Edit: Simi
Quý Nhượng nói được thì làm được.
Thứ bảy vừa ăn cơm trưa xong, đám thanh thiếu niên thức khuya chơi game vốn còn đang say giấc trên giường êm đã bị anh gọi điện tới kêu gọi tập hợp trước quảng trường trung tâm thương mại.
Mắt Khuất Đại Tráng xưng húp, ngáp lên ngáp xuống khiến nước mắt giàn giụa, vừa tới nơi đã bị cả đám vây vào đánh.
Mẹ nó, chỉ tại mày nhiều chuyện.
Khuất Đại Tráng uất ức muốn xoay chuyển tình thế, “Nhượng ca, tụi em không hợp với chuyện học hành này đâu, sẽ không quấy rầy con đường tu hành của anh…”
Nhanh chóng bị Quý Nhượng đạp một cước: “Đừng có nói nhảm nữa, mau đi vào cho ông.”
Cả đám cùng đến chỗ đã hẹn với Ngô Duệ từ trước, tên mọt sách kia ôm balo đứng chờ sẵn ở đó từ lúc nào. Thấy đám nam sinh mặt mày ủ dột đi sau lưng Quý Nhượng, cậu hơi kinh ngạc, chờ anh đến gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Quý, bọn họ tới đây chi vậy?”
Quý Nhượng nói: “Cùng học bổ túc.”
Ngô Duệ ngẩn người.
Gì đây, lão đại tiến công thì không nói, ngay cả đám đàn em của lão đại cũng muốn tiến công ư?
Có phải cơn gió xuân đổi mới của tổ quốc đã thành công mỹ mãn rồi không? Đến mức thay đổi luôn tính cách của đám thiếu niên bất lương luôn lấy việc chơi đùa làm chính này?
Đúng là lãng tử quay đầu còn quý hơn cả vàng!
Trong lòng Ngô Duệ bỗng nổi lên tinh thần trách nhiệm xã hội lớn lao! Nếu bọn họ đã có lòng cải chính thì mình nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ dẫn đường, phải hướng họ trở nên thiện lương, đó chính là chức trách của một người kế tục chế độ xã hội chủ nghĩa này!
Quý Nhượng không biết vì sao hạng nhất toàn trường này lại đột ngột sáng rực cả hai mắt, anh nhìn sang quán cà phê cả hai hẹn nhau lúc đầu, bây giờ đã chật kín người, không còn chỗ trống nữa.
Anh nhíu mày: “Cậu đến sớm như vậy sao không vào giành chỗ trước?”
Ngô Duệ ngượng ngùng đẩy cặp kính đen mới đổi của mình lên: “Tôi chưa từng vào quán cà phê một mình bao giờ…”
Quý Nhượng hiểu rõ, không nói gì, “Đổi sang chỗ khác thôi!”
Cả nhóm trùng trùng điệp điệp đi dọc theo quảng trường trung tâm thương mại, đi thẳng hết một cây số, tất cả các quán cà phê gần đó đều đông người.
Hôm nay là thứ bảy, hơn nữa cũng gần sát giờ chiều nên đây là khoảng thời gian người ta nhàn hạ đi uống cà phê nhất, làm gì còn chỗ trống nào cho cả bọn nữa.
Mắt thấy sắc mặt lão đại ngày càng trầm xuống, Lưu Hải Dương nhanh chóng đề nghị: “Hay tụi mình đến KFC xem thử.”
Thế là cả đoàn người lại đi vòng đến chỗ cửa hàng KFC, chứng kiến bên trong toàn là mấy nhóc nhỏ đang đùa giỡn la hét chói tai.
Ngô Duệ chỉ sang công viên chỗ mấy ông lão bà lão đang đánh thái cực quyền, “Thật ra tụi mình học ở đó cũng được, sân cỏ rộng rãi lắm.”
Quý Nhượng lạnh giọng: “Cậu muốn lên tin tức hay là để ông đây lên tivi?” Anh đi đến bên đường gọi xe, nói với Khuất Đại Tráng: “Tới Giang Đình.”
Hội sở giải trí xa hoa nằm ở trung tâm thành phố, chi phí ngẫu nhiên cũng phải hơn mười mấy ngàn.
Cả nhóm phân ra ngồi mấy chiếc xe, hơn nửa tiếng sau mới tập trung đông đủ ở Giang Đình.
Ngay cả quán cà phê Ngô Duệ còn chưa từng tới chứ nói gì đến chỗ hội sở xa hoa này. Cách trang trí và bảng hiệu đã cho thấy độ xa xỉ của nơi này, khung cửa kính trải dài khảm viền bạc, còn có hai nhân viên tiếp khách mặc đồng phục chỉnh chu nữa.
Ngô Duệ nhìn áo thun chỉ mười mấy đồng trên người mình, bước chân hơi chần chừ.
Quý Nhượng đi tới, khoác vai cậu ta kéo vào: “Đi thôi, còn lo lắng gì nữa.”
Khung cửa cảm ứng tự động mở ra, hai nhân viên tiếp khách cúi người gọi anh: “Quý thiếu.”
Còn chưa bước vào sảnh trong đã có bồi bàn dẫn họ thẳng đến một phòng lớn. Ghế sofa làm bằng da mềm, trong phòng được trang bị đủ mọi thiết bị giải trí, cả đám nam sinh như ngựa quen đường cũ, soạt soạt, phân tán ra tìm thứ tiêu khiển cho mình.
Ngô Duệ sững sờ không biết phải làm gì, Quý Nhượng đập mạnh tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, tập trung lại đây hết cho tao!”
Tiếng ồn ào nhất thời im bặt, cả đám ủ rũ đi qua đó.
Quý Nhượng mở hết đèn trong phòng bao lên, sắp xếp chỗ ngồi lần lượt cho cả đám, sau đó mới nói với Ngô Duệ: “Bắt đầu đi.”
Ngô Duệ: “Hả?”’
Quý Nhượng: “Học bổ túc!”
Ngô Duệ: “À à.”
Học bổ túc ở nơi như thế này thật sự rất quái dị. Cậu vội vàng lấy mấy đề phụ đạo cấp hai trong balo ra, cầm bút và tập ngồi xổm xuống, “Hôm nay chúng ta sẽ học bổ túc môn toán nhé.”
Vừa nghe tới toán, cả đám đều ồn ào than thở: “Toán thì không được đâu! Nhượng ca, môn này dù có đánh chết tụi em cũng không được. Hơn nữa ở đây không có bảng đen, cậu ta chỉ viết trên giấy thì đứa nào xem được chứ.”
Quý Nhượng: “Vậy à?”
Sắc mặt không thay đổi, anh đứng dậy, nhấn chuông gọi nhân viên, rất nhanh có người chạy tới, “Tìm giúp tôi bảng trắng với bút lông tới đây.”
Nhân viên: “Dạ, Quý thiếu.”
Mọi người: “?”
Chưa tới mấy phút sau bảng trắng với bút lông được mang vào, trước ánh mắt đau khổ của đám đàn em, anh đưa bút cho Ngô Duệ: “Lại đây.”
Ngô Duệ hăng hái đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi, cậu nhận lấy cây bút giống như đang nhận lấy đóa hoa tương lai của tổ quốc, giọng nói run run: “Các bạn học sinh, hôm nay chúng ta sẽ ôn tập về căn bậc hai trong môn toán mà chúng ta đã từng học qua ở cấp hai. Vậy thì căn bậc hai là gì? Chúng ta hãy đọc kỹ ở phần này!”
Buổi học bổ túc cứ thế bắt đầu bằng môn toán, ngay tại phòng bao ở hội sở đắt giá nhất thành phố này.
…
Lúc Tiết Mạn Thanh và bạn bè cô ta đến Giang Đình thì đã xế chiều. Cả nhóm đi dạo phố suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa rồi trời đột ngột chuyển mây, mưa bắt đầu nặng hạt, vừa không gọi được xe vừa mệt nên quyết định chạy đến Giang Đình ở gần đó chơi, dự định tối sẽ kêu xe tới đón.
Nhân viên dẫn cả nhóm cô ta lên tầng bốn, Tiết Mạn Thanh thường hay tới đây nên thích nhất là phòng ở tầng hai, bởi vì gương trong phòng vệ sinh ở tầng hai rất lớn, thích hợp để sống ảo. Cô ta nói với nhân viên: “Tôi muốn ngồi ở tầng hai.”
Nhân viên xin lỗi: “Thật ngại quá, Tiết tiểu thư, tầng hai không còn phòng trống nữa ạ.”
Tiết Mạn Thanh nhíu mày: “Sao hôm nay chỗ này làm ăn tốt vậy?”
Nhân viên biết thân phận của cô ta nên không dám lừa gạt gì, ăn ngay nói thật: “Quý thiếu đã bao cả tầng lầu rồi ạ.”
“Quý Nhượng?!” Tiết Mạn Thanh kinh ngạc thốt lên, mấy cô bạn đi cùng nghe thấy đều vây lại:
— “Quý Nhượng ở đây à?”
— “Thanh Thanh, không phải hai cậu học chung trường à? Gọi cậu ấy qua chơi chung đi.”
— “Đúng đó, bên tụi mình ít người quá, chơi không có vui, đi hỏi thử cậu ấy xem có chịu ghép phòng không.”
Tiết Mạn Thanh không dám nói với bạn mình là Quý Nhượng vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, quay sang hỏi nhân viên: “Bọn họ đông người lắm à? Ngồi đầy hết cả tầng hai?”
Nhân viên kiên trì trả lời: “Không phải ạ, bọn họ chỉ ngồi một phòng thôi. Quý thiếu nói xung quanh ầm ĩ làm phiền đến cậu ấy nên đã bao hết cả tầng, không cho ai lên.”
Sợ quấy rầy đến anh? Tới hội sở giải trí chơi mà còn sợ ầm ĩ?
Đúng là không thể nào hiểu nổi sự ngang ngược này.
Quý Nhượng rất nổi tiếng trong giới này, đối với hành động “phản nghịch tàn ác” của anh, dù có là thiếu niên thiếu nữ đứng ở đầu đỉnh kim tự tháp cũng không bao giờ dám nghĩ tới.
Gia tộc nào mà chẳng bồi dưỡng con cháu trong nhà theo tiêu chuẩn người kế nghiệp, nếu phẩm hạnh hơi khác biệt thì chắc chắn sẽ tổn thất không ít đến lợi ích nên chẳng ai dám dính vào. Giống như Quý Nhượng vậy, xấu xa hết thuốc chữa, nếu là bọn họ thì đã bị gia tộc từ mặt lâu rồi.
Ba của Quý Nhượng, Quý Vĩ Ngạn, là một nhân tài, con trai sa đọa đến mức như vậy nhưng lúc nào cũng coi anh là báu vật, dù anh có muốn cái gì thì ông cũng đều thỏa mãn, mỗi khi tiếp đãi người ngoài đều một bộ “Con tôi là đứa trẻ ngoan”.
Con trai của ông, có ai mà không biết?
Lương tâm dù có mê muội đến mức nào cũng không thể khoe khoang như vậy chứ.
Cả nhà họ Quý đều là tinh anh, cả ba đời đều làm trong quân đội, Quý Vĩ Ngạn nổi tiếng trên thương trường cũng xuất thân từ bộ đội đặc công. Dù danh môn vọng tộc không đáng nói nhưng cũng là gia tộc quang vinh minh bạch.
Mà Quý Nhượng lại là vết nhơ duy nhất của nhà họ Quý.
Mấy cô bạn này của Tiết Mạn Thanh học bên trường khác, chưa từng gặp Quý Nhượng. Nói cho cùng thì mấy tin đồn anh tàn độc thế nào khi nghe từ miệng người khác cũng giảm mất vài phần khí thế, e ngại không được bao nhiêu mà tò mò lại chiếm phần nhiều hơn.
Cả nhóm quấn quýt bên Tiết Mạn Thanh muốn gặp Quý Nhượng một lần.
Hồi trước cô ta hay nhắc tới Quý Nhượng, còn mở miệng gọi một tiếng chú Quý khiến cho cái mối quan hệ không tệ giữa cả hai ở trong miệng cô ta càng trở nên chân thật hơn. Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, quả thật cô ta khổ sở khó nói nên lời.
Cuối cùng cô ta thật sự không thể tìm được lời phản đối nào, cũng không muốn mất mặt trước mấy chị em tốt nên nhắm mắt nói: “Để tớ đi hỏi trước đã, mấy cậu ở đây chờ tớ chút.”
Nhân viên biết cô ta và Quý Nhượng quen nhau nên cũng không ngăn cản cô ta: “Ở phòng 207 ạ.”
Tiết Mạn Thanh gật đầu, đi thẳng lên lầu. Đến tầng hai cô ta mới phát hiện hành lang yên tĩnh đến lạ, đi tới trước cửa phòng 207, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy.
Không lẽ anh đi rồi sao!?
Tiết Mạn Thanh tò mò đẩy cửa phòng ra một khe nhỏ, lén nhìn vào trong.
Chợt thấy Quý Nhượng cầm đầu đám thiếu niên quậy phá kia ngồi thành một hàng, trong tay mỗi người đều cầm một cuốn tập, nhìn lên nam sinh đeo mắt kính đang múa bút thành văn trên bảng trắng trước mặt.
Chỉ nghe thấy cậu ta thoăn thoắt nói: “Với đề bài b- ac≥0, khi nhập a, b, c vào công thức thì ta sẽ có phương trình thế nào? Mời bạn học Khuất Bằng trả lời câu hỏi này!”
Khuất Bằng: “…Ừm, x bằng 2a phần…”
Ngô Duệ: “Đúng vậy! Chính là câu trả lời đó đó! Cậu mau trả lời tiếp đi!”
Khuất Bằng: “”-b ± căn b- ac!”
Ngô Duệ: “Chinh xác! Chúng ta hãy vỗ tay khen thưởng bạn học Khuất Bằng nào!”
Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tiết Mạn Thanh: “?”
Cô ta đang xem cảnh tượng quái lạ gì đây?
Gần như hốt hoảng, cô ta luống cuống chạy xuống lầu. Mấy chị em tốt của cô ta nhanh chóng xông tới, “Thế nào? Cậu ấy có đồng ý không?”
Tiết Mạn Thanh vẫn chưa ổn định lại tinh thần, ấp a ấp úng: “Cậu ấy… Bọn họ đang bận, không phải tới đây chơi…”
Mấy cô nàng bất mãn bĩu môi: “Ở chỗ này thì có thể bận gì chứ? Đây là chỗ để làm chuyện chính sự à?”
Tiết Mạn Thanh: Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi nữa!
Mẹ nó chứ cái dáng vẻ cả bọn chăm chú học hành ở KTV thật sự quá giống mấy người trong ma giáo!
Tiết Mạn Thanh không muốn đối mặt với hiện thực quái quỷ này: “Tụi mình chuyển sang chỗ khác đi!”
Vừa dứt lời, đám chị em tốt chưa kịp phản ứng lại thì cô ta đã vội vã bỏ ra ngoài.
Lớp học bổ túc trên tầng hai vẫn tiếp tục cho đến khi tới giờ ăn tối, Quý Nhượng dẫn mọi người đến nhà hàng Tây ở kế bên, Ngô Duệ còn phải về nhà với mẹ của mình nên từ chối.
Từ chỗ này về nhà của cậu hơi xa, Quý Nhượng giúp cậu gọi xe rồi mới quay về nhà hàng.
Ngô Duệ đeo balo đứng chờ xe ở gần đó, Tiết Mạn Thanh không biết đã quay lại từ lúc nào đi tới vỗ vai cậu.
Cả hai đều thuộc nhóm kéo cờ, mỗi tuần đều cùng nhau kéo cờ chung, Ngô Duệ gặp cô ta liền ngại ngùng, đẩy kính mắt chào hỏi: “Bạn học Tiết, trùng hợp quá.”
Vẻ mặt Tiết Mạn Thanh hơi phức tạp, hỏi cậu: “Cậu ở đây làm gì vậy?”
Ngô Duệ trả lời: “Thì đi đạo quanh đây thôi, tản bộ thả lỏng tinh thần.”
Cái tên mọt sách này, còn không thèm nói thật với cô ta.
Tiết Mạn Thanh cắn môi dưới, hạ giọng: “Tôi biết hết rồi.”
Ngô Duệ càng hoảng sợ hơn: “Cậu biết cái gì?”
Tiết Mạn Thanh cuốn cuốn lọn tóc, thờ ơ nói: “Cậu đang dạy kèm cho nhóm Quý Nhượng.”
Chân tướng bị nói toạc ra, nhất thời Ngô Duệ có hơi xấu hổ, “Ai nói với cậu?”
Tiết Mạn Thanh đáp: “Quý Nhượng chứ ai.”
Ngô Duệ khó hiểu: “Không phải cậu ấy không cho tôi nói chuyện này ra à! Sao có thể kể cậu nghe được?”
Tiết Mạn Thanh cười cười: “Sao? Cậu muốn làm anh hùng cứu vớt thiếu niên đang sa chân vào lầm lỗi à? Dạy kèm cho mấy cậu ta? Bộ bọn họ chịu nghe lời cậu à?”
Ngô Duệ nghiêm túc đáp: “Cậu không được nói như vậy, bạn học Quý đi sai đường biết quay đầu chăm chỉ học tập mới tìm tới tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy hết sức mình.” Cậu ngượng ngùng cười, “Hơn nữa cậu ấy cũng đã thanh toán phí dạy học rồi.”
Một chiếc xe màu trắng có rèm che dừng lại trước mặt hai người họ. Ngô Duệ nhìn biển số xe, đúng là chiếc xe Quý Nhượng đã gọi cho mình, cậu phất tay với Tiết Mạn Thanh: “Bạn học Tiết, tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Cậu ôm balo ngồi lên xe.
Ánh mắt Tiết Mạn Thanh phức tạp, dõi theo chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, cứ thế chôn chân tại chỗ một hồi lâu.
Lúc nãy do khϊế͙p͙ sợ nên cô ta mới bỏ đi, sau đó cảm thấy không thích hợp lắm mới đi vòng trở về đây, rốt cuộc đến nơi rồi mới lý giải được chân tướng thật sự, tâm tình cô ta cũng trở nên trầm bổng phập phồng.
Quý Nhượng quả nhiên chủ động tìm Ngô Duệ dạy kèm cho anh sao?
Anh thật sự bắt đầu nghiêm túc học hành rồi?
Suy nghĩ kĩ lại thì dạo gần đây mấy tin tức đánh nhau hay thị phi có liên quan đến Quý Nhượng quả thật đã ít hơn ngày trước.
Thế này có nghĩa là anh đang… thay đổi sao?
Cô ta nhớ tới khoảng trời gian trước mới mắng anh bất trị trụy lạc xong, kết quả người ta vừa xoay lại đã cho cô ta thấy thế nào gọi là lãng tử quay đầu.
Anh sẽ trở thành dạng người gì? Biến thành nam thần có thành tích giỏi, gia thế tốt, vẻ ngoài điển trai nhưng lạnh lẽo cô độc sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Mạn Thanh cũng không biết nên tỏ ra thế nào khi tiếp nhận sự thay đổi này. Đang hồn bay phách lạc, co ta nhận được điện thoại của ba mình, “Thanh Thanh, con đang ở đâu vậy? Không phải con nói muốn tham dự bữa tiệc tối nay với ba à? Ba tới đón con.”
Tiết Mạn Thanh báo địa chỉ.
Không bao lâu sau, một chiếc Cayenne chạy tới.
Lúc đến bữa tiệc, Tiết Mạn Thanh nhìn thấy ba của Quý Nhượng, Quý Vĩ Ngạn.
Người đàn ông có vóc dáng thẳng thớm, tướng mạo chỉnh tề, trên người lúc nào cũng tỏ ra sự nghiêm nghị của quân nhân. Thấy Tiết Mạn Thanh, ông hòa nhã chào hỏi cô ta: “Thanh Thanh tới rồi à.”
Tiết Mạn Thanh mím môi cười cười, Quý Vĩ Ngạn hỏi cô ta vài câu về chuyện học hành, cuối cùng cũng vòng vo trở lại chủ đề chưa bao giờ thay đổi kia: “Dạo gần đây tên nhóc nhà chú có gây thêm chuyện gì ở trong trường không?”
Tiết Mạn Thanh im lặng vài giây, ngọt ngào cười rộ lên: “Dạ không có, chú Quý không biết chứ dạo này Quý Nhượng ngoan ngoãn lắm, không chỉ không gây sự đánh nhau mà còn đi nhờ hạng nhất toàn trường dạy kèm cho cậu ấy nữa, nhìn bộ dáng của cậu ấy có vẻ là đã hối cải để trở thành người tốt rồi, con thật sự rất mừng cho cậu ấy.”
Quý Vĩ Ngạn biến sắc, có vẻ như vì quá kinh ngạc nên ly rượu trong tay còn vẫy ra vài giọt nước.
Một lát sau, sự mừng rỡ xen lẫn chút xúc động phức tạp hiện rõ trong đôi mắt: “Đứa nhỏ A Nhượng này… đứa nhỏ này…”
Cuối cùng ông cũng không thể nói hết câu, bữa tiệc vừa kết thúc liền vội vã rời đi.
*
Simi: Lời lão đại thật có uy lực!