Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 61: Phiên ngoại 2 – Tai kiếp

Rất sớm đã nghe quốc sư nói y cả đời này sẽ chịu ảnh hưởng của một người, người nọ có mệnh cách “thất tinh tích hồng”, là người tai kiếp của y. Khi y nghe được, chỉ là cười nhạt. Người tai kiếp, Lưu Hoài Diệp y sao lại bị một người nào đó chi phối cả đời. Bất quá y mặc dù không để ý, nhưng vẫn là nghe theo ý tứ của phụ hoàng, bảo người của Triêu Thiên giám đi tìm người này. Ngay từ đầu, y đối với người này còn có chút tò mò, rất muốn nhìn xem người được xưng là “thất tinh tích hồng” này, sẽ là một phen bộ dáng như thế nào, lại có yêu lực ra sao đến ảnh hưởng tới y. Nhưng tìm mấy năm cũng không có kết quả, dần dần y cũng là đã quên việc này.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Triêu Thiên giám truyền đến tin tức, nói tìm được “thất tinh tích hồng”. Khi tin tức này truyền tới tai y, đã sớm bị lộ ra, mấy hoàng đệ vẫn luôn rục rịch ngóc đầu dậy kia phái người, muốn mang “thất tinh tích hồng” đi. Nhiều năm như vậy, bọn hắn vẫn muốn đưa y vào chỗ chết.

Sai Triêu Thiên giám trông chừng “thất tinh tích hồng”, y quyết định trước khi diệt trừ người nọ đi coi trộm một chút, thuận tiện nhìn xem có nên kéo lão Tam cùng lão Ngũ ra không, nếu bọn hắn không coi y là huynh đệ, y đương nhiên cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới lão Tam và lão Ngũ lại còn có chút năng lực. Mặc dù thủ hạ cực lực bảo vệ y, nhưng y vẫn rơi vào đường của bọn chúng, trúng độc ngã xuống triền núi.


Nằm ở một nơi không biết tên, y độc dược phát tác toàn thân đều đang đổ mồ hôi lạnh. Nuốt thuốc giải mang theo bên mình, không biết làm sao độc kia lại rất lợi hại. Khi đó y đã nghĩ, nếu cứ như vậy chết đi, rất không cam lòng, sau đó y lại nghĩ tới “thất tinh tích hồng”, có phải là bởi vì không có sớm một chút giết người nọ, vì thế y mới có ngày hôm nay hay không? Nhưng thiên hạ không có thuốc hối hận, y thân thể càng ngày càng cứng ngắc, chỉ có thể chờ chết.

Có lẽ mạng của y còn chưa đứt, y được người cứu. Cứu y chính là một đứa nhỏ, nhưng ánh mắt của đứa nhỏ kia lại không thua gì một người đã trưởng thành. Đứa nhỏ kia nói xem như y tốt số, nếu không phải là hắn đến hái nấm dại cho huynh trưởng của hắn, chắc chắn sẽ không phát hiện ra y. Y lúc đó thầm nghĩ trong lòng: Nếu cho ngươi biết ta là thái tử đương triều, ngươi còn dám vô lễ với ta như thế hay không. Đấy là y còn không biết, đứa nhỏ cứu y này, không chỉ có thực sự dám vô lễ với y, còn có thể trở thành phụ thân chung của con y.

………

Huynh trưởng của đứa nhỏ kia tới. Vừa vào cửa liền vội vàng xem đứa nhỏ kia, cái loại sốt ruột này, cái loại lo lắng này, làm cho y không khỏi ghen tị với đứa nhỏ ấy. Y tuy có huynh đệ, nhưng loại cảnh huynh hữu đệ cung này lại chưa từng có, cho dù là cùng Hoài Uyên — thân đệ của mình, cũng bởi vì thân phận của lẫn nhau mới không như thế.

Khi người nọ rốt cuộc cũng nhìn về phía y, trong mắt người nọ cũng lóe lên lo lắng. Vì sao lại lo lắng? Y với người nọ mà nói bất quá là một người lạ mà thôi. Nhưng mấy năm sau, y mới biết được, lòng dạ người nọ mềm bao nhiêu, khiến cho y không thể buông, không thể buông.


Làm cho y không thể tưởng được chính là, người nọ khi nghe được độc của hắn nhất định phải hút ra, lại không chút do dự hút độc cho y. Bạc không còn, có thể kiếm lại, nhưng người không còn bao nhiêu bạc cũng không mua lại được — người nọ là nói như vậy — nhưng trên đời sao sẽ có người mạo hiểm sinh mạng, vì một người không liên quan? Khi đó, ánh mắt Khuyết Dương hận không thể giết y, hoặc là hối hận mang y về.

Môi người nọ mềm mại dán lên chỗ bị thương của y, y có thể cảm giác được răng người nọ, lưỡi người nọ. Dục hỏa vốn không nên nổi lên lại xông về phía hạ thân. Từ trên nhìn lại, người nọ nhu thuận nằm trên người y, khiến cho y muốn đặt hắn dưới thân, chà đạp mọi cách. Trong kinh không ít người dưỡng luyến đồng, trong cung của y cũng có một số người khác đưa lên, nhưng không có người nào có thể khiến cho y xúc động giống như thế này.

Hút hết độc còn sót lại, người nọ nhưng cũng không thèm nhìn y mang theo đứa nhỏ kia đi. Nếu không phải toàn thân vô lực, y chắc chắn sẽ kéo người nọ về, để cho trong mắt người nọ chỉ có y. Nghĩ tới đây, y kinh động cảm thấy không ổn, thân là thái tử há có thể để cho người ta chi phối suy nghĩ của mình. Nhưng khi y biết được người nọ chính là “thất tinh tích hồng” mình muốn tìm, y nở nụ cười — người tai kiếp của y, thì ra bọn họ hữu duyên như thế — nơi tai kiếp này, y là nhất định phải nhìn một cái.

Không đếm xỉa thân phận khác xa nhau của hai người, y cùng với người nọ kết làm bạn tốt. Khi rời khỏi Bạch gia trang, y lấy lí do muốn người nọ giúp đỡ, thuyết phục người nọ cùng mình hồi kinh. Lúc ấy y đã nghĩ nếu thu người này vào trong phòng, không biết là tư vị ra sao. Nhưng người nọ sau khi cùng y hồi kinh, y lại càng ngày càng không dám có loại ý niệm này. Người nọ ngoài mặt thoạt nhìn nhu nhược dịu dàng, nhưng trong xương lại là so với ai khác cũng bướng bỉnh kiên cường hơn. Nếu y thực sự làm như vậy, người nọ nhất định chính là dù chết cũng sẽ không theo. Y không thể, y còn muốn biết người nọ đến tột cùng sẽ mang đến cho mình tai kiếp gì.

Dần dần, tim y càng ngày càng không thể rời khỏi người nọ. Tang Vận, Tang Vận… Mỗi lần mệt mỏi, sau khi đấu trí đấu dũng với các huynh đệ của mình, thấy hắn một cái, gọi gọi hắn, trong lòng liền thoải mái. Giao Vận phường cho Tang Vận, là muốn hắn có việc làm, suy cho cùng hắn nguyên bản chính là một thương nhân, nhưng y không nghĩ tới, Tang Vận lại nghiêm túc cố gắng như vậy, Vận phường dần dần lớn mạnh trong tay hắn.

Có một đêm y ngủ không được, liền đi Vận phường nhìn nhìn Tang Vận, lại không nghĩ đã qua canh ba, Tang Vận còn đang tính sổ, xem sổ trong thư phòng. Trong phòng chỉ có một mình hắn, ngoại trừ thỉnh thoảng uống một ngụm trà ra, Tang Vận vẫn luôn bận rộn. Vận phường giao cho hắn đã hơn hai năm rồi, chẳng lẽ người nọ mỗi ngày đều là qua như vậy? Y không có đi vào, đứng ở bên ngoài nhìn. Lúc trời sắp sáng, Tang Vận đấm đấm bả vai đau nhức, xoa xoa con mắt khô khốc lúc này mới về phòng nghỉ ngơi.


Y không để cho Tang Vận biết y đã tới, một mình trở lại Đông cung. Một câu kết giao, Tang Vận liền vì y làm đến loại tình trạng này, mỗi một khoản bạc đi nơi nào, Tang Vận sẽ thanh thanh sở sở minh minh bạch bạch nói cho y biết. Y đào tạo thuộc hạ, đi ra ngoài tra án, huấn luyện tư binh, bạc cần thiết toàn bộ là Tang Vận cho y. Một khắc kia y rốt cuộc biết, từng khoản bạc ấy là có được như thế này. Lòng trung thành của Tang Vận đối với y, có thể so với sự đáng tin của rất nhiều thủ hạ của y, bởi vì bọn họ muốn từ trên tay y đạt được quyền thế. Mà Tang Vận thì sao, hắn muốn là cái gì? Hắn chưa bao giờ đề cập bất luận cái gì với chính mình thân là thái tử, khi gặp y, trên mặt Tang Vận luôn là nụ cười ôn hòa, nụ cười kia khiến cho y cũng bình tĩnh theo.

Sau đó, y thỉnh thoảng sẽ đi xem Tang Vận, mỗi một lần Tang Vận đều là muộn như thế mới ngủ. Có một lần, y nhịn không được vào trướng phòng, bảo hắn đi ngủ. Hắn lại nói: “Hoài Diệp, ngươi nếu ngủ không được thì ngồi đây bồi ta đi. Ta quen rồi, bây giờ trở về cũng không tĩnh được tâm.” Y bồi, đêm đó Tang Vận phá lệ cao hứng, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. Chỉ cần như vậy, hắn liền thỏa mãn? Ngực y từng trận đau xót. Từ sau đó, y thường xuyên bồi hắn xem sổ sách, trò chuyện giữa hai người rất ít, phần lớn là y yên lặng nhìn Tang Vận xem sổ, nhưng y lại càng ngày càng thích. Mãi đến khi Khuyết Dương bắt đầu tiếp nhận sự tình Vận phường, bồi Tang Vận liền biến thành Khuyết Dương. Khiến cho y hận không thể tìm một việc gì đó đuổi Khuyết Dương xuất kinh, để cho Tang Vận chỉ thuộc về một mình y.

Nếu không có phát sinh sự kiện kia, y nhất định sẽ tìm cơ hội đẩy Khuyết Dương đi. Bởi vì y và Khuyết Dương đều thích Tang Vận, mà làm đế vương tương lai, y sẽ không cùng bất luận kẻ nào chia sẻ người yêu. Nhưng thế sự khó đoán, khi Khuyết Dương xuất hiện trong trướng của y nói cho y biết lão Tam cùng lão Ngũ cung biến, y lúc này liền cho Khuyết Dương một quyền. Vì sao để Tang Vận đơn độc ở lại trong kinh! Y không dám nghĩ, y và Khuyết Dương đều không ở tại kinh thành, những người đó sẽ đối xử với Tang Vận thế nào. Khuyết Dương nói cho y, Tang Vận lấy chết uy hiếp bắt gã xuất kinh đưa tin tức cho y. Y biết Tang Vận không biết võ sẽ trở ngại cho Khuyết Dương, nhưng hắn lại lấy chết uy hiếp! Tang Vận nếu chết, y làm sao bây giờ? Y còn chưa có nói cho hắn, mình yêu hắn, yêu hắn rất nhiều năm.

Bằng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành, Trương Chính khóc nói cho y Tang Vận đã xảy ra chuyện. Đuổi tới bên hồ Tiêu Tương, y thấy được Tang Vận, nhưng Tang Vận vì sao trong mắt mang theo hận, ngực Tang Vận thậm chí có một thanh kiếm! Y cái gì cũng không biết, khi y vọt tới bên hồ, Tang Vận cũng đã rơi xuống nước, mang theo hận với y, oán với y, còn có tâm y.

Tang Vận đã chết… chết trước mắt y, chết trong tay phụ hoàng. Tang Vận sao có thể không hận! Hai người hắn tín nhiệm như vậy, nhưng lại phản bội hắn, nhưng lại một mực lợi dụng hắn! Tang Vận sao có thể không oán, “đệ đệ” mình thương tận tim tự tay giết chết hắn, mà huynh đệ của bạn tốt mình lại cường bạo hắn.


Tang Vận… cứ như thế mà đi, mang tuyệt vọng mà đi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho y. Tang Vận… quả thật là người tai kiếp của y, Tang Vận đi rồi, để lại cho hắn là hắc ám cùng cô tịch vô tận.

Ngày đó, y cùng Khuyết Dương thất thanh khóc rống tại nơi Tang Vận rời đi; ngày đó, y cùng Khuyết Dương hung hăng đánh một hồi. Sau khi lưỡng bại câu thương (1), y nói với Khuyết Dương: “Nếu Tang Vận còn sống, bản cung cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không so đo, bản cung chỉ cần hảo hảo thương hắn, hảo hảo yêu hắn.” Nhưng y chỉ có thể làm như vậy trong mộng.

“Điện hạ… Khuyết Dương không thể không có hắn… Lên trời xuống đất, Khuyết Dương vẫn sẽ theo hắn, dù cho hoàng thượng ngài giết ta.” Khuyết Dương muốn chết, nhưng trước khi chưa tìm được thi cốt của Tang Vận, gã sẽ sống tạm.

Tang Vận… Tang Vận… Y là thế nào quay lại, y nghĩ không được. Tang Vận… Ta kiếp này hối hận nhất là không có sớm một chút nói cho ngươi biết, không có sớm một chút ôm lấy ngươi. Tang Vận… Dù cho ngươi chết, ta cũng phải tìm được ngươi… Dù cho là thi cốt, ta cũng muốn cùng ngươi.

Chú thích


(1) lưỡng bại câu thương: cả hai cùng bị thiệt hại ↑