Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 16

Mưa càng lúc càng lớn.Du Trạc phẫn nộ lau đi nước mưa trên mặt, quát lớn: “Ông đây liều mạng với anh!”
Quý Nhượng nhìn cậu như nhìn kẻ thiểu năng, sau đó đưa tay ném cặp Thích Ánh qua. Vừa hay ném trúng cằm của Du Trạc, khiến cho cậu ngây người.


Anh cầm ô xoay người muốn đi, Thích Ánh vội vàng kéo lấy góc áo ướt sũng của anh, cởi áo sơ mi trên người mình xuống, gương mặt lo lắng đưa cho anh, dường như đang nói: Đừng để lạnh nha.
Quý Nhượng nhận lấy, vắt lên vai.


Mới một lúc thôi, trên áo toàn là hương thơm ngọt ngào của cô. Vai anh hơi cứng lại, bước nhanh rời đi. Lúc đi xa rồi, mới kéo áo xuống, cầm trong tay.
Thích Ánh nhìn bóng lưng anh biến mất trong màn mưa, buồn bã thở dài, xoay người vừa nhìn, liền thấy em trai mặt đầy phẫn nộ trừng mình.


Cô có chút ngượng ngùng, lấy điện thoại gõ chữ: Đừng nói cho cậu nghe.
Du Trạc: Chị còn nhớ lần trước chị lấy chuyện đánh nhau để uy hϊế͙p͙ em không?
Thích Ánh: … Chị chia một nửa tiền tiêu vặt cho em.
Du Trạc: Ai cần tiền tiêu vặt của chị Em là loại người kia sao!
Khựng lại một lúc.


Du Trạc: Có bao nhiêu vậy?
Bí mật dưới màn mưa này, liền chôn vùi trong giao dịch tiền tiêu vặt.


Thứ hai vào học, mọi người phát hiện, đại ca trốn học tuần trước cuối cùng đã quay về trường học. Buổi chào cờ đương nhiên không tránh được bị phê bình, giám thị giận dữ: “Có vài bạn học chính là không chịu được khen ngợi!”


Thông báo xong, cuối cùng tuyên bố một chuyện: “Bắt đầu từ hôm nay, trường học tổ chức hoạt động ‘Quan tâm đến tâm lý học sinh’, hi vọng các bạn học ngoại trừ việc học còn có thể có trạng thái tâm lý khỏe mạnh, những bạn học quá nhiều áp lực, phiền não, đều có thể ghi danh với giáo viên chủ nhiệm, trường học sẽ lần lượt sắp xếp phụ đạo tâm lý, Nhất Trung quan tâm đến mỗi học sinh, để các bạn đều có một cuộc sống cấp ba vui vẻ!”


Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Khuất Đại Tráng hưng phấn nói: “Có thể quang minh chính đại đến phòng y tế ngủ rồi!”


Kết thúc buổi chào cờ, chủ nhiệm mỗi lớp bắt đầu phân công ban cán sự, yêu cầu các bạn học cần phụ đạo tâm lý. Những học sinh thật sự bị áp lực học hành lại không tham gia, có thời gian, chẳng bằng dùng để học thêm vài từ mới còn hơn, ngược lại là những học sinh thành tích học tập kém vui mừng nhảy nhót.


Lớp 11/ , giáo viên chủ nhiệm Lưu Nghiêu nhìn trên danh sách mà ban cán sự lớp đưa lên, vô cùng đau đầu.
Người cần phụ đạo không có một ai.


Thầy đập danh sách xuống bàn, tức giận mắng: “Khuất Bằng! Em có áp lực học hành gì? Từ lúc vào học đến bây giờ từng học hành qua sao? Em còn dám điền tên mình vào trong đối tượng cần phụ đạo trọng điểm?”
Cả lớp ầm ĩ cười to.


Khuất Đại Tráng đứng lên, vô cùng buồn bã nói: “Thầy Lưu, em chính là vì thành tích không tốt, cho nên mỗi ngày đều bị xem thường, xa lánh, em cảm thấy tâm lý bây giờ của em tổn thương lắm, thật đấy.”
Học sinh lớp 11/ : “...”
Mẹ nó, ai dám xa lánh cậu?
Họa này bọn tôi gánh không nổi!


Lưu Nghiêu cũng biết cậu đang nói dối, không lưu tình gạch tên cậu ra khỏi đối tượng phụ đạo trọng điểm, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên đang ngủ trên bàn, gọi: “Quý Nhượng, em theo tôi ra đây.”
Quý Nhượng lười nhác đứng dậy.


Lưu Nghiêu đứng ở cuối hành lang, cầm lấy danh sách phụ đạo tâm lý, chờ anh đi ra, liền chỉ vào hàng trọng điểm phụ đạo nói: “Thầy sẽ thêm tên em vào, em nhớ đúng giờ đến phòng y tế.”
Quý Nhượng nói: “Em không đi.”


Lưu Nghiêu trừng mắt nhìn anh: “Nhất định phải đi! Đây là hiệu trưởng đích thân dặn dò!”
Ánh mắt Quý Nhượng trầm xuống, nửa ngày mới nhếch môi cười: “Được.”


Khuất Đại Tráng sau khi biết được, vô cùng không phục: “Dựa vào gì mà anh Nhượng được còn tao thì không?! Anh ấy chẳng lẽ có áp lực học hành ư? Anh ấy nhận sách xong còn chưa giở ra, tao tốt xấu gì cũng lật ra viết tên!”
Lưu Hải Dương trực tiếp nói: “Anh Nhượng không gì không làm được.”


Năng lực chấp hành của Nhất Trung rất mạnh, hôm sau liền dựa vào danh sách các lớp đưa đến, theo thứ tự sắp xếp thời gian phụ đạo. Tiết một vừa học xong, Quý Nhượng liền nhận được thông báo không cần học tiết sau, đến phòng y tế tiếp nhận phụ đạo tâm lý.


Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của một đám đàn em, anh lười nhác rời khỏi lớp học.
Đến phòng y tế, cũng không thèm để ý đến nụ cười thân thiện của bác sĩ tâm lý, bước vào một chiếc giường ở trong, bắt đầu ngủ.
Nằm ngủ so với gục lên bàn ngủ thoải mái hơn nhiều.


Không thể không cảm ơn Lưu Nghiêu.
Bác sĩ tâm lý kéo ghế đến bên giường, kiên nhẫn hỏi han vài câu, đáng tiếc đều không nhận được phản ứng nào.


Anh ta thở dài, nhìn dáng vẻ ngủ ngon của Quý Nhượng, lắc đầu, kéo rèm xuống, quay về bàn làm việc, viết lên sổ chẩn đoán bốn chữ “Từ chối phối hợp.”
Tiết cuối cùng của buổi sáng, Thích Ánh đến phòng y tế.


Cô là đối tượng trọng điểm quan tâm của trường, hoạt động phụ đạo tâm lý vừa bắt đầu, Lưu Khánh Hoa liền trực tiếp ghi tên cô vào trong hàng trọng điểm phụ đạo.
Nếu Thích Ánh có thể sớm ngày mở miệng nói chuyện, đối với ai mà nói cũng đều là chuyện tốt.


Bác sĩ tâm lý cũng sớm nắm được thông tin của Thích Ánh, biết cô mắc chứng PTSD*, lúc tiếp xúc với cô càng thêm nhẫn nại. Hai người hoàn toàn không nói chuyện, chỉ dựa vào viết chữ để giao tiếp.


(*Posttraumatic Stress Disorder- PTSD là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.)
Lúc Quý Nhượng tỉnh dậy, liền nhìn thấy một màn này.


Thiếu nữ ngồi trên ghế, cầm bút viết chữ, dù cho có ghế dựa da thoải mái ở đằng sau, tư thế ngồi của cô vẫn rất thẳng, khiến người ta liên tưởng đến bạn nhỏ ở trong trường mẫu giáo ngồi thẳng lưng chờ nhận hoa điểm mười.


Không biết bác sĩ tâm lý viết gì trên giấy, cô bị chọc cười, trong mắt đều là ánh sáng.
Nụ cười ngọt ngào ấy có thể chữa lành tất cả xấu xa của thế giới này.
Cần phụ đạo tâm lý cái rắm.


Chuông tan học vang lên, bác sĩ tâm lý kết thúc buổi phụ đạo tâm lý, tiễn Thích Ánh ra ngoài. Nhân lúc họ ra ngoài, Quý Nhượng từ trên giường nhảy xuống bước ra ngoài, lúc lướt qua bàn làm việc, vô thức nhìn thấy quyển vở trên bàn viết đầy chữ.
Anh quét qua vài từ chói mắt.
Hi sinh, vinh quang, vĩ đại.


- Em có vì bố mà cảm thấy tự hào không?
- Có, ông ấy là anh hùng.
Hai chân Quý Nhượng bỗng như rót chì vào, nặng nề chìm xuống, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng anh không di chuyển chân được.
Đến cả thở cũng bắt đầu khó khăn.


Những câu nói bâng quơ đối thoại trên giấy, lại hệt như từng chiếc kim, đâm thẳng vào mắt anh.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà vì ông cảm thấy kiêu ngạo?
Những người không liên quan, chưa từng chịu đau đớn nên ca ngợi vĩ đại, là vì chưa từng cảm nhận được.


Còn cô thì sao? Cô chịu hết tất cả những chuyện này, đều là vì một người đàn ông vốn dĩ phải bảo vệ cô thật tốt, cô lại cảm thấy vĩ đại ư?
Thật là...
Cực kì buồn cười.


Bác sĩ tâm lý từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Quý Nhượng, bị cảm xúc điên cuồng giông bão trong mắt cậu làm cho giật mình. Anh ta bước nhanh đến gần, đóng lại quyển sổ chẩn đoán, cố gắng khiến cho giọng mình thật ôn hòa: “Bạn học, ngủ ngon không?”


Quý Nhượng không để ý đến anh ta, thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái.
Tư thế anh cứng đờ, sau lưng như vác theo vật nặng trăm cân, từng bước một khó khăn bước ra khỏi phòng y tế.


Quý Nhượng không đến căn tin ăn cơm, gọi điện cũng không nghe. Lúc bọn Khuất Đại Tráng tìm thấy anh, anh đang ở sân vận động hướng bắc chơi bóng rổ. Hệt như khung bóng có thù oán với anh vậy, mỗi lần ném vào rổ đều hận không thể phá nát khung.


Nhân lúc anh đang dẫn bóng, Khuất Đại Tráng gọi: “Anh Nhượng, đem cơm cho anh đây.”
Quý Nhượng nhảy lên cao, bóng trong tay hung hăng chui vào rổ, khung bóng lung lay, phát ra tiếng rắc rắc sắp sập. Rung nửa ngày, vẫn là từ từ ổn định.
Lưu Hải Dương thấp giọng nói: “Hình như anh Nhượng tâm trạng không tốt.”


Khuất Đại Tráng: “Cần mày nói sao! Bọn tao cũng không phải mù!”
Chờ Quý Nhượng đến gần, bọn họ đều ngậm chặt miệng. Anh nhận lấy hộp cơm, cũng không xem bên trong là món gì, hai ba miếng liền bỏ vào miệng, nhàn nhạt hỏi: “Chiều đi chơi net không?”


Mấy người bọn họ đều nhất trí gật đầu: “Chơi chơi!”
Sau đó chỗ của các học sinh cuối lớp 11/ buổi chiều đều trống.


Lưu Nghiêu nổi giận không thôi, sáng hôm sau học sinh trốn học đến trường, toàn bộ đều bị bắt đứng phạt ngoài hành lang. Lưu Nghiêu chỉ vào Quý Nhượng nói: “Em không phải thích trốn học ư? Em dứt khoát đừng đến trường không phải tất cả đều vui sao?!”


Quý Nhượng nhếch môi cười: “Ai bảo em đóng tiền học rồi, không đến chẳng phải lỗ to?”
Lưu Nghiêu suýt nữa bị anh làm cho tức chết.
Chuông vào học vang lên, tiết sau là tiết của Lưu Nghiêu, nên cũng lười phải so đo với đám học sinh hư hỏng này, quát: “Đứng thẳng lên cho tôi!”


Sau đó giận dữ bước vào trong lớp bắt đầu giảng bài.


Đám người này đối với việc phạt đứng buổi sáng đã quen, hi hi ha ha đứng dựa tường. Khuất Đại Tráng còn vui vẻ hoài niệm lại bảng thi đấu xếp hạng hôm qua: “Thao tác của anh Nhượng thật là dũng mãnh! Ngoài đời lấy một đánh năm cũng thôi, trong game cũng dám làm vậy!”


Đang nói, nhìn thấy đầu hành lang bên kia, Thích Ánh cùng hai bạn học ôm một chồng sách vở đi về phía này.
Phòng giáo viên ở đầu này.
Khuất Đại Tráng chọc chọc Quý Nhượng đang nghịch điện thoại: “Anh Nhượng, tiểu tiên nữ của anh kìa.”


Quý Nhượng đang muốn mắng cậu, ngẩng đầu nhìn thấy Thích Ánh, sắc mặt lập tức thay đổi, còn chưa kịp để Khuất Đại Tráng phản ứng lại, anh lập tức từ cửa sau lớp chui vào.


Lưu Nghiêu trên bục giảng nhìn thấy Quý Nhượng đột ngột bước vào, tức đến phun máu: “Em vào đây làm gì! Ra ngoài cho tôi!”
Quý Nhượng đứng ngay vách tường cửa sau, “Phạt đứng cũng không ảnh hưởng đến việc nghe giảng, em thích học tập.”
Lưu Nghiêu: “”
Em thích cái gì?


Em nói lại lần nữa?
Không dễ gì mới hết tiết, Lưu Nghiêu biết rõ đám học sinh hư hỏng này căn bản sẽ không để lời mình nói trong lòng, nhưng vẫn vì chức trách nhà giáo, ân cần dạy bảo từng người một, cảnh cáo họ không được trốn học nữa, dù là ngủ, cũng phải ngủ trên chỗ ngồi của mình.


Bọn họ không để tâm đồng ý.
Lưu Nghiêu lại nói với Quý Nhượng: “Lát nữa nhớ đúng giờ đến phòng y tế.”
Quý Nhượng cong môi: “Được.”


Lưu Nghiêu biết chủ ý của anh: “Không được phép vào ngủ! Trường xếp bác sĩ đến là vì sự trưởng thành mạnh khỏe của các em, phải phối hợp với bác sĩ!”
Quý Nhượng phì cười.
Phối hợp con mẹ nó, anh chưa đánh anh ta một trận đã là thủ hạ lưu tình rồi.


Học hết tiết thứ ba, Quý Nhượng lười nhác đi đến phòng y tế, vừa đi đến ngả rẽ, liền nhìn thấy Thích Ánh từ phòng y tế bước ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô quả nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, chạy về hướng anh.
Quý Nhượng quay đầu chạy đi.


Càng chạy càng nhanh, dựa vào cô có đuổi thế nào cũng không kịp.
Thích Ánh thở hồng hộc dừng lại, có chút uất ức nhìn bóng lưng chạy xa của anh.
Sáng hôm nay cũng là thế.


Thật ra cô đã nhìn thấy anh, trong hành lang xếp đứng thành một hàng, anh cao nhất, cũng nổi bật nhất, nhưng vừa nhìn thấy mình, anh hệt như thấy quỷ vậy, nhanh chóng trốn vào trong lớp.
Anh bắt đầu chán ghét cô ư?
Đã chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy cô rồi?


Thích Ánh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô không còn cách nào, chỉ đành dụi dụi mắt, cúi đầu đi về lớp học.
Liên tiếp hai ngày sau, cô cũng không nhìn thấy Quý Nhượng.
Không biết là vì anh cố ý tránh cô, hay là vì trường học quá rộng.


Thích Ánh buồn bực không vui viết từ vựng, Nhạc Lê uống sữa từ ngoài cửa bước vào, kéo quyển vở từ vựng của cô bắt đầu viết: Ánh Ánh, cậu biết đại ca gần đây thế nào không?
Thích ánh mờ mịt lắc đầu.


Nhạc Lê hưng phấn viết: Đến cả cậu cũng không biết sao? Đại ca gần đây rất đáng sợ, đi khắp nơi khiêu khích đánh nhau, nghe nói hôm nay tan học còn hẹn đám côn đồ ngoài trường đánh nhau! Tớ vừa từ trong cầu thang gặp anh ta, khóe mắt anh ta còn dán cả băng keo cá nhân đấy!
Thích Ánh mở to mắt.


Vừa tan học, cô không chờ Nhạc Lê, ôm lấy cặp mình vội vàng chạy đến lớp 11/ .
Trong lớp sớm đã không còn ai.
Cô lại chạy xuống lầu, vừa xuống đến tầng hai, liền nhìn thấy Quý Nhượng chạy lên.


Anh hình như đánh rơi gì đó, gương mặt nôn nóng, bực bội, mấy người Khuất Đại Tráng đi theo sau, vừa tìm vừa hỏi: “Màu hồng ư? Nắp bút giống cá voi?”
Anh không kiên nhẫn ừ một tiếng.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy Thích Ánh ngây người đứng trên bậc thang.


Cô ôm cặp, khóe mắt hơi đỏ, mím môi, cố chấp nhìn anh.
Cổ họng Quý Nhượng siết chặt.
Anh sờ sờ băng keo cá nhân bên khóe mắt, quay đầu vào trong nhà vệ sinh nam.
Hơn mười mấy phút không ra.


Khuất Đại Tráng may mắn, ở cửa sau lớp học tìm được cây bút cá voi hồng, hưng phấn chạy vào trong nhà vệ sinh tranh công: “Anh Nhượng! Em tìm được rồi!”
Quý Nhượng đang hút thuốc, mặt đất toàn tàn thuốc.
Anh im lặng nhận lấy, bỏ vào trong cặp.


Khuất Đại Tráng cảm thấy đại công cáo thành, gọi anh: “Anh Nhượng, đi thôi.”
Quý Nhượng im lặng một lúc: “Chờ thêm một lúc.”
Lưu Hải Dương bọn họ cũng vào trong bị một đống tàn thuốc làm giật mình, Lạc Băng hỏi: “Anh Nhượng, anh ở đây làm gì, lâu vậy sao không đi?”


Đường đường là đầu gấu Nhất Trung, bị nữ sinh đuổi theo trốn vào trong nhà vệ sinh nam, truyền ra ngoài bọn họ còn có mặt mũi sao?! Quý Nhượng bị hỏi đến bực mình: “Ông đây thích hút thuốc trong nhà vệ sinh thì sao!” Anh đá Lạc Băng một cái, giọng điệu hung dữ: “Mẹ nó, tất cả đều hút! Hút không hết thì không được rời đi!”


Mọi người: “...”
May mà đã tan học, nhà vệ sinh ở đây vì ống nước hỏng, không dội nước được, cũng không ai đến dùng.
Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lấy thuốc ra châm.
Cả đám người trong phòng vệ sinh hút đến khói thuốc mù mịt.


Một nam sinh mắc tiểu bước vào, bị dọa đến chạy ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, Khuất Đại Tráng cả mặt đầy nước mắt run rẩy kéo Quý Nhượng: “Anh Nhượng, không được, mắt em sắp bị mù rồi...”