Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 14

Tấm ảnh này đã rất nhiều năm rồi.
Tuy được ép keo nhưng vẫn không tránh được bị ố vàng. Người phụ nữ trên bức ảnh để tóc dài uốn lọn thịnh hành thời đó, mặc một chiếc đầm liền màu trắng, gương mặt thanh tú, ngũ quan ôn hòa, trông giống như ngôi sao đóng phim điện ảnh thời đó vậy.


Cậu bé trong lòng người phụ nữ cũng rất đáng yêu, nhưng hình như trước khi chụp hình vừa mới khóc, đôi mắt ngập nước đo đỏ, gắt gao ôm lấy cổ người phụ nữ, đáng thương nhìn vào ống kính.


Ngô Anh Hoa nhìn nửa ngày cũng không nhận ra hai người này là ai, lại nhìn trong bì thư, trừ tấm ảnh này ra cũng không còn gì. Đang tò mò, Du Trạc rửa tay xong bước ra, nhìn thấy vật trên tay bà, lập tức rống lên: “Mẹ, mẹ làm gì vậy! Đừng lục bừa đồ con!”


Ngô Anh Hoa đối với tính tình cọc cằn của con trai sớm đã quen rồi, hỏi: “Tấm ảnh này là của ai vậy?”
Du Trạc xông lên giật lại tấm ảnh cùng bì thư, không vui nói: “Của người ta!” Cậu bỏ tấm ảnh vào trong bì thư, nóng nảy nói: “Sau này đừng lục cặp con!”


Ngô Anh Hoa cũng bị thái độ của cậu mà nổi nóng: “Ai lục cặp con? Con tự mình không bỏ vào đàng hoàng khiến nó rơi ra ngoài đấy! Hơn nữa dù cho mẹ có lục thì thế nào? Mẹ là mẹ con! Con từ bụng mẹ chui ra, chỗ nào trên người con không phải là mẹ cho con chứ?”


Du Trạc lớn tiếng: “Thế mẹ nhét con vào đi! Mẹ đã thông qua sự cho phép của con mà sinh con ra chưa?”
Du Trình tan ca về nhà, mở cửa bước vào liền nghe thấy màn cãi nhau này: “Đứng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng của hai người, sao nào? Thi xem ai lớn tiếng hơn ư?”


Ông bước đến vỗ vào ót Du Trạc một cái, “Không biết lớn nhỏ, tức thế nào thì cũng là mẹ con.” Lại nói Ngô Anh Hoa, “Đã lớn chừng này, còn cãi nhau với con trai.”
Ngô Anh Hoa cười lạnh: “Bây giờ nó khôn lớn rồi, cánh cứng cáp, có cần người mẹ này hay không cũng không sao cả.”


Du Trạc càng nghe càng tức, cảm thấy phụ nữ trung niên càng đến gần thời kỳ mãn kinh càng không nói lý lẽ, rõ ràng bà sai trước, thế mà một câu “mẹ là mẹ con” liền có thể đánh phủ đầu, chẳng lẽ con cái không có nhân quyền sao?!
Du Trạc bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa một tiếng, khóa trái.


Lần này hoàn toàn khiến cho Ngô Anh Hoa nổi giận: “Con còn dám phát cáu với mẹ hả? Du Trạc! Con ra đây! Tưởng mẹ không dám dạy dỗ con sao, chìa khóa đâu rồi? Chìa khóa cửa đâu rồi, mở cửa ra cho mẹ!”


Du Trình vừa kéo vừa khuyên, nhất thời trong nhà chó sủa gà bay, Thích Ánh đang yên lặng bày bát đũa trong phòng bếp lúc ra ngoài mới phát hiện ra cậu mợ hình như đang nổi giận.
Du Trạc đang trong tuổi nổi loạn, chọc cho phụ huynh tức giận cũng không phải lần một lần hai.


Du Trình dùng lời hay nhỏ nhẹ khuyên nửa ngày, Ngô Anh Hoa cuối cùng cũng không mắng nữa, bắt đầu ngồi trên sô pha lau nước mắt. Gì mà con trai khôn lớn rồi, không nghe lời bà nữa, ban đầu lúc sinh cậu ra suýt chút mất mạng, giúp cậu thay tã mà lớn lên, còn chưa bắt đầu hưởng phúc, đã bị cậu ghét bỏ, chỉ là lục cặp cậu liền bị đối xử thế này, sau này kết hôn rồi chẳng phải sẽ đuổi bà ra ngoài sao.


Huống hồ bà căn bản không có lục chiếc cặp đó!
Đúng là oan uất chết mất.
Du Trạc tuy khóa cửa nhưng vẫn có thể nghe được Ngô Anh Hoa khóc lóc kể lể, giận đến nện giường. Nhìn thấy bì thư bị cậu ném trên giường, thật sự hận không thể xé làm đôi.


Cậu hung hăng nghĩ, mẹ nó đều tại Quý Nhượng!
Nhưng nhận ủy thác của người ta, cuối cùng cậu cũng không động đến bì thư đó, lại đem nó nhét vào trong cặp.


Hơn tám giờ tối, cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, nghe thấy sức gõ này liền biết là Thích Ánh. Du Trạc mở ra một khe hở, Thích Ánh bưng cơm canh nóng hổi đứng bên ngoài, đưa cho cậu.
Du Trạc dùng khẩu hình hỏi: “Mẹ em đâu rồi?”
Thích Ánh vô thanh đáp lại: “Ngủ rồi.”


Thật ra bà chưa ngủ, cơm canh đều là Ngô Anh Hoa hâm nóng, chỉ là để cô đưa qua mà thôi.


Bụng của Du Trạc sớm đã kêu réo rồi, không tự dày vò mình nữa, trực tiếp nhận bát vùi đầu điên cuồng ăn. Du Trình lén ra ngoài nghe ngóng, về phòng nói với Ngô Anh Hoa: “Em khiến con trai đói thành thế này, nó đang trong tuổi dậy thì, bài vở lại nhiều.”


Ngô Anh Hoa nằm trên giường lướt Tik Tok, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cơn giận cũng đã giảm đi không ít, chỉ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sáng hôm sau, Ngô Anh Hoa như thường lệ gọi Du Trạc thích ngủ nướng dậy.
Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong.


Du Trạc có chút ngượng ngùng, ăn xong mì trứng cà chua mẹ nấu, lúc ra ngoài liền chào: “Mẹ, con đi đây.”
“Thẻ xe buýt đã đem chưa? Chìa khóa đã có chứ? Chờ chút, cổ áo sau gáy của đồng phục bị lật ngược rồi.”
Bà vẫn lải nhải như thường ngày, không thay đổi chút nào.


Mẹ con nào có thù qua đêm chứ.
Trên xe buýt, Du Trạc đã ném chuyện ầm ĩ tối qua ra ngoài mấy tầng mây rồi, cậu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đưa bì thư này đến tay Quý Nhượng.


Biện pháp dễ dàng nhất đương nhiên là nhờ Thích Ánh đưa giúp, nhưng cậu làm sao có thể để chị mình chủ động tiếp xúc với Quý Nhượng chứ!
Chuyện nguy hiểm vẫn là để mình đi.
Haiz, sớm biết phiền phức như thế, hôm qua đã không nhận bì thư này rồi.
Thật sự là thấy sắc mờ mắt mà.


Nghĩ cả đường đi, Du Trạc cảm thấy cách ổn nhất là lén lút bỏ vào, tránh trực tiếp tiếp xúc với Quý Nhượng, dù sao đi nữa hôm qua cậu xung đột với đám người của Khuất Đại Tráng.


Du Trạc lập tức nhắn tin cho Dương Tâm Viễn, bảo cậu ta nghe ngóng hôm nay lớp 11/ có tiết thể dục không. Hơn nữa còn uy hϊế͙p͙, nếu tin tức lần này lại sai, cậu sẽ nhân lúc cậu ta ngủ mà phá QQ của cậu, thoát hết tất cả nhóm QQ của cậu ta.
Dương Tâm Viễn bị dọa đến trực tiếp gửi thời khóa biểu của lớp 11/ qua.


Thật sự có tiết thể dục, nằm ở tiết ba buổi sáng.
Du Trạc tràn đầy tự tin.


Sau khi vào trường, Thích Ánh cùng cậu ai đi đường nấy. Lúc bước vào lớp, phần lớn bạn học đều đã đến rồi, người trò chuyện phiếm, người đọc sách, người vội vã làm bài tập, cô đặt cặp xuống, ngay lúc đặt cặp vào trong hộc bàn lại có gì đó chặn lại.


Thích Ánh đưa tay vào sờ thử, sờ được hai chiếc hộp lành lạnh.
Tò mò lấy ra, vừa nhìn, là một bánh mousse xoài cùng bánh kem matcha.
Không biết đã được bỏ vào trong hộc bàn bao lâu, trên chiếc hộp ngưng ra chút nước, lành lạnh.
Cô cầm chiếc hộp nhỏ chớp mắt, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.


……
Vừa hết tiết hai, Du Trạc vờ đi vệ sinh, chạy đến tầng lớp 11, lúc đi qua lớp 11/ , nhìn thấy trong lớp gần như trống không, còn vài học sinh đang dọn đồ, dáng vẻ như lập tức sẽ rời đi.
Cậu biết Quý Nhượng ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.


Chờ đến học sinh cuối cùng rời đi, cậu lập tức hóp lưng như mèo từ cửa sau lẻn vào, đi thẳng đến chỗ của Quý Nhượng.
Trên mặt bàn bóng loáng, không có gì cả, trong hộc bàn cũng thế, cậu lấy bì thư trong túi quần ra, cẩn thật bỏ vào trong hộc bàn.


Đại công cáo thành, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, xoay người muốn đi.
Vừa ngẩng đầu, hai nữ sinh nắm tay nhau đứng ở cửa sau lớp học, há hốc nhìn cậu.
Du Trạc vội chạy đi, lúc chạy đi còn không quên dùng tay che mặt.


Sáng hôm nay, Nhất Trung Hải Thành liền truyền tin, có một nam sinh gửi thư tình cho Quý Nhượng, còn là học sinh mới lớp 10.
Du Trạc: “...”
Trong lớp 11/ , Quý Nhượng học xong tiết thể dục cả người đầy mồ hôi ngồi vào chỗ mình, bắt chéo chân, ánh mắt phức tạp nhìn bì thư trong hộc bàn.


Mắt những người xung quanh đều trợn to như chuông đồng, Khuất Đại Tráng hâm mộ nói: “Anh Nhượng, mau mở ra xem thử đi! Em vẫn chưa bao giờ nhận được thư tình của nam sinh đâu, là thứ gì vậy?”


Bị Lưu Hải Dương đá một chân: “Mẹ nó, mày đến cả thư tình của nữ sinh cũng chưa nhận đấy, được không!”
Quý Nhượng phì cười, cầm bì thư lên, vốn muốn trực tiếp xé ra. Lúc cầm lên, lại cảm thấy tò mò, không giống là thư.
Anh tùy ý lấy ra, lướt nhìn bên trong.


Lúc nhìn rõ là thứ gì, biểu cảm hững hờ lập tức thay đổi.
Mọi người vây quanh đều rùng mình một cái.
Sắc mặt Quý Nhượng âm trầm, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, nắm chặt bì thư đó không nói lời nào bước ra khỏi lớp.


Thích Ánh vừa đi đến hành lang, liền nhìn thấy Quý Nhượng từ cửa sau bước ra, đi lên lầu trên. Đôi chân dài bước rất lớn, một bước lên hai bậc, Thích Ánh không làm được, chỉ đành chạy bước nhỏ đi theo.
Leo lên ba tầng, mệt đến thở hổn hển.


Quý Nhượng không phải không biết có người đi theo, ban đầu cho rằng là đi lên lầu nên cũng lười quay đầu nhìn. Lúc bước lên sân thượng, tiếng thở hổn hển khe khẽ vẫn còn, anh mới không kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy Thích Ánh vịn lan can sắp mệt chết đứng cách mình vài bước.


Con ngươi anh thoáng co lại, ngón tay siết chặt bì thư khẽ run lên, lạnh giọng hỏi: “Cậu đi theo ông đây làm gì?”
Thích Ánh nhìn anh chằm chằm, thật sự là uất ức muốn chết.
Cô cũng không nghĩ là sẽ theo anh leo lên nhiều tầng như thế, chỉ là cô sống chết đuổi theo lại gọi không ra tiếng.


Chuông vào tiết chói tai vang lên, Quý Nhượng nhíu mày nói: “Về lớp học.”
Thích Ánh trì hoãn một lúc, cuối cùng không thở hổn hển nữa, buông lan can tiếp tục bước lên.
Quý Nhượng nghiến răng: “Bảo cậu về lớp có nghe không!”


Thích Ánh đi đến bậc thang trước mặt anh, hơi ngẩng đầu. Vừa mới thở dốc, đôi môi càng thêm đỏ hồng. Không biết có phải là vì chạy bộ ra mồ hôi hay không, Quý Nhượng có thể ngửi thấy hương dâu tây thoang thoảng bên người cô càng nồng hơn.
Khiến lòng anh phập phồng không yên.
Thích Ánh đưa tay ra.


Trong lòng bàn tay có một viên kẹo dâu mềm.
Tim anh liền đập thình thịch hai nhịp, hệt như chạm vào mặt trống, dư âm không ngừng quanh quẩn trong cơ thể.
Nửa ngày mới tìm về giọng của mình: “Cậu đi theo tôi, là muốn đưa thứ này sao?”


Cô nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh, đôi mắt sáng tựa sao hình như đang nói: Đúng vậy.
Quý Nhượng nhìn chằm chằm viên kẹo dâu kia.
Vì nhiệt độ trong lòng bàn tay quá cao, viên kẹo bị tan chảy, hương dâu ngọt ngào liền thoang thoảng trong không khí.
Anh thấp giọng nói: “Ông đây không thích ăn kẹo.”


Lòng bàn tay trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt, ngón tay vừa trắng vừa nhỏ, còn có thể nhìn thấy dấu hoa tay nho nhỏ.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, nhận lấy viên kẹo đó, mở giấy bọc, bỏ vào trong miệng.
Ngọt đến lấy mạng.
Nhưng vô duyên vô cớ lại khiến cảm xúc bực tức của anh bình tĩnh lại.


Thích Ánh thấy anh ăn kẹo, đôi mắt vui vẻ cong cong, lại nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ lên lớp, há hốc, vội vàng vẫy tay với anh, cắm đầu chạy.
Quý Nhượng gọi: “Chạy chậm chút!”
Tiếng bước chân cộc cộc cộc rất nhanh liền biến mất khỏi cầu thang, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng ăn kẹo của anh.


Cửa sân thượng vốn dĩ bị khóa lại, chỉ là anh sớm đã tìm được mẫu chìa khóa, tự mình làm một chiếc. Mở khóa, gió lạnh liền ập đến.
Quý Nhượng ăn xong kẹo dâu, đầu lưỡi quấn lấy trong khoang miệng một vòng, sau đó lấy di động ra, bình tĩnh gọi cho Quý Thiên.


Đầu bên kia nhận máy rất nhanh, Quý Thiên còn chưa nói chuyện, anh nhàn nhạt hỏi: “Chị có ý gì?”
Quý Thiên im lặng một lúc mới nói: “Tấm ảnh kia, vẫn luôn nằm trong ví của chú hai.”


Quý Nhượng phì cười, mỉa mai hỏi: “Cho nên? Chị muốn chứng minh điều gì? Ông ta niệm tình xưa? Hay là ông ta áy náy?”


Quý Thiên thở ra một tiếng: “Cậu đừng nổi giận với chị, cậu cho rằng chị muốn nhận việc này ư? Chỉ là cả nhà chỉ có mỗi chị liên lạc được với cậu, chẳng phải không còn cách nào sao? Cậu không muốn về thì thôi, chị nói với họ cậu block chị rồi.”


Quý Nhượng hờ hững nói: “Tôi gác máy đây.”
Quý Thiên ngập ngừng, vẫn là không nhịn được, vào giây cuối cùng gọi: “A Nhượng, ông nội hôm qua lại hôn mê, lúc cấp cứu vẫn luôn gọi tên cậu.”


Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, lâu đến độ Quý Thiên cho rằng anh không còn nghe máy. Cô thử thăm dò gọi: “A Nhượng?”


Hơn nửa ngày, mới nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia: “Chị quên rồi sao? Là ông ta không nhận tôi.” Cậu thấp giọng cười: “Là nhà họ Quý các người, không nhận kẻ giết người như tôi.”


Tiếng thở trong điện thoại trở nên nặng nề. Quý Thiên hít sâu vài hơi, trầm giọng nói: “Không ai cho rằng cậu là...”
Chưa dứt lời, liền bị Quý Nhượng không kiên nhẫn, lạnh giọng cắt đứt: “Được rồi, đừng dùng những chuyện này đến làm phiền ông đây.”
Anh gác máy.


Hương dâu trong miệng đã nhạt đi rất nhiều, sự bực tức vốn đã được đè xuống lại trào lên. Hệt như một chiếc móc có gai, từ trên xuống dưới, phá nát lục phủ ngũ tạng của anh.


Anh vịn lan can dần dần ngồi xổm xuống, gió trên sân thượng thổi bộ đồng phục rộng của anh bay phấp phới, giọng anh thấp xuống, giống như đang tự nói với mình: “Mình từ từ, từ từ sẽ ổn.”
Lớp học bên dưới truyền đến tiếng đọc hỗn tạp.
Hồi lâu sau, anh đứng dậy.


Giấu đi u ám cùng đau khổ xuống đáy mắt, lại trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt, hững hờ.


Hành lang lớp học vắng vẻ, đã lên lớp được hai mươi phút, anh không hô ‘có mặt’, trực tiếp từ cửa sau bước vào. Giáo viên đứng trên bục giảng giận dữ, “Quý Nhượng! Không thích học thì đừng vào! Ảnh hưởng đến bạn học khác nghe giảng!”


Anh ngoảnh mặt làm ngơ, không nói lời nào quay về chỗ ngồi của mình, từ trong cặp lấy ra một quyển sách toán lớp 10.
Đem tấm ảnh vẫn luôn cầm trên tay vừa vuốt phẳng lại, kẹp vào trong trang sách.
Trên trang sách kia, vẽ một cô gái cột tóc đuôi ngựa cùng một quả dâu nhỏ.