Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 2: Không nhớ lại

Hồ nước trong veo, một người ngồi trên tảng đá ven bờ, ngâm hai chân giữa hồ nước lạnh. Ngâm một hồi, người này giơ lên một chân, tiếp đó từ trong bọc hành lý bên cạnh tìm ra một cây kim châm, sau đó nhẹ nhàng gạt đi bọt nước phía trên, trên mắt cá chân trần có một vòng vết sẹo rõ ràng.

Băng bó kỹ một chân, Mạc Ức đưa chân còn lại khỏi mặt nước, sau đó khêu bọt nước trên chân, mà chỗ mắt cá chân này cũng đồng dạng có một vòng vết sẹo rõ ràng. Loại này giống vết sẹo ở chỗ cổ tay Mạc Ức, theo động tác hắn lúc ẩn lúc hiện.

Một đầu tóc dài màu bạc dùng một cái dây màu trắng cột lấy tóc, Mạc Ức trượt phần tóc trước mắt ra sau lỗ tai, mà khuôn mặt Mạc Ức lại một chút cũng không có vẻ già nua giống tóc hắn, hình ảnh phản chiếu trong nước là khuôn mặt tái nhợt nhưng ôn nhu: một đôi mi tựa như đã từng được cắt sửa cong vút, thon dài; hai tròng mắt đen láy, lông mi dày ở dưới mắt Mạc Ức tựa hồ có thể che đậy toàn bộ đôi mắt, mắt hai mí càng khiến cho lông mi cong hơn, vểnh lên; mũi thanh tú; môi vừa phải, chỉ là sắc môi kia có chút sạm, hai gò má hãm sâu làm lộ ra sắc mặt không khỏe mạnh.

“Khụ khụ”, ho nhẹ mấy tiếng, Mạc Ức băng bó xong một chân khác lấy giầy rơm ở bên cạnh đi vào. Rửa tay trong nước, Mạc Ức nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh một chút, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt hài lòng. Lại ho khan mấy tiếng, Mạc Ức từ trong bọc lấy ra lương khô, vừa ăn vừa nghĩ an thân ở nơi nào. Thấy bờ bên kia hồ hình như có một sơn động, Mạc Ức rất nhanh ăn xong lương khô trong tay đứng dậy bỏ bọc vào trong sọt trúc, đi hướng sơn động kia.

Xô bụi cây sang hai bên, Mạc Ức quả nhiên phát hiện một sơn động, tuy rằng không lớn, nhưng làm một chỗ dung thân thì cũng hoàn toàn có thể. Buông cái bọc xuống, Mạc Ức bắt đầu đứng lên thu dọn, hắn đã đi mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi có thể ở lại, Mạc Ức thật cao hứng.

Sắp xếp ước chừng một canh giờ, Mạc Ức cuối cùng dọn sạch sẽ sơn động. Mấy cành cây khô nhặt được ở bên ngoài sắp xếp hảo, sau đó lót một chiếc chăn ở trên, Mạc Ức làm được một cái giường đơn giản cho chính mình. Từ trong sọt trúc lấy ra một cái nồi sắt, một cái chén gỗ, rồi một đôi đũa cùng một chiếc thìa, Mạc Ức lại rất nhanh nhấc nồi lên, chất củi thành đống. Ngồi ở đám cỏ dại lót trên mặt đất, Mạc Ức nhìn chỗ mới của chính mình, tuy rằng đơn sơ, cũng hắn tự tay bố trí. Nhìn ra cửa, Mạc Ức cũng không vì không có cánh cửa mà lo lắng, mà thuần thục lấy ra từ trong bao y phục một gói giấy, sau đó vẩy bột trong gói lên cửa, vẩy lên bột này, sâu, chuột và dã thú sẽ không đi vào trong động này.


………

Trong sơn động củi đang cháy, Mạc Ức ngồi bên hồ cách sơn động không xa thổi nhẹ cây sáo. Âm thanh xa thẳm vọng trên mặt hồ mênh mông, thực yên bình, nhưng trong tiếng sáo lại lộ ra đầy thê liệt thương cảm, thật giống như là ai muốn kêu gào khóc rống, lại khóc không được, rên rỉ trong cổ họng.

Mạc Ức cứ như vậy lẳng lặng thổi cây sáo, mãi đến khi ánh trăng cũng chìm xuống, Mạc Ức mới quay trở về trong động, hướng tới chỗ củi lửa sắp tắt cho thêm vào mấy nhánh cây, đợi sau khi lửa một lần nữa sáng lên, Mạc Ức để nguyên y phục nằm lên “giường”, sau đó chậm rãi thiếp đi. “Nơi này không có dã thú gì, thật tốt.” là ý nghĩ duy nhất của Mạc Ức trước khi đi ngủ.

———

Vết thương ở chân dần dần tốt hơn, Mạc Ức ở giữa hồ nước tẩy trừ thân thể. Sắp vào thu, nhiệt độ không khí trong núi khá thấp, hồ nước cũng rất lạnh, bất quá đối với Mạc Ức mà nói, có thể có một nơi gột rửa so với cái gì cũng đều hơn. “Khụ khụ” Mạc Ức che miệng lại ho một trận, cúi đầu nhìn xuống hồng lệ chỗ ngực ánh lên trên mặt nước, Mạc Ức lặng im một hồi, sau đó hắn đi tới hướng giữa hồ, đến khi nước ngập quá ngực, Mạc Ức mới ngừng lại.

Mạc Ức chăm chú tẩy trừ chính mình, đối với vết thương lớn nhỏ trên người coi như không thấy, mãi đến khi trên người đều bị hắn chà xát đỏ ửng, Mạc Ức mới quay người lên bờ. Mặc vào y phục vải thô sạch sẽ, Mạc Ức ở bên hồ nhân tiện giặt y phục vừa thay. Ở chỗ này điều hòa gần nửa tháng, sắc mặt Mạc Ức có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa được hồng hào như trước, hắn vẫn thường thường lại ho khan.


Phơi y phục giặt xong ở ngoài động, Mạc Ức bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, nhìn thấy gạo trong túi còn lại không nhiều lắm, Mạc Ức biết hắn nên đi mua gạo. Đếm lại mấy đồng tiền còn sót lại của mình, Mạc Ức quyết định ngày mai lên trấn lấy thảo dược hái được trong khoảng thời gian này đi bán, tiện thể mua chút gạo quay về. Trời càng ngày càng lạnh, Mạc Ức lại bắt đầu suy nghĩ mùa đông này hắn nên trải qua như thế nào, là ở nơi này hay tiếp tục đi tìm chỗ khác để ở. Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Ức vẫn là quyết định ở lại nơi đây. Mấy năm nay nơi này là nơi duy nhất hắn ít gặp phải dã thú, xung quanh vừa vắng vẻ, mà lại có một hồ nước lớn như vậy, mặc dù mùa đông có thể sẽ rất lạnh, nhưng Mạc Ức thực thích nơi này, chủ yếu chính là, nơi này cách này nơi đó rất xa, rất xa, hắn… thực an toàn.

Đặt thảo dược đã phơi nắng vào trong sọt trúc, Mạc Ức cầm lấy mấy quả dâu tây dại cạnh “giường” hắn hôm qua tình cờ hái được, sau khi nhìn một hồi từ từ ngồi dậy ăn một miếng. Vẻ mặt của hắn thực thỏa mãn, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng hiếm thấy. Sau khi ăn xong một quả, Mạc Ức lại tinh tế nhấm nháp quả thứ hai. Dâu tây không thể để đấy, Mạc Ức mặc dù không muốn vẫn là từ từ ăn hết. Mạc Ức quyết định làm cần câu, trong hồ có cá, hắn có thể câu chút cá, đến mùa đông cũng tốt hơn, còn có thể đi đổi chút bạc.

Ban đêm cơm nước xong xuôi, Mạc Ức giống như trước kia ngồi ở bên hồ thổi sáo, tuy rằng ngày hôm sau phải xuống núi, hắn vẫn là đến tận sau khi ánh trăng chìm xuống mới trở về nghỉ ngơi.

………

“Bánh nướng ăn ngon, một đồng tiền ba cái…”

“Bánh bao, bánh bao, bánh bao thịt mới từ nồi lấy ra, một đồng tiền hai cái…”


“Vị đại nương này, ngài xem rau của ta đây rất mới mẻ, sáng nay mới hái…”

Nghe tiếng rao hàng huyên náo trong trấn, Mạc Ức cảm giác dường như đã có mấy đời (1). Đứng ở chỗ đầu phố rộn ràng nhốn nháo, Mạc Ức lại không biết nên đi như thế nào. Ước chừng đứng một nén hương, Mạc Ức mang theo mũ sa, mái tóc dài bạc trắng rối tung, sau khi thấy chỉ có ít người để ý đến hắn, Mạc Ức hơi thích ứng một chút chậm rãi đi vào phố xá náo nhiệt.

Nơi này là địa phương tương đối xa Huệ Diệu quốc, cũng không nghĩ tới mọi người nơi này sống thích ý như thế. Y… quả thật là hoàng đế tốt… Mấy năm nay, nơi đó hẳn là càng phồn thịnh đi… Mạc Ức đeo sọt trúc thong thả đi về phía trước, nhìn kỹ hai bên đường đủ loại tiểu thương và các cửa hàng không ngừng có người ra ra vào vào, lúc đang nhìn đến một hiệu tên là ‘Vận phường trù đoạn trang’, Mạc Ức ngừng một chút, sau đó nhẹ cúi đầu bước chân nhanh hơn.

………

Từ tiệm bán thuốc đi ra, Mạc Ức cầm hai lượng bạc vừa mới đổi được, trước tiên đi tới tiệm lương thực cách đó không xa mua một bao gạo, lại vào trong tiệm vải mua sáu thước vải thô, có điều cũng không phải ‘Vận phường trù bố trang’ Mạc Ức nhìn thấy lúc trước. Thu xong chỗ bạc còn lại, Mạc Ức ho khan vài tiếng định mua mấy cái bánh bao làm bữa trưa.

“Trương đại ca, cho ta hai cái bánh gạo, không cần đường.” Mới vừa mua hai cái bánh bao, Mạc Ức chợt nghe nữ tử bán cho hắn bánh bao nói với người ta.


“Được!” Nam tử họ Trương vén lồng hấp bên kia lên, dùng lá sen bao hai cái bánh gạo cho nữ tử kia.

“Tiểu ca, bánh gạo này… bán thế nào?” Mạc Ức hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới nơi này lại có bán thứ này.

“Một đồng tiền hai cái. Vị này… ngài muốn mấy cái, mùi vị chính là phi thường ngon.” Nghe thanh âm của nam tử có một đầu bạc này cứ nhiên như thanh niên, nam tử họ Trương này cũng không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.

“… Thôi…” Mạc Ức nhìn thấy hơi nóng bánh gạo bốc lên lắc đầu nhẹ, nói tiếng cảm ơn với tiểu ca, Mạc Ức cầm bánh bao của mình xoay người rời đi. Bánh gạo đầu tiên mà hắn ăn… là y mua… Mà người này, hắn cũng gắng sức muốn quên.

Lúc Mạc Ức nói chuyện, một nam tử đang chuẩn bị đến mua bánh gạo không thể tin được là nhìn thấy hắn, mãi đến khi hắn sắp biến mất ở cuối chợ, nam tử này mới hoảng hốt đi theo.

Chú thích

(1) hoảng hốt, xúc động trước sự vật có biến hóa phát triển rất nhanh ↑