Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Edit: Tiêu Hiên

Phan gia mới mở một quán ăn nhỏ trên đường núi, quán không lớn, chẳng qua là một gian nhà tranh bình thường, bên trong bày hai cái bàn vuông, mấy băng ghế dài, nhiều nhất chỉ chứa được mười mấy người ăn cơm mà thôi.

Nói đến đem quán cơm nhỏ mở ở trong núi, cũng rất ly kỳ, bất quá nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, cửa quán dưới sườn núi có một cái hồ nhỏ, phản chiếu bóng núi xanh biếc, giữa hồ hoa sen dần dần nở, gió nhẹ từ từ đến, hương thơm thoang thoảng say lòng người.

Bên kia hồ là một con đường cái, là quan đạo nối liền ba tỉnh, từ nơi này rất nhiều người đi ngang qua, nhưng người chịu vượt qua một đoạn đường lớn đi bên kia hồ ăn cơm, vậy thì không nhất định nhiều, cho nên quán cơm nhỏ khai trương tới nay đã ba ngày, lại không có một người khách nào.

Chủ quán Đỗ Ninh cũng không gấp, dù sao hắn đã ở lại đây, phía trước là một gian nhà tranh rộng rãi làm quán ăn, phía sau là phòng bếp, xuyên qua một cái sân nho nhỏ, có hai gian nhà tranh nhỏ nữa, một gian người ở, một gian để đồ lặt vặt.

“Núi không cao, có tiên thì linh, nước không sâu, có Long thì linh.”Đỗ Ninh vừa đọc, nghiêng đầu nhìn chữ mình viết xong, có phần cảm giác hài lòng.

Hắn chuẩn bị xong dụng cụ, sau đó đi phía trước trong phòng bếp nấu tương hồ, chuẩn bị đem chữ dán lên, treo trong quán làm trang trí. Mặt tiền này của quán vách trúc mái cỏ, gỗ thô bàn ghế dài, rất có phong cách cổ xưa, hơn nữa treo lên mấy tấm tranh chữ, kế hợp với cảnh đẹp xung quanh, khách tới, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng tốt đẹp, ăn cơm sẽ càng có tâm tình, đúng không?


Đỗ Ninh tự khuyến khích bản thân, khai trương mới ba ngày mà thôi, không có khách là rất bình thường, chỉ cần có người tới, ăn thức ăn hắn làm rồi, nhất định sẽ khen không dứt miệng, sau đó một lần đến, lại đến.

Bất quá lúc hắn chọn vị trí quán, đầu tiên là vừa ý phong cảnh nơi này, sau đó phát hiện đây là nơi vô chủ, không cần chi tiền thuê, cho nên mừng rỡ dùng số tiền không nhiều lắm của mình xây mấy gian nhà tranh này, chuẩn bị mở cửa tiệm, song duy nhất đã quên suy xét chính là, làm quán cơm, như thế nào mới có thể hấp dẫn khách nhân.

Đường đi nơi này cách núi bên có một canh giờ, nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa, người vào núi thường thường trước khi vào núi sẽ giải quyết vấn đề ăn ngủ, lúc đi ngang qua hồ nhỏ, trong bụng cơm còn chưa tiêu hóa, tự nhiên sẽ không vòng hơn nửa cái hồ đi đến chiếu cố một tiệm nhỏ không chút nào thu hút. Người xuống núi, bởi vì nghĩ chạy tới ngoài núi mới nghỉ ngơi, cho nên cũng sẽ không đặc biệt lòng vòng đi xa chỗ đó ăn cơm.

Dãy núi này liên miên hơn mười dặm, nơi phong cảnh đẹp đẽ có không ít, hồ nhỏ ở đây mặc dù trong suốt, nhưng không phải là danh thắng gì, cho nên người đến du sơn ngoạn thủy cũng rất ít, nếu như Đỗ Ninh là một thế gia công tử chơi bời lêu lổng, chọn nơi này xây nhà tự ở là thỏa đáng, nhưng muốn mở quán kiếm tiền, vậy thì tương đối thất sách.

Đỗ Ninh chưa từng làm qua buôn bán, cho nên không có nghĩ tới những thứ này, chỉ bất quá mỗi ngày chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tinh mỹ, lại một lần cũng không dùng được, không thể làm gì khác hơn là vứt đi, làm cho hắn cảm thấy rất đáng tiếc.

“Ai.”Đỗ Ninh thở dài một tiếng, mắt thấy sắc trời sắp tối, mây hồng mỹ lệ đem ngọn núi nhuộm thành sắc thái tiên diễm, mà trên sườn núi xanh cỏ trước cửa tiệm lại một bóng người không có, biết hôm nay cũng sẽ không có khách tới, hắn bưng lên ngọc lộ nhân hạt thông cùng đậu hủ bạc hà tự mình làm, chậm rãi đi về phòng bếp.

Còn có nguyên liệu mấy món ăn đậy ở dưới cái ***g vải, cũng như thế không dùng đến, hắn chẫm rãi làm cơm tối cho bản thân, dưới ngọn đèn lẻ loi an tĩnh mà ăn xong, nhìn thức ăn còn dư lại rất nhiều, thở dài.

Cứ như vậy cũng không được a, mặc dù đối với tay nghề của mình rất có lòng tin, nhưng không có khách nhân, hướng người nào biểu diễn đây? Hơn nữa, còn tiếp tục như vậy…, tiền của hắn cũng duy trì không được bao lâu.


Hoàn hảo nơi này không cần chi tiền thuê, coi như nơi ở của mình được rồi, Đỗ Ninh an ủi mình, vốn là hắn đây ít tiền, ở trong thành ngay cái nhà nho nhỏ cũng mua không được, mà ở đây trời cao đất rộng, toàn bộ sườn núi che đầy hoa dại cùng hồ nhỏ sóng xanh lay động, đều là hoa viên của bản thân hắn, cỡ nào thích ý!

Sau khi ăn xong hắn đi tới gần dòng suối nhỏ bên ngoài sân thanh tẩy bộ đồ ăn, xử lý sạch nguyên liệu nấu ăn còn thừa, thấy còn dư lại một chén lớn ngọc lộ nhân hạt thông, không nỡ đổ đi, miễn cưỡng uống nửa bát, thật sự không ăn được.

“Ai, đáng tiếc a, mất rất nhiều tâm tư nấu đấy.”Đỗ Ninh thở dài, bất quá hiện tại khí trời rất nóng, để đến ngày mai nhất định sẽ hỏng mất, hắn cầm chén đặt ở trên mặt nước, muốn cho chính nó chìm xuống, như vậy ngọc lộ bên trong sẽ theo nước trôi đi, hắn cũng không cần trái phải khó xử.

Ngoài ý muốn chính là chén cũng không có chìm, bồng bềnh mà theo nước chảy lay động ra, Đỗ Ninh đưa tay lên không có với tới, cái bát sứ nhỏ tto hoa văn bông sen kia giống như con thuyền nhỏ không quá vững vàng lại kiên trì không chìm, thoáng cái đến giữa dòng suối, bị nước chảy va đập càng mạnh, rất nhanh trôi xa.

“Ồ?”Đỗ Ninh gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cười một chút, nghĩ thầm, quên đi, coi như là lễ vật hiến tặng cho sơn thần nơi đây đi, tới nơi này định cư, sau này còn phải nhờ vào sơn thần chiếu cố nhiều hơn. Hắn hỏi thăm qua, trong núi này không có mãnh thú, ngược lại sơn cầm thỏ hoang không ít, quả là nơi vô cùng an bình sơn dã.

Sáng sớm, Đỗ Ninh trong tiếng chim hót vui tai tỉnh lại, thoải mái mà trở mình, thật không tệ a, ở ở trong núi chỗ tốt nhất chính là có thể nghe được chim chóc ca xướng tự do tự tại, so với lũ chim bị giam cầm ở trong ***g, chim trong núi hiển nhiên hót hay hơn thoải mái hơn, bởi vì bọn chúng tự do.

Đúng vậy, Đỗ Ninh cũng rất thoải máu, bởi vì hắn cũng tự do.

Lại không cần phải nơi nơi nhìn sắc mặt người khác, cũng không có ai giám sát hắn ngồi dậy đi đứng, kể từ sau khi phát hiện nơi này có thể mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có khách tới cửa, hắn mỗi ngày đều ngủ đến mặt trời lên cao, sau đó dưới ánh mặt trời ấm áp từ từ thức dậy, làm cho mình thức ăn đơn giản mà ngon miệng, ở bên hồ vẽ tranh, ở dước rừng đọc sách, ở trong núi tản bộ, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.


Ai, thật là cuôc sống thần tiên cũng không đổi lại nha, Đỗ Ninh thỏa mãn mỉm cười.

Hắn ở phòng bếp chuẩn bị cơm cho mình, nơi này cách xa chợ, hắn cũng không thường đi mua, bởi vì qua lại một chuyến phải đi hơn nửa ngày, hơn nữa hắn cũng không có ngựa hay lạc đà này nọ, cho nên trừ gạo mì và gia vị ở bên ngoài, nguyên liệu hắn dùng cũng là từ trong núi hái nhặt, vô luận hoa dại quả dại, hạt thông, nấm, trải qua bàn tay kỳ diệu của hắn, cũng có thể biến thành mỹ vị ngon miệng.

Theo mùi thơm thức ăn bay ra, Đỗ Ninh hài lòng nêm nếm mùi vị, bỏ nồi đựng ra đĩa, vừa ngẩng đầu, thất thần.

Ngoài cửa sổ đứng một người, đang nghiêm túc nhìn đĩa thức ăn — trong tay hắn, trong ánh mắt lộ ra nhiệt liệt khát vọng.

Bất kỳ một người đầu bếp nào, đại khái cũng sẽ thích người khác khích lệ tay nghề của hắn, Đỗ Ninh cũng không ngoại lệ, mặc dù người kia một thân áo đen, đầu tóc rối tung, thoạt nhìn có chút cổ quái, Đỗ Ninh vẫn là rất vui vẻ, rốt cục có một người khách, cho nên nhiệt tình chào hỏi: “Ngài khỏe, mời tiến vào đi.”

Ánh mắt người nọ sáng ngời, vèo một chút nhảy vào cửa sổ, tựa hồ ngay cả khung cửa sổ cũng không đụng phải,Đỗ Ninh sợ hết hồn, lại không thấy rõ động tác của y ra sao, người kia đã đứng ở trước mặt hắn, một cái tay đưa tới trong đĩa.

“Ách, xin chờ một chút, ngài mời ngồi bên này.”Đỗ Ninh vội vàng nói, tay bưng cái đãi rụt lại, đặt ở trên bàn bếp, lại đưa qua một đôi đũa trúc, người nọ lập tức nhận lấy, ngồi xuống, miệng lớn bắt đầu ăn, giống như gió cuốn mây tan đem nấm tùng xào trong đĩa lướt nhanh quét sạch, đưa mắt lên nhìn, lại dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn Đỗ Ninh.

Đỗ Ninh không nhịn được tươi cười đầy mặt, thực khách ăn đến vui vẻ, đó là khen ngợi lớn nhất đối với đầu bếp nha, hắn vội vàng bưng qua rau trộn mới vừa làm xong, giống như trước cũng bị lướt nhanh quét sạch.

“Ăn có ngon hay không?”Đỗ Ninh mong đợi hỏi.


“Ngon!”Khách nhân dùng sức gật đầu, tỏ vẻ khẳng định, ánh mắt càng nhiệt liệt.

Đỗ Ninh cười đến ánh mắt giống như trăng non, miệng không thể khép, tinh thần phấn chấn, ở trong phòng bếp sạch sẽ như mới cẩn thận tìm kiếm, đem nguyên liệu có thể dùng đều tìm ra, chuẩn bị bắt đầu nghiêm túc trăm phần trăm, lại làm mấy món ăn một canh, khách nhân rất nể tình mà ăn vào từng chút không dư thừa, cuối cùng đánh vài cái ơk, chứng minh y đối với trình độ tay nghề của Đỗ Ninh hài lòng.

“Ta làm món ăn mùi vị như thế nào?”

“Ngon!”Khách nhân vẫn là kiên định địa một chữ, Đỗ Ninh hơi có chút thất vọng, hỏi tiếp: “Ngươi thích không?”

“Thích.”Khách nhân dùng sức gật đầu, Đỗ Ninh cười một tiếng, nhìn ra được người nọ là thật sự thích, nếu không sẽ không ăn ngon miệng như vậy, ừ, thật là rất có cảm giác thành tựu a — hắn nhìn bảy đĩa tám chén trống trơn, từ trong đáy lòng cảm thấy cao hứng, đây là lần đầu tiên hắn bởi vì nấu cơm mà nhận được khích lệ, trước đây mặc dù cũng đã làm sơn hào hải vị, nhưng người ăn chẳng những không cảm tạ, còn khinh miệt mà cười nhạo hắn không làm việc đàng hoàng, đi làm loại “Tiện dịch ” này.

Đỗ Ninh không rõ tại sao đầu bếp lại bị xem thường, chẳng lẽ mỗi người không phải là đều cần ăn cơm sao? Ăn vào thức ăn mỹ vị ngon miệng không phải là sẽ cảm giác rất hạnh phúc sao? Hắn thích làm đồ ăn, thích làm đồ ăn cho người khác ăn, lại có cái gì không đúng?

Hoàn hảo, hiện tại rốt cục gặp được người đầu tiên tán thưởng tài nghệ của hắn, Đỗ Ninh rất vui vẻ.

Hắn thử cùng khách nhân thảo luận đồ ăn mới vừa rồi, không nghĩ tới khách nhân lại đối với thức ăn tinh xảo rất có giải thích, cái gì phối cái gì có thể ngon miệng hơn, cái gì phối cái gì sắc hương vị tốt hơn, hai người càng nói càng ăn ý, thật có cảm giác oán hận vì gặp nhau quá muộn.


Nói mệt mỏi liền làm đồ ăn, sau đó là trà bánh, sau đó là bữa ăn tối thịnh soạn, lúc sau dùng năm vị thuốc quý, lá sen khéo léo làm bữa khuya, khách nhân hài lòng mà cáo từ rời đi, Đỗ Ninh cũng hài lòng mà thu thập xong phòng bếp phạm vi rộng cuối cùng, lên giường nghỉ ngơi.

Chẳng qua là, khách và chủ hai người ai cũng không nhớ ra được, ở khách *** ăn cơm cần trả tiền.