Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 5: Ác mộng

Trong phòng tối đen, tiếng thở dốc vang lên dồn dập. Mạc Ức nhắm chặt hai mắt, mồ hôi không ngừng từ trán hắn chảy khắp người. Mạc Ức rơi vào ác mộng, khóe mi nhăn lại, hai tay vì gắng sức nắm chặt mép chăn mà xương tay nổi lên.

………

“Ha ha ha… Bạch Tang Vận, ngươi cho là Lưu Hoài Diệp, thái tử đại ca kia của bổn vương bình thường không để bất luận kẻ nào vào mắt là thật xem ngươi như người một nhà sao? Ngươi đừng ngu dốt, với thân phận thương nhân của ngươi làm sao đáng giá để hắn tự hạ thân phận suốt ngày cùng ngươi một chỗ. Bạch Tang Vận, bổn vương cũng không giống hắn đạo đức giả như vậy, hôm nay bổn vương để cho ngươi hiểu được hắn vì sao lại đối xử với ngươi đặc biệt như thế…” Nam nhân tiến đến bên tai hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói ra thực tình, phản ứng của hắn làm cho nam nhân càng thêm cuồng tứ cười ha hả.

………

“Bạch Tang Vận… Nhìn không ra, tư vị của ngươi thật đúng là không tồi, bổn vương hưởng qua một lần đã nghiện, không biết đại ca của ta kia phải chăng sớm đã hưởng qua tư vị của ngươi… Hẳn là bởi vì thế này, hắn mới không nỡ giết ngươi…” Vẫn là nam nhân kia, chỉ có điều lần này không ở trong địa lao, mà là ở trên giường nam nhân, hắn không biết nam nhân vừa nói kia đã luật động trên người hắn lần thứ mấy, ngoại trừ đau, hắn cảm giác gì cũng không có, duy nhất chính là nghĩ, hắn vì sao vẫn còn sống.

………

“Bạch Tang Vận, ngươi yên tâm, bổn vương không có hứng thú với nam nhân, bất quá, bổn vương cũng không định cứ như vậy buông tha ngươi, ai cho ngươi ngày thường được đi cùng đại ca gần như vậy, còn phá hủy mấy chuyện buôn bán của bổn vương, ngươi nói, bổn vương nên đối xử với ngươi như thế nào đây?” Không phải là nam tử khôi ngô kia, nam nhân lần này bộ dạng thực nhã nhặn, ngữ điệu cũng thật chậm rãi. Nam nhân nắm lên mái tóc dài của hắn, kéo hắn từ mặt đất lên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói cái gì đó, sau đấy… trong tay nam nhân đã có một thanh chủy thủ, tiếp đó, tấm chăn che phủ trên thân thể hắn bị nam nhân giật ra, chủy thủ trên tay nam nhân ở trên người hắn quẹt một đao, máu… thật nhiều máu… làm đỏ thân hắn, đỏ mắt hắn…

………


“Bạch Tang Vận, ngươi cũng thật ngu xuẩn. Lam Khuyết Dương kia chính là người Triêu Thiên Giám phái đến theo dõi bên cạnh ngươi, mấy năm nay, nhất cử nhất động của ngươi đều trong mắt phụ hoàng cùng đại ca ta, ngươi cũng không ngẫm lại, phụ hoàng của ta là người ra sao, đại ca của ta lại là người thế nào? Bọn họ sao có thể yên tâm đẻ ngươi quản lý việc buôn bán cho triều đình như thế, huống chi, ngươi vẫn là một người đáng ra sớm phải chết.” Nam tử nhã nhặn lần này đem một ít muối vẩy vào miệng vết thương của hắn, khi nhìn thấy hắn vì thống khổ mà kêu gào, nam nhân tỏ ra thực hưng phấn.

………

“Bạch Tang Vận, ngươi đã biết hết thảy, vậy trẫm không thể giữ ngươi lại. Hoài Diệp mềm lòng, cho ngươi sống nhiều năm như thế, trẫm không thể để ngươi hủy nó, hủy giang sơn của trẫm… Hoài Đức, niệm vì ngươi là cốt nhục của trẫm, trẫm giữ lại cho ngươi đầy đủ thi thể.” Người mặc hoàng bào vừa nói xong, một khuôn mặt lạnh lùng, nam tử cùng hắn sống đã năm năm đâm thanh kiếm vào ngực hắn, cùng cả Lưu Hoài Đức phía sau hắn…

………

“A!” Mạc Ức hô to một tiếng, ngồi dậy, che ngực mình đang đau âm ỉ từng ngụm từng ngụm thở gấp. Thở hổn hển một hồi, Mạc Ức dùng chăn bọc chính mình lại, lạnh, rất lạnh, tựa như đang ở trong một ngày mùa đông khắc nghiệt, Mạc Ức lạnh đến run cầm cập, sau đó chính là ho, ho càng ngày càng kịch liệt, tựa như cả tim phổi cũng bị ho ra.

“Ầm!” Cánh cửa bị người từ bên ngoài đá văng ra, sau đó một người giống như gió xông vào, ngay khi Mạc Ức ho đến mức sắp đau sốc hông, Lam Khuyết Dương một phen giật chăn ra, ôm Mạc Ức vào trong ngực, ở mấy đại huyệt trên người hắn điểm mấy cái, giúp Mạc Ức thuận khí. Qua hơn nửa ngày, Mạc Ức mới dần dần trở lại bình thường, ho khan cũng biến thành ho nhẹ.

Rời ra, Mạc Ức không có nhìn người đó, xoa xoa mồ hôi trên trán, hắn kéo chăn qua một lần nữa nằm xuống. Lam Khuyết Dương nghĩ muốn bắt mạch cho Mạc Ức, lại bị Mạc Ức ra sức giãy ra.

“Ta muốn ngủ.” Mạc Ức thản nhiên mở miệng, sau đó liền nhắm mắt. Lam Khuyết Dương ngừng lại, từ giữa chăn mạnh mẽ kéo tay Mạc Ức ra, lại bắt mạch cho Mạc Ức.

“Không được đụng vào ta!” “Soạt” Mạc Ức xốc chăn lên, ngồi dậy, thống khổ mà phẫn nộ hướng Lam Khuyết Dương quát, “Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?! Lúc trước, là thanh kiếm của ngươi đâm vào nơi này của ta, là ngươi! Ngươi chẳng lẽ đã quên? Bây giờ, sao còn làm điều thừa?” Mấy năm tổn thương, để lại ác mộng khiến Mạc Ức suy sụp, hắn giật vạt áo chính mình ra, chỉ vào kiếm thương trước ngực mình nói, “Là muốn đem ta dưỡng hảo, lại tiếp tục tra tấn sao? Ta đối với các ngươi còn dùng được sao?… Ta hiểu rồi… Ha ha… Ha ha ha… Ta hiểu rồi… ‘Thất tinh tích hồng’, nếu ta không chết, quốc sư kia thế nào lại tính không ra?” Mạc Ức nói xong đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, Mạc Ức cười đến điên cuồng, cười đến bất đắc dĩ, mà nước mắt thống khổ làm mất đi vẻ cười trong mắt, khuôn mặt ướt, y phục ướt, giường dưới thân Mạc Ức cũng ướt đẫm nước mắt.


“Ca…” Lam Khuyết Dương hai mắt đỏ lên đem Mạc Ức ôm chặt trong lòng, Mạc Ức không để ý tới mà giằng co, nhưng Lam Khuyết Dương lại gắt gao ôm hắn, Mạc Ức tức giận vô cùng cắn một miếng vào bả vai Lam Khuyết Dương, Lam Khuyết Dương chỉ là hừ một tiếng, không mảy may buông tay.

Dường như đem toàn bộ ủy khuất cùng đau xót trong trái tim đều hóa vào một ngụm này, Mạc Ức cố gắng cắn hết sức, cho đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tanh nồng nặc, Mạc Ức mới dần dần phản ứng lại, buông lỏng miệng ra.

“Giết ta đi… Van ngươi… Niệm ở ta trước đây thực coi ngươi làm huynh đệ, giết ta đi… Không cần… lại tra tấn ta.” Mạc Ức thấp giọng cầu xin, ánh mắt có phần trống rỗng, thời kì sống không bằng chết kia, hắn không muốn lại quay về.

“Ca… Ta muốn ngươi sống, sống được thật tốt. Chờ đem ngươi thân mình dưỡng hảo, ta liền đi, ta sau này tuyệt đối không tái xuất hiện. Ca, ngươi yên tâm, ngoại trừ ta, không ai biết ngươi còn sống… Ca, ngươi chớ sợ, quốc sư đã chết rồi, chính ta đem giết… Ca… cố chịu đựng… Qua mấy tháng, là thân mình của ngươi có thể dưỡng hảo… Ca, lại tin ta một lần…” Thanh âm Lam Khuyết Dương run rẩy kịch liệt, hai tay ôm Mạc Ức cũng run rẩy kịch liệt, hắn khàn khàn nói xong, không thấy được đôi mắt tối tăm của Mạc Ức rơi lệ.

“Lại tin ngươi một lần?…” Mạc Ức có chút ngu ngốc lặp lại.

“Ừ, ca… tin ta… một lần cuối cùng…” Lam Khuyết Dương khẩn cầu.

“Không…” Mạc Ức nhẹ lắc đầu, “Ta ai cũng không tin… Ngươi… Hắn… Bọn họ… Ta… ai cũng không dám tin…” Thanh âm Mạc Ức thấp xuống, “Không tin… Ta rốt cuộc… không tin… không tin…” Hai chữ cuối cùng, Mạc Ức ngậm trong miệng, nhắm mắt lại, hắn mệt mỏi hết sức hôn mê bất tỉnh, mà lệ trong mắt, lại vẫn rơi.

“Ca… Ca… Ca…” Lam Khuyết Dương ôm Mạc Ức, đem tiếng khóc ra khỏi miệng đổi thành một tiếng hô nhỏ.

———

“Khuyết Dương? Làm sao vậy, sao còn chưa ngủ?” Trong thư phòng, Bạch Tang Vận nhìn thấy người đang đẩy cửa vào, có chút kinh ngạc.


“Ta không mệt.” Lam Khuyết Dương đi đến bên người Bạch Tang Vận ngừng lại, muốn nói lại thôi.

“Khuyết Dương, xảy ra chuyện gì?” Bạch Tang Vận buông bút, nhìn kỹ này đệ đệ hắn mới vừa nhận không lâu.

“… Vết thương của ta đã khỏi…” Lam Khuyết Dương nói câu không đầu không đuôi.

“Ca biết, có điều là thân mình của ngươi trưởng thành có phần muộn, đại phu nói, còn phải an dưỡng. Cho nên, bây giờ mau đi ngủ.” Bạch Tang Vận lấy áo choàng bên cạnh qua cấp Lam Khuyết Dương mặc vào, hài tử này dù sao vẫn làm cho hắn cảm thấy không nỡ.

“… Ta giúp người xem xét nhà cửa đi, ta sẽ chú tâm.” Lam Khuyết Dương nói ra nguyện vọng, hắn một người không cha không mẹ, sao xứng làm thiếu gia gì.

“Nói hồ đồ cái gì.” Bạch Tang Vận không vui vỗ nhẹ xuống đầu Lam Khuyết Dương, “Ngươi là đệ của ta, chính là thiếu gia trong phủ này, có phải có người nói cái gì sau lưng?” Nghĩ đến đây, mắt Bạch Tang Vận trầm xuống.

Lam Khuyết Dương lắc đầu, nói tiếp: “… Ngươi đã cứu ta, còn thu nhận và giúp đỡ ta, cả đời này, ta cũng ghi nhớ ân đức của ngươi, nhưng cái thiếu gia này, Khuyết Dương, không thể nhận được.” Lam Khuyết Dương mười hai tuổi, sớm mất đi tính cách nên có, phải tôi luyện quá sớm, khiến hắn không muốn lại nhận ân huệ của kẻ khác.

Bạch Tang Vận nhìn hài tử nhỏ hơn mình năm tuổi này, đen gầy, ở trong mắt hắn, Lam Khuyết Dương cũng chỉ là một hài tử. Sau một tháng, trên mặt hài tử này ngoại trừ thần sắc lạnh lùng ra, cho dù là thương tích lại đau nhức, cũng là cắn răng gượng. Hắn không muốn hỏi đến quá khứ Lam Khuyết Dương, chỉ biết là, chính mình nghĩ muốn chăm sóc cậu.

“Khuyết Dương, ngươi biết võ, đúng không.” Bạch Tang Vận đứng dậy hỏi, thấy Lam Khuyết Dương gật đầu, hắn kéo Lam Khuyết Dương ra khỏi thư phòng, quay lại phòng ngủ của mình.


Để Lam Khuyết Dương nằm bên cạnh, Bạch Tang Vận cởi hài miệt cùng áo ngoài lên giường. Mặt hướng Lam Khuyết Dương đang có chút căng thẳng, Bạch Tang Vận mỉm cười mở miệng: “Ca từ nhỏ đã xem sổ cùng sách, nhưng nửa điểm thiên phú tập võ cũng không có. Khuyết Dương, sau này, việc buôn bán Bạch gia phát triển, ca phải thường xuyên chạy ra bên ngoài, đến lúc đó, ngươi vừa vặn phụ trách an nguy của ca?”

Lam Khuyết Dương không quen lui về phía sau, đến khi phía sau đụng vào tường, hắn mới quay đầu có phần cứng ngắc nhìn về phía Bạch Tang Vận. Mà Bạch Tang Vận cũng không gấp, cứ như vậy vẫn nhìn Lam Khuyết Dương, một lát sau, Lam Khuyết Dương mới buông mắt xuống, lãnh đạm lên tiếng “Vâng”.

“Khuyết Dương, làm huynh đệ, cả đời sẽ không xa lìa không rời bỏ, ca muốn nhận ngươi đệ đệ như thế.” Bạch Tang Vận đưa tay cầm tay Lam Khuyết Dương có chút lạnh lẽo, đáy mắt mong đợi.

“Vì sao?” Lam Khuyết Dương có chút không rõ hắn vì sao phải như vậy.

“Ta cũng không biết, lần đầu tiên thấy ngươi, đã nghĩ muốn nhận ngươi, có lẽ, ta ngươi kiếp trước chính là huynh đệ.” Tiếng nói Bạch Tang Vận ôn nhu làm dịu tâm trạng của Lam Khuyết Dương vì nô bộc quá phận tiếp cận mà có chút căng thẳng.

………

Hai người nhìn đối nhau, qua nửa khắc, Bạch Tang Vận nhẹ giọng hỏi: “Khuyết Dương, ngươi ta cả đời làm huynh đệ, được không?”

“…” Cơ thể Lam Khuyết Dương có chút khẽ run, trong mũi cũng có chút tiếng “khụt khịt”, “Được…”

“Khuyết Dương.”

“Hử?”


“Ngươi nên gọi ta thế nào?”

“… Ca…”