Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 18: Đo tâm

Lưu Hoài Diệp thối lui, u ám nhìn Mạc Tang Ức, Mạc Tang Ức liếc nhìn Lam Khuyết Dương, sau đó mang theo vài phần khó xử chuyển hướng Lưu Hoài Diệp. Lưu Hoài Diệp nhìn chăm chú vào hai tròng mắt Mạc Tang Ức, muốn nhìn vào tối đen thâm trầm như giếng cổ kia. Lại sát vào, Lưu Hoài Diệp nhẹ dùng sức chế trụ hàm dưới Mạc Tang Ức, mang theo chút ngang ngạnh hôn lên, Mạc Tang Ức không thể lui được nữa, ánh mắt có chút bối rối liếc về phía Lam Khuyết Dương, lại có chút xấu hổ và giận dữ nhìn chằm chằm Lưu Hoài Diệp.

Một bàn tay chẳng biết từ lúc nào chui vào bên trong y phục, nhũ tiêm (1) ở ngực đột nhiên bị dùng sức bóp một cái, Mạc Tang Ức kêu lên một tiếng, cái lưỡi bá đạo trong nháy mắt xông vào, lực đạo hôn lên miệng đột ngột tăng thêm, dục tình của Mạc Tang Ức dần dần bị khiêu khích lên, nhưng nghĩ đến bên cạnh có một người đang nhìn bọn họ, dùng hết khí lực toàn thân, Mạc Tang nghĩ muốn đẩy Lưu Hoài Diệp ra, thế nhưng lại như bọ ngựa đấu xe, Lưu Hoài Diệp vẫn không nhúc nhích. Không dám nhìn Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức cắn lưỡi Lưu Hoài Diệp, không cho hắn lộn xộn, hai tròng mắt mờ mịt tức giận trách móc người nọ, dường như phát tiết đủ rồi, Lưu Hoài Diệp rốt cuộc buông tha cho Mạc Tang Ức, nhưng thần sắc vẫn là có chút không vui.

“Tang Ức,” Giúp Mạc Tang Ức mặc áo lót vừa bị chính mình kéo ra, Lưu Hoài Diệp trầm khàn mở miệng, “Ai cũng có thể cự tuyệt ta, duy chỉ có ngươi không thể, Khuyết Dương nếu không chịu nổi, hắn sẽ đi ra ngoài, hay là nói, ở trong lòng ngươi, ta thủy chung vẫn là ngoại nhân, không quan trọng bằng hắn?” Đối với một số việc, Lưu Hoài Diệp chung quy không thể buông được, bất luận người nọ đã khôi phục bình thường hay chưa.

“Hoàng thượng, không ai có thể giống như người, coi người khác không tồn tại, huống chi ca ta vốn là người nội tâm, không thể so với những người khác bên cạnh hoàng thượng, chỉ muốn làm sao để cho người cao hứng.” Lam Khuyết Dương mặt lạnh nói, phàm là người làm cho ca hắn khó xử, cho dù là đương kim thánh thượng, hắn Lam Khuyết Dương cũng tuyệt không lùi bước. Mà vừa rồi một màn kia, càng làm cho đáy lòng hắn cực kỳ khó chịu.

“Lam Khuyết Dương, đừng nói mà không để ý đến người khác, trẫm muốn cùng người yêu thân thiết có gì không đúng, đến là ngươi, rõ ràng yêu hắn, lại còn muốn làm ra vẻ một bộ huynh hữu đệ cung (2), đừng nói ngươi không muốn cùng hắn thân cận, ngươi cũng không muốn chạm vào hắn!” Lưu Hoài Diệp đơn giản nói rõ, y sẽ không để cho người nọ lại đẩy mình ra.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương…” Nhìn hai người có phần kiếm tuốt cung giương, Mạc Tang Ức la lên, “Không phải nói để ta tĩnh dưỡng thật tốt sao, hai người các ngươi như vậy, ta lo có thể an tâm nằm?” Hắn sợ nhất chính là hai người này vì hắn mà phát ra xung đột, nếu đúng như thế, hắn thà cách bọn họ rất xa.

“Tang Ức, vậy ta hỏi ngươi, ta với Khuyết Dương, ngươi rốt cuộc muốn ai?” Lưu Hoài Diệp trực tiếp lật bài với Mạc Tang Ức, hắn không muốn lại đi đoán tâm tư người này. Lam Khuyết Dương vừa nghe, nắm chặt tay Mạc Tang Ức, không nói gì ngưng mắt nhìn đối phương, vô luận người này chọn ai, hắn cũng sẽ không buông tay.


Trầm mặc một hồi, lúc hai người trước mặt bắt đầu có chút nôn nóng, Mạc Tang Ức thở dài một tiếng nói: “Hai người các ngươi, ta ai cũng không chọn.”

“Ca?!”

“Tang Ức!”

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương vừa nghe xong luống cuống, lại bất kể hai người lúc trước vừa mới xảy ra xung đột, đồng thời kinh sợ kêu một tiếng, đều kéo một tay Mạc Tang Ức qua, gắt gao nắm.

“Khuyết Dương, ca ngày đó đã nói với ngươi, ngươi và Hoài Diệp là chỗ dựa duy nhất của ca, ta không biết cùng với hai người các ngươi là đúng hay sai, nhưng vô luận ra sao, ngươi cùng Hoài Diệp cũng không có thể có chuyện, nếu một người trong các ngươi có tổn thương gì, ta đều sẽ không thể chịu được, các ngươi bảo ta chọn như thế nào đây?” Kéo tay hai người qua, Mạc Tang Ức co chân lên, đem tay đặt trên đầu gối, nắm thật chặt.

“Tang Ức, ta sai rồi, ta không nên ép ngươi.” Lưu Hoài Diệp hôn lên mái tóc bạc, đôi mắt cùng hai gò má Mạc Tang Ức.

“Ca, thực xin lỗi… Ta… yêu ngươi, Khuyết Dương… luôn luôn yêu ngươi, ca, thực xin lỗi…” Biết người này đã đáp lại, Lam Khuyết Dương thấp giọng nói, y… cuối cùng không cần phải nhịn nữa y… còn có thể có được hắn.

“Hoàng thượng, Vinh vương gia ở bên ngoài cầu kiến hoàng thượng.” Trương Chính ở cửa bẩm báo. Mạc Tang Ức vừa nghe, ánh mắt âm u, sau đấy khôi phục như cũ, mặc dù chỉ là trong nháy mắt rất ngắn, nhưng vẫn là làm cho Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương nhìn ra.

“Tang Ức, ta đi một chút sẽ trở lại, ngươi nếu mệt, thì ngủ một lát.” Lưu Hoài Diệp sờ sờ khuôn mặt Mạc Tang Ức, sau khi cho Lam Khuyết Dương một ánh mắt bảo hắn hảo hảo bồi Tang Ức, mặt lạnh đi ra ngoài.


“Khuyết Dương, ca mệt, muốn ngủ một lát.” Sau khi Lưu Hoài Diệp ra ngoài, Mạc Tang Ức có phần mệt mỏi xoa xoa thái dương.

“Ca, ngươi ngủ, ta ở chỗ này cùng ngươi.” Lam Khuyết Dương lấy gối dựa ra, hầu hạ Mạc Tang Ức nằm xuống.

Nằm trên giường, nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức nằm về phía trong, sau đó nửa xốc chăn lên nói: “Khuyết Dương… Ngươi không bồi ta cùng nhau ngủ? Một mình ta, ngủ không ngon.”

Lam Khuyết Dương tức khắc lộ ra vẻ mặt vui sướng, nhìn kỹ Mạc Tang Ức một hồi, thấy người này lại nằm về phía trong, Lam Khuyết Dương mới biết hắn không có nghe lầm, rất nhanh cởi ngoại sam cùng hài miệt, Lam Khuyết Dương có chút kích động lên giường, mới vừa nằm xuống, Mạc Tang Ức liền chui vào trong lòng hắn, sau đó khép mắt, không nói thêm gì nữa. Lam Khuyết Dương nhẹ nhàng ôm Mạc Tang Ức, trong lòng tràn ngập kinh hỉ cùng nghi ngờ.

………

“Lão Nhị, nếu ngươi hôm nay tới vì biện hộ cho mấy người kia, vậy thì miễn, trẫm không muốn nghe.” Vào ngự thư phòng, Lưu Hoài Diệp còn chưa ngồi xuống, liền nói với Lưu Hoài Vinh đi ngay theo sau.

“Hoàng thượng…” Lưu Hoài Vinh có chút xấu hổ, sau đấy vội mở miệng nói, “Hoàng thượng, thần hôm nay đến đây, là muốn thỉnh hoàng thượng vì Tình nhi nói việc hôn sự. Tình nhi năm nay đã mười tám, cũng nên hứa hôn.”

“Ngươi không nói trẫm thật đúng là đã quên, trẫm sẽ chọn cho nàng một lang trung như ý.” Lưu Hoài Diệp cũng không thích thú lắm nói, đối với muội muội duy nhất này, bởi vì ngày xưa người nọ đối với nàng thập phần yêu thích cùng chiếu cố, hắn cũng đã rất bất mãn, về sau, Tang Ức gặp chuyện không may, là thân muội muội của Lưu Hoài Vinh, hắn lại càng không ưa nổi.

“Hoàng thượng… Tình nhi nàng đã có người ngưỡng mộ trong lòng.” Lưu Hoài Vinh có chút thấp thỏm nói, hôm nay nghe nói hoàng thượng sau khi hạ triều liền đến chỗ Mạc vương gia, vốn là muốn mượn việc gặp hoàng thượng, xem có thể gặp người nọ một lần hay không, lại không nghĩ hoàng thượng căn bản không cho mình một tia cơ hội, còn phá hỏng chuyện, hắn luống cuống chỉ có thể đưa ra hôn sự của muội muội.


“Ồ? Là nhân gia nhà nào, nếu thích hợp, trẫm sẽ hạ chỉ.” Lưu Hoài Diệp mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại sớm đã biết trước.

“Bẩm hoàng thượng… Người Tình nhi nàng ngưỡng mộ trong lòng… là… là Lam phường chủ, mong hoàng thượng có thể thành toàn.” Khẽ cắn môi, cũng muốn muội muội có thể hạnh phúc, Lưu Hoài Vinh lớn tiếng nói.

“… Ngươi là nói, người trong lòng Uẩn Tình là Lam Khuyết Dương?” Lưu Hoài Diệp làm như không tin hỏi.

“Đúng là vậy, mong có thể vì Tình nhi chỉ hôn, nói cho cùng Tình nhi dẫu sao cũng là muội muội duy nhất của hoàng thượng, tuy là quận chúa, nhưng cũng dư sức sánh đôi với Lam phường chủ.” Trong lời của Lưu Hoài Vinh nhắc nhở hoàng thượng thân phận muội muội đủ để sánh đôi cùng Lam Khuyết Dương kia, đồng thời, cũng hàm chứa vài phần bất mãn với hoàng thượng, vốn phải sớm phong muội muội làm công chúa, đến bây giờ vẫn chỉ là quận chúa. Nghĩ tới đây, Lưu Hoài Vinh dị thường oán giận phụ hoàng, trước khi phụ hoàng thoái vị đã chấp nhận phong hào công chúa cho muội muội, nhưng cũng không biết phụ hoàng là nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn không đề cập tới chuyện này, hiện giờ, phụ hoàng đã sớm không nhớ việc đời, còn làm sao nghĩ tới mấy người bọn họ.

“Hoài Vinh, việc này trẫm không thể hạ chỉ, trừ phi Lam Khuyết Dương cũng yêu thích Uẩn Tình.” Lưu Hoài Diệp lãnh đạm nhìn Lưu Hoài Vinh, nói, “Lam Khuyết Dương tuy chỉ là phường chủ Vận phường, nhưng hắn dù sao cũng là đệ đệ của Bạch hầu gia, bây giờ lại là nghĩa đệ của Mạc vương gia, Lam Khuyết Dương tuy là thương nhân, nhưng Vận phường nói cho cùng lệ thuộc triều đình, nhiều thân phận như vậy cộng lại, trẫm thế nào cũng phải hỏi qua ý tứ của hắn.”

Lưu Hoài Vinh vừa nghe, trong lòng như một chậu nước lạnh giội xuống, hắn sớm đã nghĩ sự tình sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng không nghĩ, hoàng thượng lại dứt khoát cự tuyệt mình như thế, Lam Khuyết Dương luôn luôn lãnh đạm đối với Tình nhi, việc này người nào chẳng biết, vốn nghĩ nếu hoàng thượng có thể hạ chỉ, Lam Khuyết Dương kia cho dù không muốn cũng phải thú Tình nhi, nhưng nếu nói như vậy, Lam Khuyết Dương sao có thể đáp ứng.

Lưu Hoài Vinh không biết chính là, dù cho Lưu Hoài Diệp hạ chỉ, Lam Khuyết Dương cũng nhất định kháng chỉ không theo, trong lòng Lưu Hoài Diệp hiểu, hơn nữa, lúc trước người nọ đã nói, hắn không muốn nhất là hai người bọn họ có gì tranh chấp, suy nghĩ vì người nọ, y cũng sẽ không hạ chỉ này, mặc dù y rất muốn đá Lam Khuyết Dương ra, thế nhưng cũng chỉ có thể muốn mà thôi, trên đời này có mấy quân vương có thể có độ lượng lớn vậy như y. Nghĩ nghĩ, tâm Lưu Hoài Diệp lại bay đến chỗ Mạc Tang Ức, y cảm giác được người nọ xác nhận đã nhớ, nhưng không biết đã nhớ lại bao nhiêu, sợ người nọ lại tự sát, hoặc lại luẩn quẩn trong lòng, Lưu Hoài Diệp càng hận không thể lập tức đi qua.

Thấy sắc mặt Lưu Hoài Vinh không tốt, trong lòng Lưu Hoài Diệp biết hắn dị thường bất mãn, liền mở miệng nói: “Lão Nhị, nếu Lam Khuyết Dương căn bản vô tình với Uẩn Tình, cho dù trẫm hạ chỉ, để Uẩn Tình gả đi, ngươi có thể bảo đảm Uẩn Tình hanh phúc sao? Trẫm làm như vậy cũng là suy xét vì Uẩn Tình, hôn sự là chuyện cả đời, không được qua loa, ngươi trở về hảo hảo khuyên nhủ Uẩn Tình, trẫm cũng sẽ lưu ý cho nàng, nếu trong triều thực sự chọn được người không tồi, trẫm nhất định chỉ hôn cho nàng, trẫm cũng muốn muội muội duy nhất này về sau có thể sống thư thái.” Mấy câu nói của Lưu Hoài Diệp, làm cho sắc mặt Lưu Hoài Vinh có chút chuyển hướng tốt, cũng hiểu được đạo lý này, Lưu Hoài Vinh khấu đầu tạ lễ một cái, ra khỏi ngự thư phòng. Mà sau khi Lưu Hoài Vinh đi, Lưu Hoài Diệp lại nhếch lên một mạt cười lạnh.

………


“Khuyết Dương… Ngủ không được sao?” Mạc Tang Ức đang nhắm hai mắt dựa vào trong ngực Lam Khuyết Dương đột nhiên mở miệng, hắn đáng ra đã sớm ngủ say nhưng lại tỉnh táo mở mắt ra.

“Ca… Ngươi cũng chưa ngủ.” Lam Khuyết Dương ngưng mắt nhìn hai tròng mắt Mạc Tang Ức, lại thấy trong con ngươi kia nặng trĩu mệt mỏi, “Ca… Ngươi…” Lam Khuyết Dương không xác định hỏi.

“Ta cái gì?” Làm như thật sự mệt chết đi, Mạc Tang Ức lại nhắm nghiền hai mắt.

“Ca… Ngươi có phải đã nhớ hay không?” Lam Khuyết Dương rốt cuộc hỏi ra lời, y không muốn lại mất đi hắn.

“Nhớ cái gì?” Mạc Tang Ức lạnh nhạt hỏi, sau đấy vì mệt rã rời mà hai mắt trở nên mông lung.

“Không… Không có gì.” Lam Khuyết Dương nâng tay lên che đôi mắt có chút phiếm hồng của Mạc Tang Ức, trong lòng hơi siết lại.

“Khuyết Dương… Ta muốn ngủ, nhưng đầu rất nhức, ngươi giúp ta xoa xoa.” Đem tay Lam Khuyết Dương kéo lên trên đầu, âm mũi Mạc Tang Ức có phần nặng nề nói. Lam Khuyết Dương vừa nghe, vội xoa xoa lên.

Một lát sau, chân mày Mạc Tang Ức dãn ra, hơi thở cũng thuận, thân mình không còn căng thẳng nữa, dường như đã ngủ say, Lam Khuyết Dương lấy tay ra, nhỏ giọng gọi tiếng “ca”, Mạc Tang Ức không có lên tiếng trả lời, chỉ là hướng về phía trong lòng Lam Khuyết Dương càng co rúc vào một chút, chôn mặt ở gáy hắn, lại không động tĩnh. Lam Khuyết Dương không dám động, sợ làm tỉnh Mạc Tang Ức, người này không nói, hắn chỉ có thể đi đoán bằng cảm giác, ca hắn… rốt cuộc đã nhớ hay chưa.

Chú thích


(1) nhũ tiêm: đầu v* ↑

(2) huynh hữu đệ cung: anh thì nhất thiết phải coi em như bạn đồng vai phải lứa, nhưng em phải kính trọng anh như cư xử với bề trên, chứ không được lợi dụng tình anh thân mật mà bỗ bã, xô bồ ↑