Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 12: Cam nguyện

“Ca? Chính là có gì không khoẻ?” Lam Khuyết Dương nhìn người rõ ràng có chút mất hồn mất vía, đưa tay xoa nhẹ cổ tay Mạc Tang Ức.

“Không… Không có.” Mặt Mạc Tang Ức từng trận nóng lên.

“Ca?” Lam Khuyết Dương phát hiện tâm trạng ca có phần bất ổn, nhưng lại không đau chỗ nào, liền vạn phần căng thẳng thay đổi sắc mặt.

“Khuyết Dương, ta không sao, ngươi đừng giống như Hoài Diệp, luôn thấy ta bị bệnh.” Thu tay, Mạc Tang Ức nửa phần bất đắc dĩ, nửa phần có lỗi nhìn Lam Khuyết Dương.

“Ca, nói thật với ta đi, rốt cuộc là khó chịu?” Lam Khuyết Dương cũng không vì vậy mà buông giọng, vẫn là lo lắng hỏi, nếu không có chuyện gì, thần sắc ca vừa rồi vì sao lại không bình thường?

“Khuyết Dương, ta thật sự không sao.” Sợ lại bị người trút cho mấy chén thuốc đắng chết người, Mạc Tang Ức không dám nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua nữa.

“Ca, ngươi đừng giấu giếm ta.” Lam Khuyết Dương vẫn là không tin đưa tay sờ trán Mạc Tang Ức, sau đó lại sờ cổ, xem thử có sốt không.

Ngay khi tay Lam Khuyết Dương vừa mới sờ lên cổ Mạc Tang Ức, Mạc Tang Ức lại như bị kim châm lập tức né tránh, mà sau đó trên mặt lại càng ửng đỏ. Lam Khuyết Dương duỗi tay, thấy biểu tình có phần hoảng hốt lo sợ của ca, mặt trầm xuống.

“Khuyết… Khuyết Dương…” Mạc Tang Ức căng thẳng hô, trong mắt là nghi hoặc, hắn cũng không hiểu được vì sao vừa rồi lúc Khuyết Dương chạm vào hắn lại có phản ứng như thế.


Tay Lam Khuyết Dương cũng không có thu hồi, mà là lại một lần nữa sờ lên cổ Mạc Tang Ức, mà lần này cũng vậy, ngay lúc chạm vào, Mạc Tang Ức lại lập tức tránh ra.

Vuốt cổ mình, Mạc Tang Ức ngây ngốc nhìn Lam Khuyết Dương, còn không chờ Lam Khuyết Dương có động tác gì, hắn đã bắt lấy tay Lam Khuyết Dương cẩn thận lật xem, khó hiểu hỏi: “Khuyết Dương… Trên tay ngươi… có dính thứ gì hay không?” Tìm tới tìm lui, ngoại trừ bàn tay và vết chai dày trên ngón tay, Mạc Tang Ức không phát hiện chỗ nào khác thường.

“Ca, để ta xem cổ ngươi.” Lam Khuyết Dương thu tay, kéo Mạc Tang Ức lại gần, sau đó gạt mái tóc dài chưa buộc của hắn sang một bên, kéo cổ áo hắn ra nhìn chỗ y vừa mới chạm vào.

Mạc Tang Ức nghiêng đầu, không nhìn thấy mặt Lam Khuyết Dương, nhưng hắn lại cảm giác được hơi thở của Khuyết Dương thay đổi, không thể quay đầu lại, Mạc Tang Ức bất an hỏi: “Khuyết Dương? Cổ ta chính là có gì không bình thường?”

“Ca… Chính là chỗ này khó chịu?” Nhìn chằm chằm hồng ấn dày bị áo che khuất, Lam Khuyết Dương dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng vuốt.

“Khuyết Dương…” Mạc Tang Ức hơi run rẩy khẽ kêu một tiếng, muốn né tránh cái đụng chạm khiến tim hắn loạn nhịp kia.

Con ngươi vốn trầm lạnh ấm dần, Lam Khuyết Dương mãi đến khi mang tai Mạc Tang Ức cũng đỏ như lửa mới dời ngón tay đi. Mặc cho người đã toàn thân như nhũn ra dựa vào người mình, Lam Khuyết Dương để ý kỹ y sam của Mạc Tang Ức, ôm hắn lẳng lặng ngồi.

Ước chừng nửa nén hương sau, Mạc Tang Ức mới khôi phục lại, rời khỏi ngực Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức dùng ánh mắt hỏi người trước mặt – hắn rốt cuộc là làm sao?

“Ca, vết chai trên tay ta dầy quá, cọ vào ngươi.” Kéo tay Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương dùng lòng bàn tay cọ vào mu bàn tay hắn.

Cảm giác tim lại đập nhanh, Mạc Tang Ức có chút kinh ngạc nhìn Lam Khuyết Dương, tay không tự giác muốn thoát đi, lại bị một bàn tay khác gắt gao nắm.

“Khuyết Dương… Ngươi… Ngươi đừng luyện kiếm.” Cuối cùng cũng buông được cánh tay bị chà xát, Mạc Tang Ức bất ổn mở miệng khuyên.

“Được.” Trong mắt chứa đầy tiếu ý, Lam Khuyết Dương nhận lời. Mạc Tang Ức lại thở ra, vui vẻ nở nụ cười, sau này hắn hẳn là sẽ không còn như vậy nữa.


………

“Hoàng thượng.” Chưa cần được ân chuẩn, Lam Khuyết Dương xông vào ngự thư phòng của Lưu Hoài Diệp, trên mặt phủ đầy sương lạnh.

Phất tay bảo người trong phòng lui ra ngoài, Lưu Hoài Diệp buông tấu chương, mày khẽ nhíu hỏi: “Tang Ức sao vậy?” Ngoại trừ chuyện của Tang Ức, người này sẽ không có bộ dáng như thế.

“Hoàng thượng, tối hôm qua ngươi làm cái gì với ca ta?” Lam Khuyết Dương trực tiếp hỏi ý đồ đến.

Lưu Hoài Diệp lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi cho rằng trẫm làm cái gì với Tang Ức?”

“Chẳng lẽ dấu trên cổ ca ta, không phải hoàng thượng người lưu?” Lam Khuyết Dương dùng thanh âm lạnh thấp không thua Lưu Hoài Diệp hỏi.

Lưu Hoài Diệp vừa nghe, thu hồi vẻ giận dữ trên mặt: “Trẫm đúng là hôn hắn, nhưng mà cũng chỉ là hôn hắn.” Sau đó, Lưu Hoài Diệp đứng lên, trên người đột nhiên tỏa ra tức giận nặng nề.

“Lam Khuyết Dương, chẳng lẽ ngươi cũng thấy trẫm là đem hắn làm nam sủng dưỡng bên người? Trẫm yêu hắn, đương nhiên muốn gần gũi hắn, nhưng trẫm biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, miễn là không khiến cho hắn nhớ tới những chuyện đã qua kia, trẫm có thể cả đời không chạm vào hắn.” Lưu Hoài Diệp phẫn nộ với chất vấn cùng hoài nghi của Lam Khuyết Dương đối với hắn, phẫn nộ Lam Khuyết Dương xem thấp tâm hắn đối người nọ.

“Đấy là ca của ta? Hoàng thượng, người chớ quên, ca ta cũng là nam tử.” Lam Khuyết Dương nghĩ đến phản ứng của ca sáng nay, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Trẫm biết.” Lưu Hoài Diệp ngồi xuống, thu hồi tức giận,” Tang Ức trước kia chưa bao giờ dính phải việc này, hiện tại lại càng không hiểu. Chỉ cần không có người bảo hắn, hắn sẽ không biết.” Ngụ ý chính là, y muốn Tang Ức cả đời cũng không hiểu được.

“Hử? Ý tứ của hoàng thượng Khuyết Dương không hoàn toàn hiểu. Ca ta cũng không có bất cứ ẩn tật gì.” Những lời này của Lam Khuyết Dương ý nghĩa rõ ràng, đã là nam tử, lại không phải bất lực, đương nhiên sẽ có nhu cầu, huống chi ca hắn đã sớm trưởng thành nhiều năm.

“Lam Khuyết Dương, ý tứ của ngươi trẫm cũng không hiểu. Ngươi hôm nay nổi giận đùng đùng chạy tới ngự thư phòng của trẫm, không phải trách móc trẫm đụng vào Tang Ức sao?” Lưu Hoài Diệp vẻ mặt khó lường nhìn Lam Khuyết Dương, khóe miệng gợi lên một mạt hung tàn, “Hay là nói… ngươi muốn để trẫm tìm cho ngươi một chị dâu? Có điều, việc này trẫm không giúp ngươi được, Lam Dục Dương đã sớm bị trẫm lăng trì xử tử, trẫm làm sao tìm chị dâu cho ngươi đây?”


“Hoàng thượng, ca Khuyết Dương chỉ có một người, mà thần chưa từng muốn chị dâu gì cả.” Lam Khuyết Dương vì lời nói của Lưu Hoài Diệp mà trở nên có phần dữ tợn đáng sợ.

Bầu không khí bên trong ngự thư phòng nhất thời có chút kiếm tuốt cung giương, bỗng nhiên Lưu Hoài Diệp cười gượng mấy cái, tựa vào ghế mềm: “Ta ngươi đây là đang làm cái gì? Rốt cuộc còn không phải làm cho Tang Ức khó xử?”

“Thỉnh hoàng thượng ban Khuyết Dương tội bất kính.” Lam Khuyết Dương “bịch” một tiếng, quì gối, cung kính nói.

“Miễn miễn, đứng lên đi, nếu thật muốn so đo tội bất kính này với ngươi, đầu ngươi cũng không biết đã bị trẫm chém mấy trăm lần rồi.” Lưu Hoài Diệp chỉ xuống cái ghế bên cạnh, bảo Lam Khuyết Dương ngồi xuống, trên mặt hiện ra vài phần đau xót: “Khi đó, hắn ở trong ngực trẫm không tiếng động, tâm này của trẫm cũng cùng đi theo hắn rồi… Có lẽ là lão thiên cũng thấy y đối Tang Vận rất bất công, mà để lại cho hắn một hồn một phách. Trẫm vốn nghĩ, chỉ cần trẫm còn có thể nhìn thấy hắn, dù cho hắn cứ ngủ mãi như vậy, trẫm cũng cam nguyện, đợi trẫm trăm tuổi, trẫm mang theo hắn cùng đi. Nhưng lão thiên đối trẫm không tệ, lại để cho hắn tỉnh lại.”

Nhớ lại tình cảnh khi người nọ một lần nữa mở mắt ra, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đều có chút chua chát.

“Khuyết Dương, Tang Vận cái gì cũng đã quên, ngay cả Trì Tuấn cùng Trác Quần cũng đã quên, duy chỉ nhớ rõ ngươi cùng trẫm, vậy nghĩa là gì, ta ngươi đều hẳn là rõ ràng, đừng lại làm cho hắn vì ta với ngươi mà thương tâm.” Lưu Hoài Diệp thấm thía nói với Lam Khuyết Dương, đồng thời cũng là nhắc nhở chính mình.

Lam Khuyết Dương nắm chặt nắm tay, nhìn thẳng Lưu Hoài Diệp, không sợ mà nói: “Hoàng thượng, tâm của người đối với ca ta, Khuyết Dương làm sao không biết, người yêu hắn, Khuyết Dương cũng giống vậy yêu hắn, tình yêu của Khuyết Dương đối với hắn chỉ biết so với hoàng thượng người nhiều hơn, chứ không so với người ít hơn.”

“Trẫm biết, lúc trẫm vẫn còn là thái tử, trẫm đã nhìn ra tâm tư của ngươi đối với Tang Vận, bất quá, là nhiều hay ít, trẫm cũng không đồng tình.” Lưu Hoài Diệp cũng không một chút kinh ngạc, chính là đối với nhiều ít theo lời Lam Khuyết Dương, hắn cũng không phục.

“Hoàng thượng, nếu ca ta thực sự nhớ lại? Hoàng thượng người có thể cầm giữ được hắn sao?” Lam Khuyết Dương không muốn lại so sánh chuyện này, hỏi ra việc hắn lo lắng nhất.

“Khuyết Dương, nói rõ ràng.” Lưu Hoài Diệp có chút không kiên nhẫn rất nhanh đáp lại.

“Hoàng thượng, người ở ngôi cửu ngũ, chắc chắn sẽ không khuất phục dưới người khác, mà ca ta, cũng quyết không thể làm như vậy, nếu đến lúc ta ca thực sự muốn, hoàng thượng người cho hay không cho?” Lam Khuyết Dương liền hỏi thẳng, chuyện ca y đã từng trải qua, y tuyệt đối sẽ không để cho hắn lại phải trải qua lần nữa.

“Khuyết Dương… Trẫm đã nói, trẫm hy vọng hắn cả đời này cũng không nhớ lại, nếu hắn thật sự muốn, trẫm nhất định cho.” Có phần ra ngoài dự liệu của Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Diệp nghĩ cũng không nghĩ liền đáp.


“Tạ ơn hoàng thượng!” Lam Khuyết Dương Dương đứng lên, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, đứng dậy, rời khỏi ngự thư phòng.

Sau khi Lam Khuyết Dương đã đi, Lưu Hoài Diệp khẽ thở dài, bất đắc dĩ tự nói: “Trẫm còn tưởng là chuyện gì lớn, bất quá là ai trên ai dưới mà thôi. Trẫm sao có thể có thể đi mạo hiểm làm chuyện khiến cho hắn có thể nhớ lại chứ?” Sau đó, mắt Lưu Hoài Diệp lộ ra hàn quang, đưa tay liền cầm lấy cái chén ngọc ném xuống mặt đất. Khi Tang Ức gặp ác mộng nói đau, nói ghê tởm, y sao lại không biết là ý gì, y làm sao không biết súc sinh kia làm cái gì với hắn!

———

“Tang Ức, ở trong cung hơn nửa năm, có thấy buồn không.” Trong hoa viên, Lưu Hoài Diệp nửa nằm trên giường mềm ngắm tóc Mạc Tang Ức, cười hỏi.

“Tàm tạm, tuy có lúc ấy cảm thấy buồn, bất quá có ngươi cùng Khuyết Dương bồi ta, cũng không buồn lắm.” Mạc Tang Ức nằm bên cạnh Lưu Hoài Diệp, ngửa đầu nhìn về phía Lưu Hoài Diệp, không biết người này hôm nay vì sao đột nhiên hỏi hắn như vậy.

“Tang Ức, đang lúc có nhiều quốc sự, ta sợ không có thời gian cùng ngươi, ngươi muốn xuất cung đi tới chỗ Khuyết Dương ở vài ngày hay không?” Lưu Hoài Diệp sờ lên khuôn mặt Mạc Tang Ức cuối cùng cũng đã có chút thịt, nhẹ giọng hỏi.

“Ta có thể xuất cung?!” Mạc Tang Ức vừa nghe, kinh hỉ ngồi dậy, nhìn thấy Lưu Hoài Diệp trầm mặt, lại lập tức nằm lại, có chút áy náy mở miệng, “Hoài Diệp, ta… ta không phải thấy ngươi phiền.”

“Ai, còn nói không phải thấy ta phiền, ngươi xem, ta mới vừa nói cho ngươi xuất cung, ngươi liền cao hứng như thế, nói không chừng, ở chỗ Khuyết Dương mấy ngày, ngươi sẽ không nghĩ muốn hồi cung.” Lưu Hoài Diệp làm bộ tức giận gặm cắn cổ Mạc Tang Ức.

“Hoài… Hoài Diệp… Đừng… Ta không có…” Mạc Tang Ức thở không xong muốn tách khỏi môi Lưu Hoài Diệp, lại phí công vô dụng, cơ thể càng ngày càng không nghe sai bảo của mình, bắt đầu muốn nhũn ra.

Nghe Mạc Tang Ức đã bắt đầu rên nhẹ, Lưu Hoài Diệp thở sâu, không muốn mà xoay mình ôm người vào trong lòng.

“Tang Ức, nếu thấy bên ngoài tốt, sau này có thể thường thường đi ra ngoài ở một thời gian, bất quá, không thể không hồi cung, nếu ở mà không muốn quay lại, ta liền mang ngươi theo người, không cho ngươi đi ra ngoài nữa.” Giúp Mạc Tang Ức thuận khí, ngữ khí của Lưu Hoài Diệp không có một tia thương lượng.

“Ha hả, Hoài Diệp, chẳng lẽ lúc ngươi lên triều cũng mang theo ta?” Mạc Tang Ức cũng không sợ hãi mà hỏi.


“Vì sao không thể? Nếu ngươi thật sự không muốn trở về, ta liền ôm ngươi lên triều.” Lưu Hoài Diệp nghiêng đầu, cắn môi Mạc Tang Ức, thần sắc trên mặt lại không một tia nói đùa.

Nhìn ra tâm tư của Lưu Hoài Diệp, Mạc Tang Ức mở miệng hỏi: “Hoài Diệp… Vì sao nhất định muốn ta ở trong cung?”

Nhìn người đã từng hai lần chết trước mặt mình, Lưu Hoài Diệp vén tóc bạc của Mạc Tang Ức đặt ở môi hôn: “Bởi vì… ta không muốn lại phải trải qua những ngày không được thấy ngươi.”