sự không có gì vậy thì tốt rồi, nhưng nếu có chuyện..... vậy nàng sẽ làm thế nào đây?" Hắn đột nhiên nói.
Vừa hỏi liền vào thẳng vấn đề, Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, cư nhiên không thể lập tức trả lời.
Nạp Lan Lân thu lại nụ cười, nhìn nàng: "Tiểu Đào Tử, nếu có một ngày phải đi đến tận cùng, nàng có thể còn mặc kệ mọi thứ, ở lại bên ta sao?"
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc phản ứng lại, hoảng hốt vội nói: "Không, sẽ không có ngày như vậy!"
"Nếu là có?" Hắn ép nàng.
Mặc Ngưng Sơ lông mi run rẩy, bị ánh mắt đe dọa của hắn nhìn như vậy có cảm giác bất ổn trong nội tâm, thanh âm cũng run theo: "Cho dù có..... Ta sẽ ngăn cản bọn họ, sau đó....." Đang nói đột nhiên dừng lại.
Hắn lại nói những lời vạch trần nàng: "Họ là thân nhân của nàng, phụ thân, mẫu thân, ca ca, đệ đệ..... Sinh ra nàng, nuôi nấng nàng, yêu thương nàng, nếu có một ngày ta phải xử trí bọn họ, nàng thật sự có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng bước từng bước sống đầu đường xó chợ, thậm chí là chết đi?"
"....."
"Cho nên, có chuyện cũng không phải đơn giản như vậy." Thanh âm Nạp Lan Lân bỗng tàn khốc mà trầm thấp trước nay chưa từng có: "..... Nếu hiện tại có kẻ bắt mẫu thân hoặc bất kỳ người thân nào của nàng đến để uy hϊế͙p͙ nàng, muốn lập tức diệt trừ ta, nàng sẽ làm thế nào?"
"....."
"Người muốn ta chết nhiều không kể xiết, nhưng nếu là nàng, ta sẽ thành toàn nàng."
Mặc Ngưng Sơ hoảng hốt: "Sẽ không sẽ không sẽ không!"
"Thiên hạ này mọi việc đều có khả năng, có lẽ không lâu sau, sẽ có một cây đao gác trên cổ bọn họ..... Mặc gia nhiều người như vậy, nàng có tài giỏi thế nào cũng không thể bảo vệ an toàn cho mỗi người được....."
"....."
"Nàng có biết cuộc sống này đen tối cùng bẩn thỉu thế nào không? Nàng biết càng nhiều, liền sẽ càng cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng, nàng có chắc muốn tiếp tục không?"
"....."
"Tiểu Đào Tử, ngây thơ cùng thông minh là chuyện tốt, nhưng quá thiên chân cùng tự phụ có lúc cũng sẽ khiến cho người khác hối hận cả đời."
Chờ hắn nói xong Mặc Ngưng Sơ đã không thể nói được lời nào.
Bên trong vang lên giọng nói tàn nhẫn làm bầu không khí vốn hài hòa bị phá hỏng, Thu Nguyệt cũng lặng lẽ che giấu hơi thở, không dám chen vào một câu.
Trong căn phòng nhỏ, làn gió vẫn nhẹ nhàng, ánh mặt trời rơi xuống sàn nhà, chỉ là nước tắm sau bình phong đã trở nên lạnh lẽo, ánh mắt luôn ấm áp của hắn lúc này lại bức bách nàng, bức nàng đi đến tận cùng, không cho nàng lưu một chút đường sống.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hai mắt ngạc nhiên, trong trí nhớ, Nạp Lan Lân chưa bao giờ nặng lời như vậy. Từ lúc hắn đột nhiên từ hoàng cung đến Mặc phủ, hắn giống như thay đổi thành người khác, cả người lạnh lẽo, như một đứa bé bị thương, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt hắn khó chịu lại bi thương như thế —— mà bây giờ, hắn quanh thân lệ khí, cảnh cáo nàng, uy hϊế͙p͙ nàng, giống như muốn phá tan toàn bộ dũng khí của nàng ——
Nạp Lan Lân cúi đầu chậm rãi nhìn nàng một lát, lại đưa tay chạm nhẹ gương mặt của nàng: "Mới như vậy nàng đã khóc?"
Đôi mắt Mặc Ngưng Sơ đỏ lên, cắn răng đẩy hắn ra: “Chàng mới khóc, tránh ra!"
"Ta chỉ thuận miệng nói một chút, nàng lại coi là thật?" Trên mặt của hắn không biết khi nào đã nở nụ cười xinh đẹp: "Nàng từ lúc nào lại nhát gan như vậy?"
Cũng không biết người nào vừa rồi còn nói với vẻ mặt dọa người khác run sợ.
"Chắc chắn nàng không hợp với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đâu, tuyệt không đáng yêu."
Bây giờ mới dụ dỗ, vô dụng thôi.
"Dĩ nhiên, có ai ngốc đến tự mình khiêu khích Mặc gia chứ? Một hộ quốc Đại tướng quân, một đương triều Tể tướng, gia đinh vô số, mấy vị công tử đều là nhân tài, bọn họ nhất định có thể tự vệ, chỉ có trái đào nhỏ nàng một chút võ công cũng không biết, uy hϊế͙p͙ nàng đến diệt trừ ta, cái này nhưng thật có thể xảy ra."
Quá muộn.
Mặc Ngưng Sơ yên lặng rối rắm, nàng càng hiểu so với người khác, Nạp Lan Lân nói cũng đúng, phụ thân trúng độc, chính là ví dụ tốt nhất của những người kia dành cho nàng. Mặc dù chữa khỏi nhưng khó có thể bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện lại chuyện như vậy nữa.
Nếu thật sự có người dùng tính mạng bọn họ uy hϊế͙p͙, nàng cũng không biết làm sao nữa.
"Tiểu Đào Tử ngu ngốc."
Nạp Lan Lân nhìn nàng, dùng ngón tay vò rối tóc nàng, lưu lại trên màn giường một cái bóng mơ hồ: "Đừng nghĩ nhiều."
Ô ô, đến tột cùng là ai khiến cho nàng nghĩ nhiều chứ!
Hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong ngực: "Ngoan ngoãn sinh con cho ta."
"....."
Mà lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ: "Tiểu thư, phu nhân và lão gia cho mời người qua."
Là thanh âm nha hoàn bên người Mặc mẫu.
Mặc Ngưng Sơ đáp vội vài tiếng với người ngoài cửa, rồi nhỏ giọng với Thu Nguyệt: "Lát ta về thì báo cáo với ta!" Lại trợn mắt nhìn Nạp Lan Lân một cái, "Ta sẽ không dừng lại, Mặc gia có ta bảo vệ, mà chàng —— chàng là của ta, không có lệnh của ta, ai cũng không thể tổn thương chàng được!"
Nàng làm mặt quỷ, nhanh chóng lấy một bộ y phục màu trắng trong ngăn kéo ra mặc rồi đi ra khỏi phòng, Nạp Lan Lân ngơ ngác ngồi tại chỗ, lặng im một lúc, cho đến khi Thường Tự đứng bên cạnh khẽ ho khan, hắn mới lấy lại tinh thần, nhìn cửa gỗ hoa lê bị đóng lại lần nữa, đột nhiên nở nụ cười.
Như hồ nước bị xua tan đi sương mù, một lần nữa được ánh mặt trời bao phủ, gợn sóng lăn tăn.
Thường Tự thở phào nhẹ nhõm, lo lắng lúc trước thoáng hạ xuống, khom người nói: "Bệ hạ, người khả nghi mà Thu Nguyệt vừa nói, là ——"