Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 11: Tâm kế mỗi người

Sau khi vào thu, lá cây trong sân Hàn Tùng Hiên bất tri bất giác đều khô vàng. Một đêm này gió bắc đột kích, sáng sớm ngày thứ hai thì lá vàng óng ánh đã rụng đầy đất, chân người đạp lên sẽ có tiếng "Sát sát".

Gã sai vặt Vĩnh Thọ thức dậy sớm ở dưới lầu quét lá rụng, thanh âm quét dọn "Sột soạt" và tiếng chân đạp lá khô giòn, tại đây trong không gian u ninh truyền đi đặc biệt xa.

Nguyệt Thược bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh, mông lung mở mắt ra, từ song cửa sổ lộ ra ánh sáng nhạt vẫn còn u ám.

Sáng sớm đầu thu đặc biệt lạnh, cánh tay của nàng rơi ở bên ngoài không che lại, không khỏi một trận run rẩy nổi da gà. Nam nhân cường tráng sau lưng đem nàng ôm vào trong ngực, mắt cũng không có mở ra, lầu bầu: "Tiếp tục ngủ."

Kể từ sau khi say rượu ngàytrùngdương hôm ấy, nam nhân ban đêm liền thỉnh thoảng đến phòng của nàng, ban đầu sau mấy lần làm xong việc thì rời đi, về sau thì trực tiếp nằm ngủ lại.

Lồng ngực nam nhân rộng dày, cảm nhận được thân thể ấm áp sau lớp áo trong nửa lộ, có mùi tùng hương trong veo, còn có một loại mùi bạch đàn cay đắng, truyền vào chóp mũi Nguyệt Thược là một loại mùi nam nhân thành thục nói không rõ vị.

Từ sautrùngsinhtới nay, Bùi Hành chiếu cố nàng, nàng không có khước từ, Bùi Hành cầu hoan nàng ôn nhu đón ý nói hùa, cho nên không có giống đời trước, vì nàng “không thức thời” mà quan hệ hai người vặn vẹo. Ngược lại càng chung đụng thì càng hòa hợp, lúc ở chung một chỗ bầu không khí cũng càng thấy tự tại thản nhiên.

Vốn là Bùi Hành vẫn ở dưới lầusinhhoạt thường ngày đọc sách, về sau để không cho khách lạ hoặc gã sai vặt bắt gặp Nguyệt Thược mới dời lên trên lầu, chỉ có lúc khách lạ tới mới xuống lầu. Minh Kỳ và Minh Hồng cũng biết, chưa bao giờ dám bước lên lầu.

Nguyệt Thược co lại ở trong lòng hắn nghĩ tới kế hoạch của mình, có cảm giác nặng nề, trong đó có chút áy náy với nam nhân này. Phát giác được dòng suy nghĩ của mình nàng lại giận chính mình, trong lòng chửi mình không đủ ngoan, kiếp trước bị người khác đùa giỡn xoay quanh, hiện thời lại vẫn muốn như thế sao? Tuyệt đối không thể, nàng một đời này muốn cho người hại chết nàng bị trừng phạt xứng đáng, muốn trở thành người bề trên để người khác không thể khi dễ!

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không ý thức lại nhắm mắt ngủ mất, ngủ càng sâu hơn so với ban đêm, chờ lúc tỉnh đã là trời sáng choang, Bùi Hành đang vuốt vuốt mái tóc của nàng, đem một bím tóc vòng vo thành một nắm.

Hắn thấy Nguyệt Thược tỉnh, trấn định nghiêm túc lại lơ đãng buông ra bím tóc kia, "Ngủ gì mà giống như con heo nhỏ, còn ngáy ngủ." Lại phân phó, "Đứng lên hầu hạ gia mặc quần áo rửa mặt." Hắn ngồi dậy mang giày, ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt kêu. Nguyệt Thược dụi mắt ngáp dài, nghe lời cũng đứng lên hầu hạ.

Bùi Hành vỗ vỗ giường, bất mãn cau mày nói: "Giường này quá không rắn chắc, đêm qua động tác lớn một chút đã lắc lư, buổi tối ngươi đến phòng gia ngủ."

Nguyệt Thược đầu óc còn không tỉnh táo vừa mới bắt đầu còn nghe không hiểu, đợi phục hồi tinh thần, mặt xoát một chút hồng lên.

Cái gì gọi là động tác lớn một chút, ban ngày ban mặt làm sao có thể không kiêng kỵ gì như vậy.

Mà Bùi Hành vẫn còn oán hận, "... Giường bắp chân duỗi không thẳng, chăn mền đắp không đến, cũng chỉ ngươi người nhỏ mới nhét được vào."

Nguyệt Thược nhịn không được cãi lại, "Ta nhỏ mặc ta, ngài quản nhiều như vậy làm gì. Lại nói hiện tại thấp về sau còn có thể cao thêm."

Nghe vào trong tai Bùi Hành, lời này mềm mại ỏn ẻn nhiều tình thú, thấy nàng hầu hạ mình sửa sang lại y phục, liền đưa tay so đầu nàng và lồng ngực của mình, cười nói: "Ăn nhiều một chút, dù sao cũng phải vừa tới cằm gia mới tốt."

Nguyệt Thược cãi lại, "Ta cao của ta, vì cái gì nhất định phải vừa được cằm của gia."

Bùi Hành khom lưng cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Thược một chút, nói: "Ngươi xem gia khom người như vậy có khổ cực hay không."

Trên miệng một trận ấm áp và tê dại, Nguyệt Thược lỗ tai đều đốt hồng, cúi đầu không dám trả lời.

Hừ, sắc phôi!

Nói xong rửa mặt súc miệng, tiếp tục sửa sang lại y quan, dùng qua điểm tâm một chút, Bùi Hành sờ sờ đầu Nguyệt Thược rồi ra cửa, "Ở nhà ngoan, đừng xuống lầu, có việc phân phó Vĩnh Thọ đi làm, gia buổi tối mới có thể trở về." Hắn hôm nay phải đi theo Bùi Đại lão gia đi làm việc. (sao giống ấy thế nhỉ!!!)

Nguyệt Thược nghĩ hôm nay dù sao cũng không cần gặp người ngoài, tùy tùy tiện tiện búi tóc, mang hài nhỏ mềm ở lầu hai quét dọn phòng.

Nha hoàn Châu nhi của Phương Ngọc Dung tìm tới tận cửa lúc Nguyệt Thược trong tay đang cầm lấy vải ướt lau bàn ghế đồ cổ. Nguyệt Thược cười nói với nàng ta: "Tại sao lại đến lúc này, không khéo, hôm nay ta phải quét dọn phòng."

Châu nhi nói: "Tại sao không khéo, vừa vặn ta giúp ngươi." Châu nhi lớn lên có gương mặt tròn tròn, con mắt lúc nào cũng cười cong cong, giọng nói hòa khí ôn nhu, khiến người vừa nhìnsinhlòng hảo cảm. Bình thường những cô nương lui tới, trên đầu lưỡi không thể thiếu chút lời khiêm tốn, chỉ Châu nhi có thể hòa hợp với mọi người, mọi người cùng nàng ta ở một chỗ đều luôn khen nàng ta.

"Hảo tỷ tỷ, vậy đa tạ ngươi." Nguyệt Thược cười nói, trong lòng nàng biết Châu nhi là tới thăm dò tin tức, đương nhiên không khách khí. Buổi chiều ngày hôm trước nàng nghe được Minh Kỳ nói với Bùi Hành trong canh giải rượu có cái gì trợ hứng dược, sắc mặt của Bùi Hành thay đổi.

Châu nhi hì hì cười một tiếng, cầm vải ướt đi lau tủ sách, một bên tán gẫu với Nguyệt Thược.

"Tháng này lương tháng mới vừa phát, ngươi đã nhận chưa?" Châu nhi hỏi.

Nguyệt Thược nói: "Còn chưa có." Lương tháng của nàng theo lý là Thu Minh Cư phát, trước kia đều là từ trong tay Vương mụ mụ, hiện tại nàng ở ngoại thư phòng, Vương mụ mụ cũng sẽ không hảo tâm cho người đưa đến. Bọn sai vặt Hàn Tùng Hiên là từ phòng thu chi ngoại viện trực tiếp nhận tiền, chưa thấy qua nha hoàn sẽ chạy đến phòng thu chi ngoại viện đòi lương tháng, mấy ngày nay không có người nhắc nhở Bùi Hành nên cũng nhớ không nổi chuyện này.

Châu nhi lau xong một mặt, giặt vải ướt, vắt khô."Ngươi phải đi sớm đi, đừng tiện nghi cho mấy người kia, các nàng cũng sẽ không trả lại, trương mục đến lúc đó chỉ nói ngươi lĩnh." Lại hỏi, "Ngươi hiện thời là người hầu bên cạnh Tứ gia, là nhất đẳng a?"

Nguyệt Thược cười một cái, ứng phó nói, "Đương nhiên vẫn là nhị đẳng."

Châu nhi vì nàng tổn thương mà bất công, "Phù Đại tỷ tỷ lĩnh một lượng bạc lương tháng, ngươi dù là không thể so với nàng ta, cũng nên có một xâu tiền mới phải." Phù Dung có chữ viếttrùngtên Phương Ngọc Dung, Châu nhi quen né qua không gọi chữ "Dung".

Thông thường nha hoàn không nên cải danh tự đụng chạm tới chủ tử, chỉ là Phương Ngọc Dung là khách không phải là chính chủ tử, Phù Dung lớn tuổi hơn Phương Ngọc Dung chín tuổi, ở trước mặt chủ tử rất có thể diện, nàng lão tử nương cũng không phải là vô danh nhân sĩ, cộng thêm trong sân một thông phòng không mấy người lui tới, cho nên cũng không có người yêu cầu Phù Dung đổi tên.

Nguyệt Thược nghe ra lời quan tâm của nàng ta châm ngòi ly gián, nghĩ tới Phương Ngọc Dung lại không có coi nàng mộttiểunha đầu vào mắt, Châu nhi ngược lại trung tâm hộ chủ, tự chủ trương nghĩ muốn để cho nàng và Phù Dung đấu. Có điều tự ra mặt không phải là kế hoạch của nàng, liền lộ ra một bộ hoảng sợ lúng túng: "Phù Đại tỷ tỷ là ai, ta làm sao dám so với nàng."

Châu nhi thấy nàng nhát gan không khỏi trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thầm nghĩtiểunha đầu này không đủ sức gây sóng gió, mà nhìn như người không có tâm cơ, có thể vìtiểuthư bán sức. Nàng ta đảo mắt, cười dùng giọng điệu lơ đãng hỏi nàng: "Hôm đótrùngcửu Tứ gia uống nhiều rượu, nhị phu nhân nhìn thấy có chút lo lắng, lệnh cô nương chúng ta đến đưa canh giải rượu cho Tứ gia, cô nương chúng ta đưa canh giải rượu đến liền đi, vậy canh giải rượu... Có thể có hiệu dụng?"

Nhị phu nhân thấy Tứ gia uống rượu say không gọi con dâu đến đưa canh giải rượu hoặc là để cho bà tử bên cạnh đưa, lại để cho khuê trung ngoạisinhnữ buổi tối khuya đến đưa, cũng chỉ Châu nhi thấy Nguyệt Thược tuổi còn nhỏ dễ dụ lừa gạt mới dám nói, để đại nha hoàn Thải Bạch nghe còn không phun (nước bọt) nàng ta.

Nguyệt Thược cũng một bộ u mê, "Một đêm kia? Một đêm kia Tứ gia uống xong canh giải rượu thì đi ngủ, bọn sai vặt đỡ hắn lên giường."

Châu nhi chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, "Chỉ... Ngủ ?"

Nguyệt Thược khẳng định gật đầu.

Châu nhi bán tín bán nghi. Tin, dược này là tự tay nàng ta đi đặt mua. Không tin, quen biếttiểunha đầu này nhiều năm, không nhìn ra là người tâm hắc lớn gan nói năng bậy bạ. Có điều chỉ nhìn nàng rõ ràng chiếm vị trí thông phòng mà vẫn làmtiểunha đầu sai sử, hẳn là không dám giở trò.

Không ngờ nàng ta nhất thời rơi vào cạm bẫy của gian thương, bị người gạt còn trả giá tiền thuốc dỏm bằng tiền tiên đan.

Nhất thời tâm hoả nổi lên, nhất thời lại cảm giác áy náy vì mình làm hư chuyện củatiểuthư, lúc này nhất định không nên phát tiết ra, phải che giấu để xử lý một chuyện khác.

Nguyệt Thược nhìn trộm sắc mặt Châu nhi lúc trắng lúc xanh, biến ảo không ngừng, yên lặng hồi lâu không nói.

Một hồi lâu, nàng ta mới khống chế tâm tư, lộ ra tươi cười nói: "Hảo muội muội, ngày hôm nay ta đến kỳ thật còn có chuyện cầu xin ngươi, ngươi nếu chịu giúp đỡ, tỷ tỷ ngày sau đại đại tạ ơn ngươi."

Nguyệt Thược xấu hổ trả lời: "Xem tỷ tỷ nói kìa, ta nào có năng lực gì giúp đỡ tỷ tỷ."

Châu nhi ném vải ướt, tới kéo Nguyệt Thược ngồi xuống ở cạnh bàn tròn, con mắt thành khẩn nhìn chằm chằm Nguyệt Thược nói: "Hảo muội muội, thật đúng là không có ngươi thì không được. Ngươi là từ bên tứ nãi nãi đi ra, cũng biết những ngày qua Tứ gia tứ nãi nãi có chút không tốt. Cô nương chúng ta vài ngày trước được thuốc tốt của Tứ gia, trong nội tâm rất là cảm kích, muốn đáp lễ nhưng không biết Tứ gia thiếu cái gì, tùy tiện làm vài cái túi hương hà bao cũng không có ý tứ đưa ra ngoài, nên muốn tác hợp Tứ gia tứ nãi nãi..."

Châu nhi vừa nói vừa quan sát thần sắc Nguyệt Thược, trong lòng thầm đắn đo, suy nghĩ nếu là nha đầu kia không có ghen tị thì nói tiếp, nếu như có một tia ghen tị thì nàng ta sẽ dừng lại lúc này, mặt khác tìm lý do dụ dỗ nàng.

Có điều làm nàng ta mừng rỡ chính là nha đầu kia vẫn là tính tình thật thà phúc hậu, lại gật đầu lộ ra vẻ cảm kích, "Làm khó Phương cô nương suy nghĩ cho tứ nãi nãi, ta có thể giúp được cái gì, tỷ tỷ cứ nói."

Châu nhi vui mừng không lộ, nói: "Cô nương chúng ta ở nhà thủy tạ chuẩn bị một bàn tiệc, đêm nay ta đi mời tứ nãi nãi, làm phiền muội muội ngươi nghĩ lý do đưa Tứ gia dẫn đi qua được không?"

Nguyệt Thược nghe vậy do dự, nói: "Này... Vậy làm sao cho tốt, vạn nhất Tứ gia trách tội, không bằng vẫn là trực tiếp nói cho Tứ gia..."

"Nói thẳng chỉ sợ Tứ gia không chịu qua, ngươi yên tâm đi, nếu thật là trách tội cô nương chúng ta sẽ không để ngươi chịu phạt, lại nói Tứ gia làm sao trách ngươi, sợ là còn muốn thưởng cho ngươi."

Nguyệt Thược còn là một bộ không dám, Châu nhi chỉ đành phải đem lời hữu ích một đống một đống (nhất la nhất la) mang ra, khiến cho đầu óc Nguyệt Thược choáng váng, cuối cùng mơ mơ màng màng đáp ứng.

Chờ Châu nhi hài lòng đi, Nguyệt Thược mới thu hồi bộ dạng ngây ngốc, soi gương tùy ý dọn dẹp một chút đi nội viện tìm Hương Liên. Nàng hé miệng mỉm cười, nghĩ tới vở kịch buổi tối này diễn không thể thiếu tứ nãi nãi, chỉ là nàng không thể xuất hiện ở trước mặt tứ nãi nãi. Không thể nói trước phải đi đường vòng để cho Phù Dung lộ mặt ra sân, nhưng muốn gạt Phù Dung đi tới nhà thuỷ tạ, nàng tự mình đi gọi là không thể, vẫn là phải nhờ Hương Liên giúp đỡ một phen.