Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 121: Hội ngắm hoa (6)

Phong Nhu Tuyết quỳ trên mặt đất, nghe được lời nói của Thái hậu, trong lòng mừng như điên, nếu phần thưởng lần này chính là vị trí Hoàng hậu kia, nàng có chịu uất ức nhiều hơn nữa cũng không sao!


Nàng nở một nụ cười rực rỡ, hơi nâng khóe mắt lên nhìn về phía Mặc Ngưng Sơ, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý khiêu khích, xem ra cung nữ kêu Tiểu Đào kia thất bại rồi, nhưng vậy cũng không sao, để cho nữ nhân ngu xuẩn này trơ mắt nhìn nàng được phong hậu, sau đó chậm rãi hành hạ nàng.


Nàng ta lại không biết rằng Mặc Ngưng Sơ còn đang khâm phục kỹ thuật múa của nàng quá tốt, trong mắt tất cả đều là ý khâm phục nàng, vì một người đàn ông, vì một địa vị, Phong Nhu Tuyết có thể làm ra nhiều chuyện khiến người ta khó có thể tin được, thật sự cần phải có một nghị lực mạnh mẽ. Mà với U Liên phú, nàng vừa nhảy vừa hát nửa đoạn sau, có người có thể múa đến cảnh giới này, nàng ngược lại rất hài lòng.


Ngay lúc này, tâm tình của nàng rất tốt, đối với địch ý mà Phong Nhu Tuyết phóng tới, nàng cũng cười khanh khách đáp lại, điều này khiến cho Phong Nhu Tuyết càng thêm giận dữ.


"Tại sao chỉ dựa vào một điệu múa lại có thể đưa vị trí Hoàng hậu cho Quý phi nương nương?" Đột nhiên, một thanh âm mạnh mẽ vang lên.


Tử Uyển điện hạ một thân trang phục màu tím trong lúc ánh mắt mọi người đang có vẻ khác thường, không biết khi nào đã về ngồi cạnh Mặc Ngưng Sơ, một lần nữa khiến chỗ ngồi này thành tâm điểm chú ý của mọi người.


Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng yên rơi lệ, thật muốn đào một cái hố để chui vào.


Thái hậu lập tức nheo mắt, Tử Uyển không sợ hãi chút nào, nàng nâng cao đầu, nhìn thẳng về: "Tử Uyển tất nhiên biết mẫu hậu thiên vị Nhu Tuyết Quý phi nương nương, nhưng biết khiêu vũ cũng không chỉ có một mình nàng!"


Mặc Ngưng Sơ lập tức thấy có dự cảm xấu, chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Tử Uyển đã lớn tiếng nói luôn: "Ngưng phi nương nương cũng am hiểu ca múa, kỹ thuật múa lại càng giống như thiên tiên, quả thật là thần tiên cũng không bằng nàng!"


"Tử Uyển, không được làm càn." Thái hậu nheo mắt, một loại cảm xúc nguy hiểm không ngừng xuất ra.


"Mẫu hậu nương nương, ba nghìn mỹ nữ hậu cung này, mỗi người đều có quyền lợi được phong hậu, tại sao lại có thể chỉ thiên vị Quý phi nương nương? Thứ văn võ bá quan ở đây muốn chính là công bằng!" Tử Uyển nhíu mày, nàng từ trước đến giờ đều nói thẳng, tuyệt không nể tình.


Thái hậu bình tĩnh nhìn nàng một lúc, hơn nửa ngày sau, mới chậm rãi nói: "Như vậy Tử Uyển con nói, cái gì gọi là công bằng?"


"Theo Tử Uyển biết, vũ khúc mà Quý Phi nương nương múa do một người soạn, mà người nọ tham gia khoa cử lần này, dựa vào tài hoa của mình, vừa thi đã đạt được danh hiệu Văn Trạng nguyên của Xuyên Hạ hoàng triều ta! Lần này mẫu hậu tổ chức Bách hoa yến, Văn Võ Trạng Nguyên cùng nhau làm lễ bái Hoàng thượng, giờ phút này đang đợi ngoài Ngự hoa viên, đợi triệu kiến!"


Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, dự cảm xấu kia đang không ngừng chạy loạn trong lòng nàng, dẫm đạp lên nơi yếu nhất của nàng, sau đó lại nghe Tử Uyển vô cùng hào hùng nghĩa khí nói: "Tài ca múa thi từ của công tử Tịch nổi tiếng thiên hạ, nếu hắn đến phán xét tiêu chuẩn thắng bại, tin tưởng không ai không phục!"


Mặc Ngưng Sơ trong đầu như nổ tung, thật là hắn! Thật sự là hắn! Nàng biết người kia, khí chất văn nhân của hắn nồng đậm, không tiêu tan được, mà trời sinh tính tình hắn lạnh nhạt, không muốn tham gia quan trường, thế nhưng, lúc này không hiểu sao hắn lại vào cung làm Văn Trạng nguyên!


Quay đầu, nhìn về phía nam nhân trên đài cao kia, lại thấy hắn cười như thường, môi mỏng chỉ nhàn nhạt phát ra một chữ: "Tuyên."
Hỉ công công đứng một bên, cao giọng nói: "Tuyên —— Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!"


Phía dưới không biết tiếp tục hô bao nhiêu lần: "Tuyên —— Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!"
"Tuyên ——Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!".
"Tuyên ——!"


Cho đến cuối cùng, một ít thái giám xếp thành hàng trên đường nhỏ Ngự hoa viên đứng lại, sau đó dưới sự hướng dẫn của cung nhân, hai người chậm rãi vào điện ——


Trong đó một người mặc áo gấm xanh, tóc mang mũ gấm, diện mạo tuấn tú thanh nhã, mặc dù cùng hành động như Võ Trạng nguyên, nhưng không mất chút phong độ nào, trước đài cao, nâng cao đầu, tiến lên trước mặt thảm hoa lệ, cùng quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Vi thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"


Mặc Ngưng Sơ ngơ ngác nhìn người nọ dưới đài, tự hỏi hắn phải bị bao nhiêu kích động, mới nghĩ quẩn như vậy, đem tất cả tài hoa của mình chôn vùi nơi đây? Hoàng cung này chính là một cái động không đáy, tham lam cắn nuốt từng chút từng chút một, nơi này là quan trường mà không phải là nghệ thuật.


Nạp Lan Lân thu hồi ánh mắt từ chỗ Mặc Ngưng Sơ về, con mắt sâu thẳm chợt lóe tia sáng rồi biến mất, độ cong nơi khóe môi càng thêm sâu sắc, lạnh nhạt nói: "Bình thân."
Hai người cúi lạy tạ ơn, khom người đứng một bên.


Tuy nhiên lúc ngước mắt lên, ánh mắt chạm đến người đang cao cao tại thượng kia, thân hình thư sinh gầy yếu chợt cứng đờ ——


"Công tử Tịch nổi danh hậu thế có thể ra sức vì Xuyên Hạ ta, chắc chắn sẽ là một nhân tài …" Nạp Lan Lân miễn cưỡng chống đầu, giọng nói không mặn không nhạt, một đôi mắt sáng ngời giờ nửa khép, nửa cười nhìn người phía dưới, ý tứ hàm xúc bên trong có lẽ chỉ có hai người bọn họ hiểu.


Chiều tà bên bến tàu, hai người ngồi đối diện nhau, uống say như chết, sáng nay, một cao cao tại thượng, một cúi đầu xưng thần.
Thì ra mỗi người đều mang trên mình một tấm mặt nạ, khiến cho ai cũng không thể nhìn ra họ đang cất giấu điều gì.
Khắp nơi yên lặng như tờ.


Bỗng nghe một hồi ho khan nhắc nhở bên người, công tử Tịch mới chợt nhận ra mình phạm thượng, vội vàng thu hồi tầm mắt không kiêng kỵ của mình, khom người đứng một bên, muốn nói gì đấy, mở miệng ra lại không nói được gì.


Mà lúc thu hồi ánh mắt lại không cẩn thận nhìn thấy Mặc Ngưng Sơ đang ngồi dưới đài cao.
Nàng mặc cung trang chốn hậu cung, một thân hoa lệ ngồi giữa nơi ánh sáng rực rỡ.
Sắc mặt công tử Tịch biến trắng, hắn biết Tiểu Sơ bị đưa vào cung làm phi, nhưng không nghĩ đến bệ hạ lại là người kia.....


Mà người kia từng nói cho hắn biết, chỉ cần thi đỗ tân khoa, mình có thể nhìn thấy người mình muốn tìm —— nhưng hôm nay trong biển người mênh mông này, người khiến cho hắn khổ sở biết tìm đâu?